Thu Hương chỉ đường cho anh đi tới một con phố bán đồ thời trang cao cấp dành cho phụ nữ. Ở đây tập trung rất nhiều thương hiệu nội địa có danh tiếng, là nơi mà cô chưa đủ tiền mua. Nhưng đây là sinh nhật mẹ anh, quà do anh tặng nên có thể thoải mái lựa chọn.
Họ vào một cửa hàng thời trang truyền thống đã có nhiều năm danh tiếng trong thành phố này. Cô đoán rằng với phụ nữ ở độ tuổi của mẹ anh thì tặng vải may áo dài là tốt nhất. Ở cửa hàng này có loại vải lụa satin rất được ưa chuộng, họ đã thêu tay và đính đá rất tinh tế trên bề mặt vải nên mang tới rất nhiều lựa chọn cho khách hàng.
Nhân viên đưa ra nhiều mẫu để tư vấn, cô cũng đi xem hết một lượt, nhìn hình thêu trên vải từ nhiều góc khác nhau. Cuối cùng Thu Hương ưng ý với một mẫu vải màu đỏ nâu thêu hình hoa sen.
“Anh cảm thấy mẫu này thế nào? Có hợp phong cách của mẹ anh không ạ?”
“Màu sắc rất đẹp, hình thêu cũng nổi bật, anh nhớ áo dài của mẹ anh đều là những màu kiểu như thế này”
“Có trùng với màu này không anh? Nếu trùng thì nên đổi màu khác ạ”
“Không trùng đâu, trong những bộ mà anh nhớ được thì không có màu này”
“Dạ thế em gợi ý lấy mẫu này nhé, anh cân nhắc xem ạ”
“Được, chúng tôi lấy loại vải này”
Sau đó nhân viên có tư vấn thêm về dịch vụ may áo dài của họ, có thể quay lại may tại đó để được ưu đãi hơn nếu mẹ anh có nhu cầu. Trong lúc nhân viên đang tư vấn cho anh về chuyện này thì cô tránh sang bên khác, chọn một chiếc khăn choàng để tặng mẹ anh. Chiếc khăn này chưa phải là giá trị nhất ở đây nhưng ít ra làm cô thấy thoải mái hơn vì thoát được cảm giác mắc nợ sau khi để anh trả tiền cho một bữa ăn cao cấp như thế.
Khi nhân viên đang đặt vải vào hộp cho anh thì cô đưa hộp đựng khăn choàng ra và nói:
“Thêm cái này nữa giúp mình với bạn nhé”
“Dạ được” nhân viên nhẹ nhàng đáp lại.
Minh Nhật ngạc nhiên hỏi: “Gì thế em? Em chọn thêm đồ khác làm quà sao?”
Lúc này anh vẫn chưa biết là cô đã thanh toán rồi, chỉ nghĩ là cô chọn thêm để làm món quà của anh ấn tượng hơn.
“Dạ, món quà nhỏ thôi, cho phép em tặng bác ạ”
“Em mới đi làm tiền đâu ra mà tặng? Không được anh sẽ không nhận món quà này, em trả lại cho họ đi. Hơn nữa anh phải nói với mẹ anh là quà này của ai tặng được?”
“Đã thanh toán rồi, chỉ có đổi chứ không trả lại được anh, anh về cứ nói là của anh tặng cũng được mà” cô mỉm cười nói.
“Không được, anh chuyển tiền lại cho em, mới có mấy đồng lương thực tập thấm vào đâu mà đi mua đồ ở đây làm quà tặng?”
“Hì, lương không cao nhưng em có thưởng KPI mà, chính anh giúp em đạt KPI đó thôi ạ”
“Đây là muốn sòng phẳng rồi nghỉ chơi với anh à?”
Cô vội xua tay nói: “Không, không, không ạ. Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi. Hơn nữa không phải anh nói khoản gửi tiết kiệm đó là của mẹ anh sao? Vậy em tặng quà cho khách hàng của em là chuyện rất hợp lý, đâu có liên quan đến anh”.
“Cố chấp thật. Vậy anh thay mặt mẹ cảm ơn em trước nhé. Nhưng mà anh không biết đâu đấy, quà anh không mua thì sẽ không nói là anh tặng, anh cứ nói là em tặng, mẹ anh có hiểu thành con dâu tương lai tặng hay không thì anh chịu nha” anh nhún vai nói.
Câu cuối của anh lại làm cô đỏ mặt ngượng ngùng không biết phải nói sao nên đành cười trừ cho qua chuyện.
Sau khi chọn mua quà xong thì anh đưa cô tới một trung tâm thương mại ngay gần đó, muốn mời cô ăn tối. Cô nói để mình chọn nhà hàng vì nếu anh chọn thì sẽ là những nhà hàng đắt đỏ. Cuối cùng bọn họ tới một nhà hàng Thái gọi một set ăn tối cho 2 người, cô biết tầm giá của nhà hàng này rồi nên mới bảo anh vào.
“Em từng ăn ở nhà hàng này rồi à?” trong lúc chờ món thì anh hỏi cô.
“Dạ, có ăn vài lần cảm thấy hương vị cũng ổn”
“Thế là em cũng thích đồ Thái hơn chút nhỉ? Đã từng đi Thái bao giờ chưa? Có muốn đi Thái chơi không?”
“Đồ Thái thì em thấy giống các món cơm nhà hơn đồ nước khác, mà em lại thích ăn cơm nhà. Còn đi Thái thì chưa, khi nào có công việc ổn định rồi tính ạ”
“Công việc của em luôn là ưu tiên hàng đầu nhỉ, chắc sau này chồng em chỉ được xếp thứ hai thôi. Thế thì vừa khéo rồi, công việc của anh cũng nhiều tình huống bất khả kháng, nhiều lúc quả thực không thể ưu tiên gia đình hơn được. Chúng ta hợp nhau thế nhỉ, nhớ đừng quên là anh xếp hàng từ giờ nhé” anh bắt đầu trêu cô.
Thu Hương lại đỏ mặt, gần đây anh vẫn luôn như thế, cứ nhắc mãi về chuyện này. Nhưng bọn họ có phải người yêu đâu chứ.
“Thôi mà, anh đừng đùa em nữa không lát em nuốt không trôi mất thôi”
“Anh không đùa, anh muốn lấy em thật. Đồng nghiệp của anh nói anh mà không tranh thủ cưa đổ em đi thì em đi làm vài năm nữa anh không có cửa”
“Ha ha họ đùa thôi anh đừng nghĩ nhiều” cô lại cười trừ cho qua chuyện.
…
Mẹ anh nhận quà xong thì rất hài lòng, bà hỏi anh ngay: “Chà, có bạn gái mới rồi nên không cần mẹ giới thiệu đúng không? Chứ với cái sự khô khan của con sao có thể nghĩ ra tặng thứ này”
“Con đang theo đuổi thôi ạ, chiếc khăn choàng là cô ấy tặng mẹ đó”
“Ồ, đang theo đuổi mà mẹ cũng có quà rồi sao? Thế tên là gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?” mẹ anh đưa ra một loạt câu hỏi.
“Tên là Hương ạ, Trương Dương Thu Hương”
“Con…” mẹ anh lập tức nhăn nhó, cơn giận ùn ùn kéo đến.
“Mẹ bình tĩnh ạ, chỉ là trùng tên mà thôi, không phải bạn gái cũ của con”
“Thật không?” mẹ anh nghi ngờ.
“Thật ạ, cô ấy còn nhỏ tuổi lắm, mới ra trường thôi. Bây giờ đang thực tập ở ngân hàng B. Cô ấy là người ngoại tỉnh, không có ai quen biết nâng đỡ nên biết tự phấn đấu cho công việc lắm. Con gửi tiền vào bên đó, nói dối là tiền của mẹ nên cô ấy tặng cái khăn này để cảm ơn mẹ”
“Khéo thế, còn trẻ mà đã biết cách sống phải có qua có lại thế rồi. Có ảnh không cho mẹ xem”
Anh cười nhạt mở Facebook của cô cho mẹ anh xem, mẹ anh gật gù: “Xinh xắn, nhìn rất dịu dàng phúc hậu. Mẹ ưng rồi nhé, con làm sao thì làm, cuối năm nay phải mời được người ta đến nhà mình ăn một bữa đấy”.
“Đề bài này khó thế mẹ, người ta còn xa cách với con lắm”
“Đó là do con kém thôi, gặp mẹ là mẹ tán đổ ngay”
Minh Nhật bật cười nói: “Ồ vậy mẹ tán đi ạ, con lại cảm ơn mẹ nhiều lắm”.
“Không phải thách, chờ đó mà xem”
…
Mẹ anh không nói đùa, nhờ vào Facebook của cô mà bà tìm hiểu được ra chỗ cô làm việc. Trùng hợp là anh trai bà lại có quen biết với giám đốc chi nhánh đó, bà liền hỏi thăm thông tin về cô. Có thể Minh Nhật chưa biết chứ bà thì đã biết cô học trường nào, người ở đâu, gia đình ra sao rồi.
Đọc tin nhắn của anh trai xong thì bà gật gù khen với bố anh:
“Đám này được, con nhà gia giáo, học hành tử tế chỉ thiếu mỗi công việc chưa ổn định. Này ông, tôi định bảo anh trai tôi đánh tiếng một chút giúp con bé lúc thi tuyển, ông thấy sao?”
“Bà không băn khoăn về cái tên à? Nhỡ may, tôi nói là nhỡ may, con mình nó không thích gì người ta mà chỉ thích mỗi cái tên thôi thì sao? Đến lúc đó lấy nhau rồi có sống được với nhau không?” bố anh nhìn thấu vấn đề ngay, hỏi một câu đã đúng trọng tâm.
“Thì thằng Nhật bảo với tôi nó đang theo đuổi con bé mà, không thích thì theo đuổi làm gì?”
“Thích nhưng là thích cái gì thì chưa biết. Đời tôi đã nhiều sai lầm, phải gánh hậu quả nặng nề rồi. Đời con mình, phải sống cho đàng hoàng”
Kể từ sau khi đi cải tạo về thì bố anh thường đi chùa tụng kinh sám hối những lỗi lầm của đời mình, chỉ sợ bị nghiệp báo vào đời con cháu. Do vậy ông cũng không muốn con trai mình làm chuyện lừa dối người ta.
“Ông cứ lo xa, tôi không nghĩ thằng Nhật là người như thế”
“Bà cứ nghe tôi, quan sát cho kỹ xem nó thích con người ta thật không đã”
“Ừ, tôi biết rồi”
…
Gần đây mẹ anh rất hay chạy tới chi nhánh cô làm việc lấy số xếp hàng chờ tư vấn. Nhưng đó chỉ là việc phụ, việc chính của bà là muốn xem ở ngoài trông cô như thế nào. Cô không ngồi ở quầy giao dịch mà ngồi ở bàn tiếp khách, nếu có khách đến mà chưa biết lấy số như thế nào, ngồi ở đâu, làm dịch vụ nào thì cô sẽ ra giúp đỡ.
Bà thấy cô gái này rất nhanh nhẹn, dù khách hàng ăn mặc sang trọng hay bình dân cũng nhiệt tình giúp đỡ. Thái độ luôn tươi cười, dịu dàng. Có lúc khách hàng hỏi những câu rất khó chịu hay hỏi đi hỏi lại một vấn đề thì cô vẫn kiên nhẫn giải đáp, còn giúp họ ghi chú lại để họ có thể mang về đọc.
“Cô thấy được không? Chị là chị ưng lắm rồi đấy, không biết thằng con mình có làm nên cơm cháo gì không?”
Hôm nay bà đi cùng cô ruột của anh, tức là em gái của bố anh.
“Em cũng thấy con bé này rất khéo, yêu được năm nay sang năm cưới thì quá đẹp”
“Chị cũng chỉ trông mỗi thế, năm đó bắt nó chia tay với con bé kia xong nó không yêu ai nữa chị lo lắm. Mà chị đến đây mấy lần rồi, nhiều hôm ngồi quán cà phê bên đường chờ xem con bé này về thì nó có đón không mà cũng chẳng thấy mặt. Cô bảo có ai theo đuổi mà như nó không?”
“Ôi chị ơi, thằng Nhật nó bận đi làm mà, trẻ giờ chúng nó nhắn tin chat chit thôi không đến tận nơi như mình ngày xưa”
“Gặp trực tiếp còn chả ăn ai nữa là nhắn tin, người thế này còn không nhanh tay thằng khác nó vợt mất ngay”
“Chị nói cũng đúng, hay giờ thế này đi, chị em mình ra nhờ con bé hướng dẫn gửi tiết kiệm, mình gửi đại một khoản cốt là để làm quen liên lạc với nó. Chờ thằng Nhật thì chả thà mình tán hộ cho xong”
“Chị cũng có ý này”
Từ đó trở đi, cô có thêm 2 khách hàng mới khá đặc biệt. Thu Hương cảm thấy hơi kỳ lạ, họ là phụ nữ trung niên, nhìn cách ăn mặc cũng giống tầng lớp giàu có trong xã hội nhưng lại không biết rất nhiều kiến thức quen thuộc về quản lý tài chính. Họ rất hay hỏi cô, cô cũng nhiệt tình tư vấn. Nhưng mà họ còn nhiệt tình hơn, thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô mấy món quà nhỏ, còn có cả món ăn nữa. Họ gửi rồi mới nói nên cô đành nhận rồi cảm ơn. Xưng hô thì luôn là “cô - con” nghe rất êm tai thân thiết. Trong hai người đó còn có một người cứ hay nhắc với cô là làm con dâu bà ấy nhé. Cô thấy khó hiểu đi hỏi đồng nghiệp thì các chị cười bảo:
“Ha ha mày non quá, khách nữ trung niên ai chả thế. Mày làm mấy năm nữa thì số lượng mẹ chồng của mày phải mấy trăm người, họ đùa thôi chứ có ai thực sự giới thiệu cho đâu”