Chương 43: Nói đến chữ lảm nhảm này chỉ phục Ôn Lâm thôi.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Post này vừa đăng, quần chúng vây xem bùng nổ.
Ôn Lâm ở trong trường cũng được coi là một người nổi tiếng, dáng vẻ đẹp trai, trong nhà lại có tiền, mặc dù có lúc nói chuyện không xuôi tai, nhưng cơ bản với ai cũng có thể nói đùa vui vẻ, nhân duyên cũng
không tệ, vừa mới thấy bạn gái thật thật giả giả này của Ôn Lâm chân đạp hai thuyền, đều tự động bình luận an ủi.
[Anh Ôn Lâm, anh xem cái nón xanh trên đầu mình này, nó vừa lớn vừa tròn.]
"Ôi mẹ ơi ---!"
Ôn Lâm cũng đang chú ý tình hình cũng bùng nổ.
Chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ? Sao lại còn bị bắt buộc dụ dỗ nữa?
"Sao thế?""
Bởi vì mạng bên ngoài bị hạn chế xâm nhập vào mạng nội bộ của trường, Giản Mặc Thư chỉ có thể mở máy tính để Ôn Lâm phát trực tiếp hình ảnh bài post, đang nói chuyện với Ôn Lâm qua microphone, bất ngờ có một tiếng gầm truyền đến từ bên kia không kịp phòng bị, Giản Mặc Thư nhanh chóng kéo tai nghe vứt ra bên ngoài.
"..." Ôn Lâm cũng không có can đảm để nói: "Khụ, anh Mặc, anh phải tin tưởng em là trong sạch đó."
Mặc dù cậu bị vu cáo hãm hại, nhưng anh Mặc nhìn thấy thứ đồ nãy có thể biến thân thành lu giấm chua ném cậu xuống biển hay không, cậu thật sự không nắm chắc.
"Nói tiếng người."
"Anh Mặc, tự anh xem đi..."
Ôn Lâm chụp màn hình gửi qua, trong lức đang run rẩy, nhận được tin nhắn Du Họa nhờ cậu lên sân ... lên sân khấu.
[Đàn anh Ôn, phiền anh bắt đầu diễn. ]
Ôn Lâm tạm biệt Giản Mặc Thư bằng vận tốc ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, muốn tìm một người chụp ảnh hộ cũng không có. Cậu thở dài, thiên tài, vẫn luôn cô độc.
[Sao lại không nói thêm gì nữa?]
Du Họa ngước mắt lên, không để ý đến lời ầm ĩ, cô đang đợi câu trả lời của Ôn Lâm. Cô từng mong chờ nhìn thấy phiên bản Ôn Lâm và Tần Nhĩ Na battle trá hình, nếu như không phải điều kiện không cho phép, thậm chí cô muốn cắn hạt dưa ngồi xem.
Có lẽ là chờ khoảng vài phút, Ôn Lâm xuất hiện.
[Chào mọi người, tôi là Ôn Lâm, tôi, bị đá.]
Dưới tiêu đề thêm một tấm hình, Ôn Lâm ngồi nghiêng bên cửa sổ, một chân giẫm trên cửa sổ, lưng còng xuống khoác một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, cậu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trong mắt vừa u buồn vừa thương cảm.
"???"
Du Họa nhìn thấy tiêu đề và bức hình khiến người khác hít thở không thông, cảm thấy trò đùa dai quá trớn tràn ra muốn xuyên qua màn hình mà chảy ra ngoài.
[Anh ấy chơi với tôi từ nhỏ đến lớn, gắn bó thân mật, anh ấy là bạn tốt nhất của tôi. Tôi đã từng nghĩ tới, nếu sau này chúng tôi tìm khắp nơi mà không tìm được người mình thích thì ở cùng nhau trôi qua cuộc sống này.
Nhưng mà cách đây không lâu, anh ấy tìm được cô gái mình thích, bèn bỏ rơi tôi. Từ nay về sau, đối với anh ấy mà nói, tôi không còn quan trọng nữa, mà mọi việc đều lấy bạn gái làm đầu. Bạn gái anh ấy bị bệnh, anh ấy bắt tôi xin phép giúp, bạn gái có khó khăn, anh ấy bắt tôi hỗ trợ nhiều hơn, ngay cả mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt, anh ấy cũng không quan tâm, không chú ý!
Anh ấy xấu xa như vậy, cho nên tôi muốn bạn gái của anh ấy, Du Họa, trở thành chị em! Hàng ngày tôi sẽ thì thầm bên tai bạn gái anh ấy kể về chuyện lúng túng của anh ấy! Nói xấu anh ấy!
Điều khiến tôi tức giận nhất là, bạn gái anh ấy còn là do tôi giới thiệu, anh ấy lại dám đối xử với tôi như vậy! Nếu như có thể sống lại ở kiếp sau, tôi sẽ chọn...]
[Tôi sẽ không làm người đâu! Làm một con chó độc thân, gâu gâu gâu! Được ăn cẩu lương rất thơm!]
"Phốc..." Du Họa không khỏi giơ tay lên vỗ tay bôm bốp cho đàn anh, làm trò ngược tâm chú ý tất cả mọi chuyện, còn có thể giải thích cuộc nói chuyện giữa họ, thật sự là một thiên tài quan hệ xã hội.
Du Họa không quên bước chân theo sát phía sau [Đúng, tôi và đàn anh là cuộc trò chuyện giữa chị em, chứ không phải là chuyện mờ ám giữa những người khác phái, toàn suy nghĩ gì không đâu!]
Hình như bị Ôn Lâm làm một trận thuyết phục sáng tạo khác thường dọa sợ, lúc Du Họa gửi tin lên khu bình luận thì lại là một mảnh lặng im, cô cũng vui vẻ nhân cơ hội này đăng hết những câu thanh minh còn lại.
[Thứ ba, tác phẩm nộp lên đương nhiên là do tôi vẽ, trong tấm hình của chủ topic bên cạnh là anh ấy cầm giúp tôi, cái này gọi là thi hộ à? Bức tranh này là bức tranh tôi đã vẽ nhiều năm trước đây, còn từng chụp ảnh chung với bố tôi, có hình ảnh làm chứng ↓]
Hình ảnh là một tấm hình chụp quyển album, trên mặt và trên người Du Họa đều dính chút màu sơn, cô đỡ khung tranh lồng kính cùng với người bố mập mạp bên cạnh tạo dáng tay chữ V, bức tranh Tiểu Du Họa cầm trên tay cùng với tấm ảnh khác chụp bức tranh Giản Mặc Thư cầm giống y như nhau, đúng là cùng một bức.
Trong góc phía dưới tấm ảnh còn có ngày chụp và rửa ảnh, tám năm trước, cũng đủ chứng minh thật sự là tác phẩm của cô.
[Thứ tư, tất cả hình ảnh của chủ topic bên cạnh đều là hơn mười ngày trước, nếu thật sự muốn duy trì tính công bằng của cuộc chiêu mộ thì sớm nên đăng lên, giữ trong tay nhiều ngày như vậy, sớm không đăng, muộn không đăng, cố tình căn ở lúc trường bắt đầu đánh giá bình chọn thì đăng lên...
Không phải tôi có lý do cho rằng, đây là có người tham gia chiêu mộ có mưu đồ từ sớm sử dụng thủ đoạn cạnh tranh ác ý sao?]