Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn, thấy một cô nương mặc xiêm y xanh ngọc, đội mũ trùm đầu, dáng vóc cao gầy mảnh mai đang chầm chậm bướctới, tuy không nhìn thấy gương mặt cô gái ấy, nhưng chỉ qua phong tháiđiềm tĩnh và giọng nói nhã nhặn kia, cũng khiến người khác nhận ra rằngđây là một vị tiểu thư khuê các cực kỳ xinh đẹp và được dạy dỗ tử tế.
Thấy nàng từ tốn bước tới, tỏ vẻ lo lắng quan tâm đến chàng trai vừalớn giọng trách mắng phủ Võ An Hầu, ai nấy liền biết ngay vị này ắt hẳnchính là Diêu Tứ tiểu thư, cô con gái ngọc ngà của Diêu cố Tri phủ.
Hơn nữa đằng sau lưng Diêu Tiểu thư còn có hai nhóm người, gồm hai vị công tử tướng mạo khí chất thượng đẳng, cùng mấy gã sai vặt và nha hoàn vận áo gấm như thể là nô tài xuất thân gia tộc quyền quý.
Vạn thị ngây ngẩn trắng mắt dòm Cẩm Sắt, trong lòng dâng nỗi hốthoảng. Triệu ma ma thì tỏ vẻ lo âu giúp đỡ nàng ta đứng dậy từ trên đấtrồi nói: “Phu nhân không sao chứ? Người xem, Diêu tiểu thư rất ổn mà?Người đừng hoảng sợ! Diêu tiểu thư vừa nãy khi tách khỏi con bé nhahoàn, cũng may đúng lúc gặp gỡ với nhóm của lão nô. Thế tử nhà lão nô và Tiêu công tử hôm nay chợt nổi hứng muốn ra sau núi ngắm hoa, nghe nóiDiêu thiếu gia bị thương, cho nên muốn cùng đưa Diêu tiểu thư lên núi,đường lên núi cũng không phải chỉ có một, có lẽ nhóm lão nô đi một conđường mòn khác nên mới không gặp được phu nhân.”
Mọi người nghe vậy chợt bừng tỉnh ra, có người đầu óc kém nhanh nhạythì nghĩ chuyện này chắc là hiểu lầm, nhưng đa số mọi người đều ngẫmviệc này không đơn giản, vì chỉ nhìn phu nhân Võ An Hầu thay đổi sắc mặt liên tục, lại thêm ánh mắt vị thế tử Võ An Hầu nhìn mẫu thân mình thìai nấy đều nghĩ trong chuyện này ắt hẳn có điều mờ ám.
Hiện giờ Vạn thị vừa hoảng vừa sợ, vừa hối hận vừa bực tức, trongnhất thời nàng ta không thể hiểu nổi rốt cuộc là ai đã phá tan kế hoạchcủa nàng. Là Diêu Cẩm Sắt đoán ra manh mối nên vẫn luôn diễn kịch vớinàng? Hay chăng do Diêu Cẩm Sắt may mắn, thật sự vừa khéo tránh thoátnạn này? Hoặc do mưu tính của nàng bị phủ Trấn Quốc Công phát hiện manhmối, nên ra tay giúp đỡ Diêu Cẩm Sắt một phen?
Nếu là Diêu Cẩm Sắt thì không đáng sợ, chỉ sợ là Trấn Quốc Công phủthì quả thật hỏng bét, như vậy chứng tỏ Trấn Quốc Công phủ đã quyết định đối đầu với Võ An Hầu phủ. Hơn nữa lần này nàng hành sự bị người nắmđược sai sót, nếu bởi vậy mà Trấn Quốc Công phủ nhân cơ hội gây khó dễcho Võ An Hầu phủ, vậy nàng nên làm thế nào bây giờ. Sợ rằng khi trở về, phu quân sẽ không tha cho nàng mất!
Vạn thị chìm trong hoảng sợ, nhưng lúc này hầu như chẳng có ai thèmđoái hoài tới, đám dân chúng thích xem náo nhiệt hiện giờ chỉ tò mò mộtnỗi, nếu cô gái bị làm nhục trong phòng không phải là Diêu tiểu thư, vậy nàng ta rốt cuộc là ai?
Như thể trả lời nghi vấn cho mọi người, bỗng dưng Diêu Tứ tiểu thưngạc nhiên cất tiếng: “Thu Bình? Ngươi sao vậy, vừa nãy ta đi đến đâythấy hơi chóng mặt một chút, sau đó liền chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, may mà trong lúc ta tìm ngươi gặp được nhóm người của phủ Trấn QuốcCông. Ngươi vừa đi đâu vậy, sao lại để ta phải tìm kiếm như thế… Rốtcuộc ngươi gặp chuyện gì?”
Cẩm Sắt dứt lời không hề đợi Thu Bình đáp lại, lập tức cúi người thilễ với Vạn thị, thốt đầy áy náy: “Dì sai nha hoàn đưa con lên núi, thếmà con không để ý tốt đến nó, mong dì thứ lỗi.”
Vạn thị vô cùng tức giận, nhưng hiện giờ vẫn phải nghiến răng xốc lại tinh thần, nàng ta tiến lên tỏ vẻ thân thiết kéo tay Cẩm Sắt rồi nói:“Sao có thể trách con, con bé này cũng thật là, làm gì có đạo lý chủ tửphải chăm lo cho nô tài chứ! Dì sai nó lên núi, thế mà nó dám bỏ mặccon, bây giờ gặp phải kẻ xấu là do số nó đã vậy, sao có thể trách con.”
Mọi người thấy Cẩm Sắt lễ phép như vậy, lại trông nàng có vẻ hoangmang như thế, ai nấy đều dấy niềm suy tư. Nếu phu nhân Võ An Hầu thật sự là người tốt, vậy sao Diêu tiểu thư lại phải cẩn thận dè dặt như vậy?Nếu cô gái trong căn nhà đá chính là nha hoàn phủ Võ An Hầu, sao đangyên đang lành lại bị lôi vào trong phòng làm nhục, hơn nữa vừa nãy CẩmSắt nói rằng nàng đi đến chỗ này thì bị choáng váng chóng mặt, con bénha hoàn lại biến mất không thấy tăm tích, dù có là kẻ ngốc nghếch tớiđâu cũng đều đoán ra trong chuyện này ắt hẳn có mùi khác thường.
Ai nấy nghĩ thầm may mà Diêu tiểu thư cao số, may mắn gặp được nhóm người phủ Trấn Quốc Công, nếu không chẳng hiểu sẽ ra sao.
Vạn thị thấy tình thế đột ngột thay đổi, trong nháy mắt sự tìnhchuyển biến long trời lở đất, nàng ta sao có thể không cuống? Đương lúcgấp gáp, nàng ta đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
Bức họa! Phải lấy ra bức họa kia!
Lúc trước vì để dụ dỗ gã họ Thôi nảy sinh ý xấu, nàng đã từng saiquản gia tặng hắn một bức họa chân dung Diêu Cẩm Sắt. Hắn ta coi trọngCẩm Sắt như vậy, chắc chắn sẽ mang theo bức họa trên người! Tuy dùng bức họa ấy để bôi nhọ thanh danh Cẩm Sắt có vẻ hơi khiên cưỡng, nhưng ítnhiều cũng có thể xoay chuyển tình thế!
Nàng ta vừa nhớ ra, chợt làm bộ giận dữ ngoảnh sang gã họ Thôi, lớngiọng nhiếc mắng: “Nói! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Nha hoàn Hầu phủ ta há để cho ngươi tùy ý làm nhục!”
Gã họ Thôi từ bé đến lớn luôn được chiều chuộng ăn sung mặc sướng,ngoại trừ ăn chơi trác táng đùa giỡn đàn bà ra thì đích thực là một kẻbỏ đi, hắn đã bao giờ gặp phải tình cảnh bậc này?
Chuyện lần này vốn do quản gia Hầu phủ xúi giục, thứ nhất hắn có tàtâm riêng, thứ hai hắn muốn mượn cơ hội này để móc nối quan hệ với Hầuphủ, để những kẻ vốn xem thường hắn phải trắng mắt ra, hắn muốn phụ thân đương sốt ruột lo lắng tìm cách khắp nơi nhìn xem, đứa con trai củangười cũng là kẻ có bản lĩnh.
Cho đến tận khi bà vú xông vào hắn vẫn còn lầm tưởng cô gái trongphòng xác thực là thiên kim tiểu thư, nhưng đến khi ra khỏi phòng nhìnrõ gương mặt Thu Bình, dù nàng ta cũng coi như xinh đẹp, nhưng dung nhan sao sánh bằng một nửa Diêu tiểu thư, lúc này hắn mới chợt hiểu rõ bảnthân đã tưởng nhầm rồi.
Nhưng hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, trong phút chốc ngơ ngẩnnhư người mất hồn. Đến khi Cẩm Sắt xuất hiện, hắn lúc thì nhìn sang CẩmSắt, lúc lại xem lại Thu Bình đương khóc thút thít, hiển nhiên trở nênlúng túng cuống quýt.
Bây giờ bị Vạn thị trách mắng thẳng thừng, hắn càng cảm thấy sợ hãingẩn ngơ. Vạn thị thấy hắn chẳng nói chẳng rằng thì lại lớn tiếng quáttháo: “Nói! Thằng nhãi như ngươi tại sao dám động vào nha hoàn Hầu phủta! Tại sao dám hủy hoại sự trong sáng của con bé!”
Vạn thị thật ra muốn nhắc nhở hắn về bức họa kia, vì thế mới lập lờquát hắn để hắn dùng bức tranh ấy cắn ngược lại Cẩm Sắt. Nhưng Thôi công tử vốn được nuông chiều như hòn ngọc báu trong nhà, chưa từng trải quachuyện thế này, bây giờ gây họa, đương lúc hoảng hốt hắn càng ngớ ngẩnnhư kẻ tai điếc mắt mù.
Đừng nói đến việc hắn nghe ra ẩn ý trong lời Vạn thị, đến việc nghengười ta nói hắn còn chẳng hiểu gì, nhìn Vạn thị nổi cơn tam bành mà hắn sợ đến run rẩy toàn thân. Thật ra nếu hắn thật sự lên tiếng Cẩm Sắtcũng có cách chặn miệng hắn lại, còn nếu quả thật hắn dám cắn ngượcnàng, dẫu sao những điều đó cũng chẳng phải sự thật, Cẩm Sắt không sợ,nàng tự có khả năng bảo vệ sự trong sạch của mình.
Thấy Vạn thị giờ phút này đã bày hết mưu đồ*, Cẩm Sắt khẽ mỉm cười, sau đó nàng chợt kêu lên: “Ôi!”
*Nguyên văn là “Cùng đồ chủy kiến/Cùng đồ chủy hiện”, đồ ở đây là bức tranh vẽ bản đồ, địa đồ, kiến là nhìn thấy. Cụm từ chỉ sự việc đã hiểnhiện ra hết, chân tướng sự việc đã được vạch trần hết.
Dứt lời nàng vội lấy tay che mặt lui về phía sau, nàng tỏ ra như thếbởi muốn để mọi người biết rằng qua lời Vạn thị nói nàng mới biết được ở đây vừa xáy ra chuyện gì. Nàng là một thiếu nữ, cho nên nghe chuyệndạng này đương nhiên trở nên sợ hãi, đương nhiên phải có phản ứng nhưvậy.
Nha hoàn phủ Trấn Quốc Công và Diêu Văn Thanh cùng tiến lên chắntrước Cẩm Sắt, mọi người thấy vậy đều lên tiếng khen ngợi, đây đúng làcử chỉ của một vị tiểu thư khuê các, giả như là cô nương gia đình bìnhthường gặp chuyện náo nhiệt bậc này, ắt hẳn sẽ phải tò mò hóng chuyện.
Tiêu Uẩn và Dương Tùng Chi phản ứng không giống nhau, một người ánhmắt vụt sáng, khóe môi khẽ nhướn. Một người thì tức giận nắm chặt taythành nắm đấm, miễn cưỡng dằn lại vẻ bực bội lạnh lùng.
Mặt khác Vạn thị thấy Cẩm Sắt tỏ ra như vậy, lại trông gã họ Thôiđương sợ hãi run rẩy như bãi bùn nhão thì tức giận phập phồng. Ngay sauđó nàng ta nghe thấy Tiêu Uẩn bước lên trước cất tiếng khuyên nhủ: “Phunhân đừng tức giận, thật chẳng đáng, nếu hắn không nói, vậy chi bằngchúng ta lục soát người hắn, có lẽ sẽ tìm ra món đồ gì đó xác minh thânphận hắn.”
Tiêu Uẩn nói lời này quả nhiên hợp ý Vạn thị, nàng ta thực sự cảmthấy chàng trai với nét mặt tươi cười, đôi mắt đầy vẻ trấn an này nhưthể vị cứu tinh vậy, nàng ta vội vã gật đầu đáp: “Phải phải! Mau, lụcsoát người hắn cho ta!”
Hai bà vú nghe lệnh xông lên lục soát trang phục của gã họ Thôi, bỗng dưng một cuộn giấy liền nhẹ nhàng rơi ra trước mặt bao người, đung đuamột chặp rồi rơi xuống dưới chân Tiêu Uẩn.
Vạn thị thấy cuộn giấy rơi ra thì mừng tưởng phát khóc, nàng ta cònchưa kịp chạm vào thì chợt thấy một đôi tay với những đốt xương thon dài nhặt cuộn giấy lên, chính xác là Tiêu Uẩn.
Tiêu Uẩn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào cuộn giấy trong taymình, bất giác cười hiền lành, sau đó mới chậm rãi mở cuộn giấy ra, vừaliếc nhìn một cái y liền làm bộ giật thót, sau đó nhanh chóng đóng lại,nét mặt đầy vẻ quái dị.
“Trên đó vẽ gì vậy?”
“Đúng vậy, mau để mọi người cùng nhìn với!”
Có người hiếu kỳ đến mức không nhịn được lớn lối đòi hỏi, còn TiêuUẩn thì làm bộ khó xử che đậy cuộn giấy, đáp: “Chỉ là một bức họa thơ từ dung tục thôi, đừng xem thì hơn.”
Nghe hắn đáp vậy, mọi người càng thêm tò mò, lại nhao nhao đòi xem.Còn Vạn thị nghĩ rằng Tiêu Uẩn đương muốn bao che Cẩm Sắt, cho nên nàngta há có thể để yên như vậy? Nàng ta lập tức dồn ép từng bước: “Người bị hắn làm nhục là nha hoàn có thể diện của Hầu phủ ta, chuyện này khôngthể không giải quyết, Tiêu công tử mau đưa cuộn giấy cho ta xem.”
Tiêu Uẩn chau mày, do dự nhìn Vạn thị hỏi: “Phu nhân quả thực muốn xem sao? Nhất định phải xem ư?”
Vạn thị nheo mắt, trong lòng thầm cười khẩy, trả lời thẳng thừng: “Đúng vậy, ta nhất định phải xem!”
Tiêu Uẩn lúc này mới ngần ngừ đưa cuộn giấy trong tay cho Vạn thị,Vạn thị vừa mới mở ra, lập tức nàng ta nghe thấy Triệu ma ma phía saugiật mình kêu to: “Ô, cái này… Không phải vẽ phu nhân người ư? Bức tranh này… Sao lại có thể như vậy chứ!”
Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Dương Tùng Chi chợt mở to, y khó nénliếc sang Tiêu Uẩn, thấy gương mặt nho nhã của cậu ta hiện giờ đương lộvẻ thương hại, ánh mắt đầy bất đắc dĩ thì suýt chút nữa bật cười thànhtiếng.
Y cố mím môi nhịn cười, sau đó mới ngẩng đầu lên. Y nghĩ lúc nãy Tiêu Uẩn hỏi đi hỏi lại Vạn thị, lại còn làm bộ ngăn không cho bà ta nhìnbức họa, rồi lại nhớ đến lúc cậu ta đi bút nhanh như rồng lượn tựa phong thái của thần tiên thì Dương Tùng Chi càng thầm khen ngợi trong lòng.
Thật không ngờ, người luôn luôn ứng xử nhã nhặn, nổi tiếng quân tửnhư Tiêu Uẩn – Tiêu Bá Ước vậy mà cũng có lúc hành xử ác ý như vậy.Nhưng rồi nhớ đến thời điểm Cẩm Sắt khuyên nhủ chị gái, Dương Tùng Chibất chợt trở nên lạnh lùng, thầm khen vẽ thật là hay!
Dương Tùng Chi còn đương thích thú trong lòng, mặt khác Vạn thị nghethấy lời Triệu ma ma vào đúng lúc nàng ta nhìn rõ gương mặt của ngườitrong tranh, tức thì nàng ta bỗng thét lên, giật mình sợ hãi, nhất thờihốt hoảng, đầu óc như trở nên trống rỗng, tay mềm nhũn, cuộn giấy liềnrơi xuống mặt đất, làm không ít người đều trông thấy rõ ràng người trong tranh.
Trên cuộn giấy quả thực vẽ một người phụ nữ, người này trông có vẻđứng tuổi, vận xiêm y phu nhân, gương mặt đượm đầy vẻ lẳng lơ kiều diễm, dáng dấp không phải y hệt vị phu nhân đang đứng trước mắt đây sao!
Trong thoáng chốc ai nấy chợt vỡ lẽ, té ra nội tình thế này đây.
Vị phu nhân tới từ kinh thành này muốn tìm tình lang trẻ tuổi ở Giang Châu, hôm nay gặp mặt tình lang, không hiểu thế nào bị nha hoàn trongphủ phát hiện ra manh mối, nàng ta lập tức tìm cách đẩy họa sang cô condâu tương lai của mình. Làm như vậy có thể khiến người khác không nghingờ nàng ta, hơn nữa còn có thể từ hôn. Dẫu gì một người đàn bà ngay đến cả chuẩn mực đạo đức cũng không thèm tuân thủ, ngại nghèo hèn yêu phúquý, vậy nịnh nọt bợ đỡ người có quyền thế cũng là bình thường*! Nghĩvậy mọi người bỗng chốc xôn xao bàn tán.
*Nguyên văn là cụm từ “Xu viêm phụ thế”: Có nghĩa là nịnh hót người có quyền thế.
“Ôi chao, già thế này rồi còn không yên phận, thật đồi phong bại tục làm sao!”
“Đâu chỉ bại hoại, quả thực tôi nghe mà rợn cả người!”
“Ai da, hôm nay xem như tôi được mở rộng tầm mắt, sợ rằng Võ An Hầukia cũng có hàng đàn tiểu thiếp, cho nên phu nhân mới có thể… Ha ha ha…”
…
Những lời đàm tiếu khó nghe lọt vào tai Vạn thị, nàng ta hiển nhiênkhó chịu nổi nhục nhã, mặt cắt không còn chút máu, chẳng biết phải phảnứng ra sao. Một lúc sau nàng ta đột nhiên cắn chảy máu lưỡi để tỉnh táolại, nhìn hằm hằm gã họ Thôi, lạnh lùng quát: “Nói! Ngươi là kẻ nào màdám hại ta! Người đâu, còn không mau đánh hắn cho ta, ta không tin hắncó thể cứng đầu không nôn ra sự thật!”
Gã họ Thôi cũng biết đã gây tai họa, chòng ghẹo Diêu tiểu thư và dụdỗ phu nhân Võ An Hầu, hai tội danh này tội nào nặng tội nào nhẹ hắnđương nhiên biết rõ, cho nên bây giờ hắn mới nghĩ đến việc phải làm sáng tỏ chuyện này, hắn toan mở mồm giải thích rằng bản thân đem lòng quýmến Diêu tiểu thư, vì thế mới mang theo bức họa của nàng, nhưng chẳnghiểu sao gương mặt người trong tranh lại thành ra người khác.
“Ta, ta thật ra ngưỡng mộ…”
Hắn vừa mới mở lời Cẩm Sắt vội chạy sang dìu Vạn thị, làm bộ lo lắngcất tiếng: “Dì đừng tức giận, kẻ vô liêm sỉ này không đáng để mọi ngườitin tưởng, lời hắn nói ai sẽ tin chứ, đồ vật trên người hắn rơi ra đương nhiên sẽ chẳng có ai tin là thật đâu!”
Sau đó nàng quay sang Tạ Thiếu Văn: “Văn ca ca, huynh còn không mausai người chặn miệng hắn lại! Lẽ nào thật sự để hắn cất tiếng bôi nhọdì?”
Đầu óc Tạ Thiếu Văn sớm đã rối như tơ vò, lúc thì hắn nghĩ đến CẩmSắt, lúc khác lại nghĩ đến mẫu thân, hai người này ai cũng là người hắnvô cùng quan tâm, khiến hắn nhất thời chẳng biết phải nghĩ thế nào, chỉbiết đứng ngây đơ như khúc gỗ ở đó. Hắn chẳng thể hiểu nổi, rõ ràng khinãy hắn vẫn còn cùng mẫu thân và Cẩm Sắt vui vẻ trò chuyện thưởng hoadùng bữa, sao trong nháy mắt sự tình có thể biến thành như vậy.
Giờ nghe Cẩm Sắt nói vậy, nhớ đến việc từ lúc gặp lại đến giờ đây làlần đầu tiên nàng gọi một tiếng Văn ca ca, Tạ Thiếu Văn chợt bừng tỉnh.Hắn nhìn về phía Cẩm Sắt, cách một tấm lụa mỏng, hắn có thể tưởng tượngra ánh mắt chân thành lo âu của nàng, nàng cất tiếng đầy run rẩy lolắng, hiển nhiên nóng lòng bất bình thay cho mẫu thân hắn.
Hắn sao có thể không tức giận chứ?! Nghe thấy gã họ Thôi mới nói đếntừ “ngưỡng mộ”, hắn lập tức nghĩ rằng gã ta chắc đang muốn cắn chặt mẫuthân không buông, vả lại trong lòng bỗng dưng dấy lên nỗi sợ hãi khóhiểu, chẳng biết gã ta liệu có phải do kẻ thù của Hầu phủ phái tới hủyhoại thanh danh của mẫu thân hay không, cho nên Tạ Thiếu Văn tức thìquát lớn: “Bịt kín cái miệng của hắn lại cho ta!”
Vạn thị thấy con trai mình hồ đồ như vậy, một lòng một dạ tin lời con bé ấy, chẳng hề suy xét đến tình cảnh của bà mẹ là nàng đây thì tức tối không thể chịu được. Nhất thời nàng ta giận dữ bừng bừng, tức giận đẩyCẩm Sắt sang một bên, nàng ta cảm giác mình dùng lực rất nhẹ, nhưng CẩmSắt hét lên như thể bị đẩy mạnh, thân thể mảnh khảnh bay ra một khoảng,ngã thẳng xuống đất!
“Dì…”. Nàng ngã xuống làm chiếc mũ trùm đầu rơi ra, gương mặt xinhđẹp thanh thoát tuyệt trần lập tức hiển hiện, nàng chống người dậy, nhìn chăm chú vào Vạn thị, nét mặt đượm đầy vẻ bất lực và đau lòng. Đôi mắtnàng ngập tràn đau khổ, bất đắc dĩ, khó tin, còn ẩn hiện cả vẻ cố gắngchịu đựng và oán giận, nàng run giọng nói: “Con biết dì bị kẻ xấu bôinhọ thanh danh đương nhiên vô cùng tức giận, nhưng dì cũng không thể…”
Nàng còn chưa dứt lời, hàng mi chợt run rẩy dữ dội, đôi mắt kìm nénbỗng dưng tuôn lệ ào ào! Trông nàng vô cùng đáng thương động lòng người, lại xen lẫn vẻ tủi thân, như thể một cô gái lương thiện bị ức hiếp.
Hăng quá hóa dở, đạo lý này Cẩm Sắt vô cùng tinh tường, nếu nàng thốt lời cáu giận, vậy có vẻ như đang giả vờ giả vịt, trái lại nếu nàng làmbộ chịu đựng thì chắc chắn sẽ khiến mọi người càng đứng về phía nàng màbuông lời trách cứ Vạn thị.
Mọi người thấy Cẩm Sắt bị đẩy ngã, lại thấy dáng vẻ đáng thương củanàng, ai nấy còn gì mà không rõ nữa, Diêu tiểu thư hẳn nhiên ngày thường đã bị vị phu nhân độc ác Võ An Hầu đối xử khắt khe chẳng ra gì, cho nên bây giờ mới có biểu hiện thế này! Diêu tiểu thư là cô gái trang nhã dịu dàng biết bao, ngoan ngoãn lễ phép đến nhường nào, nhưng bị chèn ép đến độ này ắt hẳn cũng phải phản kháng, như vậy có thể suy ra bình thườngVạn thị đối xử tệ bạc thế nào với nàng ấy! Mọi người há có thể khôngdâng lòng phẫn nộ thay? Hơn nữa Cẩm Sắt là tiểu thư vùng Giang Châu,chưa nói đến việc ông nội và cha nàng vốn có ân với dân chúng GiangChâu, chỉ riêng việc Vạn thị đứng trên đất này mà dám ức hiếp con gáiGiang Châu đã khiến bọn họ không thể ngồi yên chẳng để ý đến.
Ngay lập tức ai nấy ầm ĩ lên án trách mắng Vạn thị, có kẻ nổi máu anh hùng còn quơ nắm đấm tiến lên đe dọa.
“Sao có thể độc ác như vậy chứ! Đang bình thường đột nhiên động tay động chân, đúng là ả đàn bà thô lỗ!”
“Đúng là đồ không biết xấu hổ, lén tư tình với thiếu niên còn chưa nói, trông thế mà đi bắt nạt một tiểu cô nương!”
“Đúng vậy, bà ta bị sao không biết, chẳng giống người bình thường tí nào! Ngay cả súc sinh cũng chẳng bằng!”
…
Dân chúng tất nhiên sẽ không để ý đến việc nói năng rườm rà hoa mỹ,ai nấy đều thẳng thừng thốt lời khó nghe, Vạn thị nào từng gặp nhữngngười như vậy, nào từng bị người ta chỉ trích đến mức này? Trước mắt đâu đâu cũng toàn những gương mặt dữ tợn, những ánh mắt khinh thường dèbỉu, lỗ tai thì ngập tràn những âm thanh khiển trách.
Mắt thấy Triệu ma ma tới nâng Cẩm Sắt dậy rồi quay ngoắt nhìn mìnhbằng ánh mắt xem thường, mắt thấy con trai của mình hiện giờ cứ thế ngây ngẩn đứng một bên nhìn chăm chú vào con bé tiện nha đầu Diêu Cẩm Sắt mà chẳng thèm lên tiếng bênh vực mình, Vạn thị chỉ cảm thấy tức giận khôntả, bởi quá mức giận dữ nên nàng ta bỗng ngất đi, lúc nhắm mắt lại cònnghe thấy một tiếng kêu đầy lo lắng.
“Dì!”
Vạn thị nghe thấy tiếng kêu này càng khó chịu đến mức nghẹt thở, dùkhông cam lòng nhưng cơ thể không chịu nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền,hoàn toàn rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Tạ Thiếu Văn bèn bước lên nâng nàng ta dậy, sợ hãi kêu: “Mẫu thân, mẫu thân!”
Cẩm Sắt lo lắng hối hả chạy qua, nước mắt ngắn nước mắt dài nức nởnói: “Đều tại muội, đều do muội, muội sao lại… Sao lại nhất thời hồ đồgiở tính trẻ con giận hờn dì, Văn ca ca mau đưa dì về chùa mời Đại sư Tế Từ tới khám qua xem sao.”
Tạ Thiếu Văn nghe giọng nói nức nở lo âu của Cẩm Sắt thì ôm Vạn thịdậy, sau đó mới nhìn sang nàng, thấy đôi mắt nàng ngấn lệ, vẻ mặt áynáy, Tạ Thiếu Văn chợt đau xót trong lòng. Cùng một lúc hắn vừa cảm thấy thương xót cho Cẩm Sắt lương thiện, vừa lo lắng tới mẫu thân, lại phầnnhiều cảm thấy đau lòng vì mẫu thân nỡ lòng nào hãm hại nàng.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó khẽ khàng an ủi Cẩm Sắt: “Không tráchmuội được, là do mẫu thân…” Dù gì hắn cũng là con trai nàng ta, sao cóthể cất lời trách mắng, dù hắn biết khi nãy mẫu thân đáng lẽ ra khôngnên đẩy ngã Cẩm Sắt, nhưng Tạ Thiếu Văn cũng không thể chỉ trích thẳngthừng mẹ mình, hắn chau mày hít sâu một hơi, sau đó mới tiếp lời: “Muộimuội phải chịu khổ rồi…”
Cẩm Sắt không đáp lại, Diêu Văn Thanh vội lên tiếng: “Văn ca ca mauđưa dì trở về chùa, khi nãy trong lúc cấp bách đệ cũng buông lời cãi vãdì, thật muôn phần hối hận. Đệ đã ổn rồi, Văn ca ca mau mau dùng cángđưa dì về, đừng chậm trễ kẻo dì lại đổ bệnh.”
Cậu bé dứt lời liền cong chân bước xuống đất. Mọi người thấy cậu nhưvậy, thầm nghĩ vừa rồi Diêu công tử nghe thấy chị gái mất tích còn chưatừng bước khỏi cáng, sau đó bị người ngăn lại nên mới không nhảy xuống,ai nấy đều nghĩ Diêu Văn Thanh bị thương rất nặng, bây giờ cậu hành động như vậy quả nhiên là lấy ơn báo oán. Trông cử chỉ của chị em nhà họDiêu, lại so sánh với hành vi nhẫn tâm đẩy ngã một tiểu cô nương của Vạn thị, mọi người đều cảm thấy không biết phải khen ngợi hai chị em họ thế nào cho đủ.
“Thanh Nhi cũng đang bị thương, Cẩm Sắt muội muội để ý em ấy đi lạicẩn thận, ta đưa mẫu thân trở về trước đã.” Tạ Thiếu Văn cũng chẳng còntâm tư suy xét nhiều nữa, chỉ hấp tấp dặn dò Cẩm Sắt một câu, sau đó vội vã sai đám bà vú đặt Vạn thị lên cáng, cùng bọn họ xuống núi.
Cẩm Sắt đưa mắt nhìn theo nhóm người phủ Võ An Hầu quây quanh gấp gáp đưa Vạn thị xuống núi, ánh mắt lo lắng chợt tắt, hoàn toàn thả lỏng tâm tư, có điều nàng không rõ lắm, bức họa trong ngực gã họ Thôi tại saolại trở thành chân dung Vạn thị?
Khi nãy lúc tránh về đằng sau, thấy bức họa rơi ra Cẩm Sắt bỗng hơikinh ngạc, còn Văn Thanh thì cứng đờ người, nàng vỗ về an ủi em trai,Văn Thanh mới miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt ngập đầy lửa giận và lo lắng. Nàng cũng tưởng rằng bức họa ấy chắc hẳn do Vạn thị bày ra để bôi nhọthanh danh mình, nhưng không ngờ tình hình đột nhiên thay đổi. Nghe thấy tiếng kêu của Triệu ma ma, nàng cũng vô cùng sửng sốt, càng không thểngờ trên ấy lại vẽ Vạn thị. Trước khi Vạn thị vội vã muốn lục soát người gã họ Thôi, nàng nghĩ có lẽ Vạn thị biết rõ trên người hắn ta có mộtbức họa, vậy bức họa ấy ắt hẳn phải vẽ nàng mới đúng, xem ra bức họa đãbị ai đó lén đánh tráo giữa chừng cũng nên.
Lúc trước Trương ma ma rõ ràng bẩm rằng trên người gã họ Thôi khôngcó bức tranh nào cả, chẳng lẽ do bà ta biếng nhác lừa gạt nàng ư? Hay là do lúc Trương ma ma giả bộ chệch chân sờ soạng tìm kiếm trên người hắnbức tranh ấy đã bị lấy đi, sau đó mới trở về với hắn? Nàng rất rõ tínhnết Trương ma ma, bà ta là kẻ nhát gan sợ chết, chắc chắn không dám lừanàng. Như vậy chỉ có thể giải thích rằng có người ra tay lấy cắp bức họa trước Trương ma ma, không hiểu là ai có lòng giúp đỡ nàng nhỉ?
Thật ra nàng cũng từng có ý định đánh tráo bức họa trên người gã họThôi, sửa thành chân dung Vạn thị để hại ngược lại nàng ta, nhưng việcnày nếu thực hiện không khéo, khiến gã họ Thôi trước khi bước vào cănnhà đá phát hiện ra đồ vật trong ngực bị đánh tráo thì hỏng bét. Cho nên nàng mới do dự, sau đó bỏ qua cơ hội này, chẳng ngờ có người có cùngsuy nghĩ với nàng, có thể làm được chuyện này.
Cẩm Sắt phỏng đoán xem ai là người ra tay giúp đỡ, ánh mắt suy tưchợt vụt sáng. Nàng nhớ đến những lời Tiêu Uẩn thốt khi nãy. Bức họa này chắc hẳn do Tiêu Uẩn đánh tráo, bởi vì người nảy ra chủ ý lục soátngười Thôi công tử chính là y, người cản trở Vạn thị xem tranh cũng lày, y làm vậy có vẻ như muốn giúp gã họ Thôi, nhưng thật ra chính xác làlàm cho tình hình của hắn ta càng thêm trầm trọng, bởi nếu không sớmbiết trong ngực họ Thôi có bức họa chân dung Vạn thị thì sao y có thể xử sự như thế?
Nhưng vì sao y phải xen vào chuyện này? Nếu đổi lại người giúp đỡ làDương Tùng Chi, Cẩm Sắt còn cảm thấy có lý, thứ nhất nàng vừa mới cứugiúp Bình Nhạc Quận chúa, thứ hai phủ Trấn Quốc Công và phủ Võ An Hầuvốn đối đầu nhau, hiện giờ y thừa cơ ra tay với phu nhân Võ An Hầu cũnglà chuyện dễ hiểu. Nhưng còn Tiêu Uẩn… Tiêu gia và phủ Võ An Hầu xưa nay không hề qua lại, Tiêu Uẩn có vẻ thân thiết với Dương Tùng Chi, hắnmuốn giúp Dương Tùng Chi ư? Hay là việc này do hai người họ cùng nhauthực hiện?
===========================================
*Câu thành ngữ “Xu viêm phụ thế” có xuất xứ từ Tống sử – truyện Lý Thùy.
Lý Thùy triều Tống Chân Tông là một người tính tình cươngtrực, kiến thức uyên bác, từng đảm nhiệm các chức vụ Trướcthư lang, Quản các hiệu úy v.v., ông vô cùng căm ghét thói xunịnh bợ đỡ nơi quan trường. Tể tướng Đinh Vị chính là ngườinhờ vào hủ tật này mà leo lên chức tể tướng. Sau khi lên nắmquyền, Đinh Vị tìm cách trù dập người không ăn cánh với mình,những người muốn làm quan đều tới tấp tìm đến bợ đỡ nịnhhót ông, chỉ có Lý Thùy là không làm như vậy, ông cho rằng làtể tướng đã chấp pháp không công bằng, lại còn cậy thế hiếpđáp người, làm phụ lòng mong mỏi của triều đình và dân chúng, một tể tướng như vậy mà đến gặp phỏng có ích lợi gì.
Đinh Vị biết được việc này vô cùng tức giận, bèn tìm cách điều Lý Thùy đi làm quan ở nơi khác.
Sau khi Tống Nhân Tông lên ngôi, Đinh Vị thất thế, còn Lý Thùy được điều về kinh đô, bạn bè đến chúc mừng ông và khuyên ôngnên đến yết kiến tể tướng mới, nhưng Lý Thùy lạnh nhạt đáprằng: Ba mươi năm trước, nếu tôi chịu hạ cố đến yết kiến ĐinhVị thì tôi đã là học sĩ hàn lâm từ lâu rồi. Nay tôi đã tuổigià sức yếu, khi nhìn thấy các đại thần làm việc không côngbằng còn khuyên răn uốn nắn cho họ, lẽ nào tôi lại đến nhờ vả bợ đỡ người có quyền thế, khúm núm nghe họ sai khiến để mong họ cất nhắc mình?
Ít lâu sau, viên tể tướng mới cũng biết được việc này, LýThùy lại lần nữa bị đuổi ra khỏi kinh đô đi làm quan ở nơikhác.
Hôm qua khi xác định chắc chắn Vạn thị sẽ ra tay với mình, Cẩm Sắt đã chuẩn bị một số chuyện quan trọng.
Thứ nhất là sai Kiêm Nhi lặng lẽ khâu cho nàng một miệng túi bằngvải, bên trong nhồi đầy bông, hôm nay nàng nhét chiếc túi vào trong tayáo, lúc Vạn thị ép uống bát canh bồ câu hầm hương quế nàng liền sinhlòng cảnh giác, bát canh này hương vị rất nồng, dường như để che lấp mùi thuốc bên trong, hơn nữa nếu Vạn thị đã nung nấu ý định hủy hôn, đươngnhiên sẽ không thật lòng muốn bồi bổ cho nàng.
Chiếc túi vải này chẳng qua chỉ để đề phòng vạn nhất, không ngờ hóa rathật sự phải dùng tới. Lúc ấy khi đương cầm bát canh, nàng nhân cơ hộiTạ Thiếu Văn cứ mải mê nhìn mình liền tìm cớ giả bộ ngượng ngùng,nghiêng người sang một bên giơ tay áo lên che, đổ hết canh vào miệngtúi, nước canh nhanh chóng ngấm vào mặt bông trong tay áo, vì mùa đôngvốn mặc quần áo dày cho nên chẳng ai hay biết. Cũng may trước đó Vạn thị để đám nha hoàn bà vú lui xuống hết, cho nên mới chẳng ai có thể pháthiện ra động tác lén lút này của nàng.
Chuyện quan trọng thứ hai đó là mời Triệu ma ma ra sau núi mộtchuyến, chuyện này nàng sai Kiêm Nhi tới truyền lời, mặc dầu không hềbiết nguyên do nhưng Triệu ma ma vẫn thoải mái đáp ứng, Triệu ma ma làngười đắc lực bên cạnh Minh Nguyệt Quận chúa, chắc rằng khi biết đượchôm nay nàng và Vạn thị tới sau núi ngắm hoa, Triệu ma ma liền liêntưởng đến sự khác thường. Vạn thị tự dưng có mặt trên núi, lại gióngtrống khua chiêng ầm ĩ như vậy, Triệu ma ma đương nhiên cố gắng tìm hiểu một chút là phát hiện ra ngay manh mối*.
*Nguyên văn cụm từ này là “Thêm một ít củi”: Có nghĩa là cố gắng nỗlực một chút nữa thì sẽ thành công. Trong câu thì cụm từ này có nghĩa là Triệu ma ma chỉ cần cố gắng tìm hiểu thì sẽ phát hiện ra sơ hở dẫn đếnhiểu rõ ý đồ của Vạn thị.
Còn việc Cẩm Sắt mời Triệu ma ma tới có ba dụng ý, thứ nhất để vạch trần màn kịch của Vạn thị, phủ Trấn Quốc Công ra mặt còn hiệu quả hơn so với nàng. Vừa nãy Triệu ma ma chỉ nói mấy câu, nhưng câu nào câu nấy đềunhắm thẳng vào điểm yếu của Vạn thị, câu nào cũng khiến dân chúng vâyquanh phải kinh ngạc suy nghĩ sâu xa. Những lời này hiển nhiên ngườiDiêu gia cũng có thể nói được, nhưng tác dụng không thể rõ rệt như vậy,bởi dân chúng đâu biết mục đích thật sự của phủ Trấn Quốc Công và phủ Võ An Hầu, họ chỉ biết ngay cả nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương cũngphải đứng ra chủ trì công bằng. Vả lại, nàng làm vậy cũng để Tạ ThiếuVăn rối loạn, hắn ta có lẽ cho đến giờ vẫn cứ tưởng nàng là người bịhại, cho rằng kẻ động thủ với Vạn thị chính là phủ Trấn Quốc Công. Nàngtránh ra mặt không phải bởi sợ Tạ Thiếu Văn trở nên căm hờn mình, màthật ra hiện giờ nàng không thể đối đầu trực diện với Võ An Hầu phủ màthôi. Cuối cùng, nàng khiến Triệu ma ma tận mắt chứng kiến mọi chuyện,khiến người của phủ Trấn Quốc Công phải đích thân vào cuộc, bởi như vậyTrấn Quốc Công phủ coi như có can dự vào chuyện này, có Trấn Quốc Côngphủ giúp đỡ, sau này con đường nàng đi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.Triệu ma ma là do Cẩm Sắt mời tới, nhưng Dương Tùng Chi và Tiêu Uẩnxuất hiện khiến Cẩm Sắt khá bất ngờ, lúc nãy khi ra khỏi căn nhà đá nàng lập tức tìm đường có nhiều người qua lại, ai dè mới đi hơn nghìn bướcchân liền chạm trán với nhóm người Triệu ma ma. Theo lời Triệu ma ma,sáng sớm nay trước khi ra ngoài bà mới biết Dương Tùng Chi và Tiêu Uẩnhẹn nhau tới sau núi thưởng mai, vì thế liền đi cùng bọn họ. Cẩm Sắtthoạt đầu còn tưởng rằng trùng hợp, bây giờ xem ra hai vị này rõ ràng đã đoán được sau núi sẽ xảy ra chuyện náo nhiệt, cho nên mới đặc biệt tớihóng chuyện.
Có điều tại sao bọn họ lại biết được, ắt hẳn không phải do Triệu ma ma tiết lộ…
Cẩm Sắt vừa nghĩ vừa nhìn về hướng Dương Tùng Chi và Tiêu Uẩn, nàngthấy Văn Thanh không biết từ lúc nào đã ngồi trên một tảng đá lớn, TiêuUẩn thì đang ngồi xổm kiểm tra chân cho em trai, Dương Tùng Chi đứng bên cạnh trò chuyện với Văn Thanh, nét mặt em trai nàng trông hơi ngượngngùng. Ba người họ ở cạnh nhau trông có vẻ hòa thuận vui vầy.
Cẩm Sắt nhoẻn cười bước tới, chợt thấy Tiêu Uẩn đứng dậy, cười nói:“Không còn gì đáng lo nữa, chân em chỉ bị thương ngoài da, chân phải bịtrật hơi nặng, hai ngày này uống thuốc đúng giờ không vận động quá mạnhlà được.”
Diêu Văn Thanh gật đầu đáp ứng, Cẩm Sắt cúi người hành lễ với y, mỉmcười nói: “Đa tạ Tiêu công tử trị bệnh giúp em trai tiểu nữ.”
Tiêu Uẩn bấy giờ mới nhìn sang Cẩm Sắt, ánh nắng mặt trời chiếu vàogương mặt tuấn tú của y, y bỗng hơi nheo mắt, ánh sáng như xuyên quahàng mi dày soi vào đôi mắt trong trẻo sáng rỡ, Cẩm Sắt cảm thấy đôi mắt y sáng bừng xen lẫn sự chuyên chú lạ kỳ. Y mỉm cười, nhướn mày nói:“Cứu người bị thương vốn là việc người học y hiểu y nên làm, Diêu tiểuthư không cần cảm tạ.”
Cẩm Sắt bật cười, thầm nghĩ khi nãy phu nhân Võ An Hầu tức giận ngấtđi, sao không thấy y tới xem bệnh, vị này thật là trong ngoài bất đồng.Chừng như hiểu rõ suy nghĩ của Cẩm Sắt, Tiêu Uẩn nhìn sang nàng, ánh mắt đượm vẻ hài hước ám chỉ, như thể muốn nói, nàng cũng đáo để lắm, chúngta giống nhau cả thôi.
Cẩm Sắt nhìn gương mặt tươi cười của y mà chợt hiểu ý, bỗng nàng nghe thấy Văn Thanh lên tiếng: “Chị ơi, thế tử đồng ý hai ngày này sẽ chỉdạy cho em thuật cưỡi ngựa bắn cung đấy!”
Cẩm Sắt thấy nét mặt Văn Thanh đầy vẻ tươi tắn hào hứng, cả gương mặt đều sáng bừng lên thì khẽ lấy tay vuốt lại vài sợi tóc lơ thơ trên trán cậu bé, sau đó mới nói: “Trước hết dưỡng thương cho tốt đã, luyện tậpthuật cưỡi ngựa bắn cung cũng được, nhưng sao có thể làm phiền đến thếtử, thế tử không phải là người suốt ngày nhàn rỗi như em. Chốc nữa chịsẽ sai người về báo với thím, xin phép thím cho em ở lại trong chùa mấyhôm.”
Diêu Văn Thanh nghe vậy ánh mắt chợt bừng sáng, Cẩm Sắt thì cảm thấyxót xa trong lòng. Ông nội và cha nàng đều là văn nhân, mặc dầu học vấnđầy bụng, nhưng cưỡi ngựa bắn cung chẳng hề tinh thông, Văn Thanh từ nhỏ được ông nội một tay dạy dỗ, cho nên quan niệm cũng giống hệt ông nội. Ở Đại Cẩm không ít công tử con nhà quyền quý đã bắt đầu học vỡ lòng từ 4tuổi, có nhà còn muốn con trẻ văn võ toàn tài cho nên mời sư phụ biết võ tới chỉ dạy từ tầm 6 tuổi. Văn Thanh hiện giờ 8 tuổi, chưa từng sờ đếncung tên, thằng bé cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện muốn học cưỡingựa bắn cung. Bây giờ đột nhiên nhắc đến, e rằng do hai ngày này thằngbé bỗng nhiên trải qua bao nhiêu chuyện, cho nên trong lòng lo âu. Có lẽ em trai mình cảm thấy bất an và muốn sớm có khả năng tự bảo vệ chínhbản thân mình…
Mặc dù Cẩm Sắt cảm thấy Văn Thanh học chút võ nghệ phòng thân cũngtốt, nhưng nhớ đến mục đích của em, nàng bất giác vẫn thấy cay cay sốngmũi, chốc lát sau nàng ngẩng đầu tươi cười thốt lời cảm tạ với DươngTùng Chi: “Đệ đệ ngang bướng, mấy ngày này phải phiền thế tử tốn tâmsức.”
Dương Tùng Chi khẽ nhướn môi, vỗ vỗ bả vai Văn Thanh rồi nói: “Tỷ tỷhiện giờ đương ốm yếu, ta phải ở đây chờ mẫu thân đến, dù sao cũng rảnhrỗi, chẳng qua chỉ tiện tay dạy bảo thôi.”
Bọn họ đang tán gẫu, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, Cẩm Sắt ngoảnh lại trông thì nhìn thấy Thu Bình vốn đang nằm trong lòngKhương ma ma được bà ấy dỗ dành an ủi đột nhiên mở trừng mắt, gào thétđẩy Khương ma ma sang một bên rồi vồ vập lao thẳng về phía nàng.
“Đồ độc ác Diêu Cẩm Sắt! Ngươi trả lại sự trong sạch cho ta!” Trả lại trong sạch cho ta!” Thu Bình vừa thét lớn vừa gườm đôi mắt đỏ vằn mạchmáu nhìn thẳng vào Cẩm Sắt, hai tay cào lung tung vào không khí, như thể phát điên.
Cẩm Sắt nheo mắt nhìn, Diêu Văn Thanh lập tức nhảy bật lên chắn người Cẩm Sắt. Khi nãy Vạn thị bất thình lình ngất đi, lại liên tiếp xảy ramột đống chuyện, cho nên ngay cả Tạ Thiếu Văn cũng trở nên luống cuống,huống gì đám nô tài phủ Võ An Hầu, vì bọn họ vội vã đưa Vạn thị xuốngnúi, cho nên chẳng còn ai nhớ đến mẹ con Khương ma ma và gã họ Thôi. Gãhọ Thôi thì bị thằng nhóc sai vặt phủ Trấn Quốc Công đè chặt, còn Khương ma ma thì vẫn đương an ủi cô nàng Thu Bình ngơ ngẩn.
Bỗng dưng Thu Bình nổi cơn điên nhào vào người Cẩm Sắt, Triệu ma ma chợt quát to: “Giữ nàng ta lại!”
Dứt lời bà vọt tới đầu tiên, sau đó ba bà vú liều mạng kéo Thu Bình lại, nàng ta điên cuồng vừa hét vừa nhìn Cẩm Sắt với ánh mắt long sòngsọc. Từ lúc Vạn thị bị khiêng đi, dân chúng thấy chẳng còn chuyện náonhiệt gì để xem, hơn nữa hiện giờ đã quá trưa, bởi vậy đa số mọi ngườiđều tản ra xuống núi về nhà, chỉ còn có năm, sáu người còn trụ lại, cólẽ vì họ chưa hết cơn hứng khởi tò mò, cho nên mới ở lại bàn tán, hiệngờ thấy Thu Bình làm loạn, bất giác lại có một đám người vây quanh bốnphía.Cẩm Sắt thấy Thu Bình bị ngăn lại mà vẫn còn giãy dụa, nét mặt như thểmuốn quyết sống mái một phen với mình, nàng im lặng, chủ động bước tớichỗ nàng ta. Diêu Văn Thanh giật mình, kéo Cẩm Sắt lại rồi nói: “Chị chớ sang đó, nàng ta bị điên rồi, đừng để cho nàng ta làm hại đến chị.”Cẩm Sắt vỗ tay trấn an Văn Thanh rồi cất tiếng: “Đừng sợ, chị chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Văn Thanh thấy Cẩm Sắt kiên trì thì mới buông tay xuống, nhưng theosát phía sau Cẩm Sắt. Cẩm Sắt đi tới trước mặt Thu Bình, Thu Bình càngtrở nên điên khùng, nàng ta ra sức giãy dụa gào thét: “Diêu Cẩm Sắtngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi trả lại sự trong sạch cho ta!”
Cẩm Sắt thở dài, mở lời bằng giọng thương hại: “Hôm nay dì sai ThuBình tỷ tỷ đưa ta lên núi, ta không thể quan tâm để ý tốt đến tỷ tỷ,khiến tỷ tỷ gặp phải chuyện như vậy, trong lòng ta cũng rất áy náy khổsở. Ta biết tỷ tỷ đột nhiên trải qua chuyện này ắt hẳn sẽ vô cùng thốnghận không biết trút vào đâu, nếu để tỷ tỷ thoải mái một chút, ta để tỷtỷ mắng chửi vài câu thì có sao? Nhưng ta có mấy lời không thể khôngnhắc nhở tỷ tỷ, danh tiết đối với nữ nhân rất quan trọng, nhưng đối vớingười mẹ mà nói làm sao so được với tính mạng của cô con gái, tỷ tỷ đừng vì chuyện này mà suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”
Dứt lời nàng liền nhìn về phía Khương ma ma đang bị giữ chặt rồi nói: “Ta nghe nói Thu Bình tỷ tỷ là hòn ngọc quý trong tay Khương ma ma vàVương tổng quản, bây giờ tỷ ấy gặp phải chuyện như vậy, Khương ma ma vàVương tổng quản có lẽ nên rời phủ Võ An Hầu đen đủi này, tìm một chỗkhông ai biết đến sinh sống gây dựng lại từ đầu. Phu nhân Võ An Hầu làngười vô cùng khoan dung độ lượng, luôn đối đãi cực kỳ rộng lượng với hạ nhân, ma ma lại là người đắc lực bên cạnh phu nhân, phát sinh sự tìnhthế này, ma ma chỉ cần mở miệng, phu nhân ắt hẳn sẽ thông cảm cho bangười, cho phép một nhà ba người chuộc lỗi bằng cách rời xa kinh thành.”
Cẩm Sắt nói câu nào câu nấy với giọng điệu đau lòng, chừng như lolắng thay cho Khương ma ma và Thu Bình, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì sẽnhận ra có một tầng ý nghĩa sâu xa khác. Nàng thật ra muốn gợi ý choKhương ma ma rằng, hôm nay xảy ra sự tình như vậy, Vạn thị làm sao cóthể bỏ qua một nhà Thu Bình và Khương ma ma chứ. Trước hết bọn họ đã làm hỏng chuyện của nàng ta, Vạn thị bụng dạ hẹp hòi đương nhiên sẽ khôngtha thứ, hơn nữa, Vạn thị muốn giữ vững thanh danh ắt hẳn sẽ diệt trừtừng người biết nội tình chuyện này, Khương ma ma và Thu Bình lại trựctiếp can dự vào, Vạn thị há có thể buông tha hai người họ? Dù Vạn thị có tha, thì Võ An Hầu cũng sẽ không!
Khương ma ma là người khôn khéo, nghe hiểu ý của Cẩm Sắt, lập tức bàchợt căng thẳng, nét mặt thay đổi, im hơi lặng tiếng. Còn Thu Bình thìra chiều suy nghĩ, lát sau nàng ta đột ngột vùng vẫy, tức giận mỉa mai:“Đồ độc ác Diêu Cẩm Sắt, đến bây giờ vẫn còn muốn chia rẽ ta và phunhân, ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Dứt lời nàng ta cố gắng giãy dụa nhưng không thoát khỏi sự khống chếcủa nhóm người Triệu ma ma được, nàng ta chợt cố hết sức nhào người vềđằng trước, sau đó phun mạnh nước bọt vào mặt Cẩm Sắt. Cẩm Sắt hơi tránh đi, nhưng vẫn dính một ít nơi tóc mai, Văn Thanh giận dữ đá vào ngườiThu Bình, tức giận nói: “Chị gái ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, thế màngươi dám “Chó cắn Lữ Động Tân”*, ngươi mới là kẻ sẽ gặp quả báo!”
*Chó cắn Lữ Động Tân: Cụm từ xuất phát từ điển cố, dùng để mắng chửi người không biết phân biệt đúng sai tốt xấu.Triệu ma ma rút khăn lau mồ hôi chặn kín miệng Thu Bình lại, rồi sai mấy bà vú kéo nàng ta ra chỗ khác, Cẩm Sắt nhìn đôi mắt ngập tràn thù hậncủa Thu Bình mà ánh mắt chợt vụt sáng. Nàng hy vọng gia đình Thu Bìnhnghe lời khuyên của nàng mà bảo toàn được mạng sống, không phải vì nàngmềm lòng thương người, mà bởi gia đình Thu Bình không chết Vạn thị sẽcảm thấy cả ngày bất an, hơn nữa gia đình Thu Bình tìm được đường sốngtrong chỗ chết thì nỗi hận thù của bọn họ sẽ càng mạnh mẽ như một thanhkiếm sắc bén lợi hại nhắm thẳng vào Vạn thị, có đôi lúc kẻ tiểu nhân rất đáng sợ, bởi bọn họ thường hay trốn trong góc âm u tăm tối, khiến người ta khó lòng đề phòng!“Nàng lau đi.”
Cẩm Sắt đương nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy bên cạnh truyền tới mộtgiọng nói ôn hòa nhã nhặn, nàng ngoái lại thì thấy Tiêu Uẩn bước tới bên này, đứng cách nàng hai bước chân, đôi tay thon dài của y đang cầm mộtchiếc khăn mới, ánh mắt đượm vẻ dịu dàng, nét mặt hơi khác lạ.
Cẩm Sắt hơi ngạc nhiên, vừa nãy nàng đã đưa khăn tay cho Văn Thanh để em ấy lau bụi bẩn chỗ cánh tay bị trầy xước, không ngờ Tiêu Uẩn để ý kỹ đến vậy, còn nhớ đến việc hiện giờ nàng không có khăn để dùng.
Cẩm Sắt nghĩ vậy, rồi nhoẻn miệng cười, nàng giơ ống tay áo bám đầybụi bẩn do khi nãy bị Vạn thị đẩy ngã xuống đất cho y xem, sau đó cấttiếng: “Dù sao hôm nay tiểu nữ cũng bám đầy bụi bẩn, có lẽ không nênđộng đến chiếc khăn của công tử.”
Dứt lời nàng nâng ống tay áo sạch sẽ còn lại lên lau đi chỗ bẩn nơitóc mai. Tiêu Uẩn thấy thế cũng không giận, trái lại y nở nụ cười, ungdung thu chiếc khăn về.
Dương Tùng Chi thấy hai người họ như vậy, ánh mắt bất chợt hiện vẻ kỳ quái, y liếc nhìn sang Tiêu Uẩn.
“Thế tử gia, kẻ súc sinh này nên xử lý thế nào bây giờ, xin thế tửgia chỉ cho.” Triệu ma ma sai hai bà vú phủ Trấn Quốc Công dẫn Thu Bìnhvà Khương ma ma về chùa, còn Bình Xuyên thì ra lệnh cho gã sai vặt đèchặt gã họ Thôi xuống dưới đất.
Dương Tùng Chi liếc mắt xuống gã họ Thôi đang bị đè dưới đất, bộ dạng hắn run rẩy lẩy bẩy, áo quần xộc xệch, sau đó cất tiếng hỏi Cẩm Sắt:“Diêu tiểu thư nghĩ sao?”
Gã họ Thôi nghe vậy dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Cẩm Sắt, hắnthấy nàng chưa đeo lại mũ trùm đầu, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hiểnhiện rõ rệt, trông nàng vô cùng cao quý xen lẫn vẻ trong trẻo lạnh lùng, bất giác khiến hắn đắm đuối mê mẩn. Hắn chợt nghĩ nếu khi nãy thànhcông, vậy bây giờ tình thế sẽ khác hoàn toàn, Diêu tiểu thư chỉ còn nước gả làm vợ hắn, mà hắn cũng sẽ được Hầu phủ coi trọng, có mối quan hệvới Hầu phủ phụ thân đương nhiên sẽ nhìn hắn với con mắt khác…
Dương Tùng Chi thấy gã họ Thôi cứ nhìn đăm đăm vào Cẩm Sắt thì bấtchợt vô cùng khó chịu, mặt y đanh lại, toàn thân toát vẻ lạnh lẽo, ybước lên chắn trước người Cẩm Sắt.
Thôi công tử bị Dương Tùng Chi dọa cho sợ hãi, vội vàng nhìn sanghướng khác, bỗng chợt hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Cẩm Sắt vang lên.
“Tiểu nữ nghĩ nên giao hắn cho thế tử Võ An Hầu.”
Thôi công tử cứ tưởng Cẩm Sắt là người hiền lành, đâu ngờ hắn ta đắctội nàng, nàng liền sai người giao hắn cho thế tử Võ An Hầu. Gã thế tửkia hiện giờ đương cơn thịnh nộ, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn?!
Thôi công tử còn đang ngây người kinh ngạc trừng mắt nhìn Cẩm Sắt,bỗng dưng, trong không trung tĩnh lặng chợt truyền đến một tiếng rítchói tai sắc nhọn, âm thanh này giống như tiếng sấm sét vang trời, chấnđộng màng nhĩ mọi người.
Cẩm Sắt sững sờ, nhưng cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn con chim ưng lao xuống từ trên trời, một tiếng rít gào nữa lại vang lên, Cẩm Sắt bịtchặt lỗ tai, bỗng thấy một luồng gió thổi tới, trước mắt chợt lóe bóngđen, nàng theo bản năng nghiêng đầu, khép chắt mắt lại, đến khi mở rathì bỗng sững sờ.
Nàng rõ ràng nhìn thấy, con chim ưng kia lao thẳng xuống gã họ Thôiđang bị hai thằng nhóc sai vặt đè chặt, hai thằng nhóc còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã bổ nhào vào người gã họ Thôi khiến gã ta lăn lộn quằnquại, sau đó hắn hét thảm thiết một tiếng, hóa ra con chim ưng mổ vàođôi mắt của Thôi công tử!
Chuyện đẫm máu như vậy, bất ngờ như vậy, lại dị thường như vậy khiếnmọi người đều ầm ĩ bàn tán, còn Cẩm Sắt xưa nay vốn luôn điềm tĩnh vữngvàng, hiện giờ tim cũng đập dồn dập như sấm động, nàng chợt nhắm chặtmắt lại.
Đúng vào lúc nàng nhắm mắt, bên tai bỗng vang tiếng Văn Thanh hét to: “Chị ơi! Đừng!”
Cẩm Sắt lập tức mở mắt, nàng thấy Dương Tùng Chi và Tiêu Uẩn chẳngbiết tự lúc nào đã đứng chắn trước người mình, Dương Tùng Chi một tayđẩy nàng lùi về đằng sau, một tay rút thanh kiếm sáng lóa từ bên hônglên trước. Trong khi đó con hùng ưng dang rộng đôi cánh lượn vòng trênđầu Cẩm Sắt, chiếc mỏ còn vương máu đỏ tươi, bộ lông màu đen tuyền không lẫn một sợi tạp cùng bốn chiếc móng vuốt sắc nhọn làm nó trông có vẻhung ác dị thường.
Khi Cẩm Sắt nhìn nó, con chim chỉ rít dài một tiếng, sau đó lập tức dang rộng cánh bay vút lên trời cao!
Cẩm Sắt chợt bình tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm vào con chim chaolượn trên trời, trong lòng thầm thở dài. Nàng nghĩ, nàng biết con chimđó của ai… Vị này mỗi lần xuất hiện đều phải khiến người khác hoảng loạn đến vậy sao? Hay là gã muốn trả đũa nàng hôm đó buông lời châm chọcđây, Cẩm Sắt xoa nhẹ lồng ngực, tim còn đang đập thình thịch, dù sao thì lần này nàng thực sự đã bị gã dọa cho chết khiếp.
================================*Điển cố “Chó cắn Lữ Động Tân”
Lữ Động Tân: Theo đạo Lão, động không phải chỉ là hang động thông thường trong núi. Nơi tiên ở gọi là động phủ. Nhiều cuộc lễ quan trọng của đạo Lão xưa kia đã được tổ chức trong hang động. Động hiểu là cõi tiên; Tân là khách (bộ phận tiếp khách gọi là lễ tân, tiếp tân). Vậy, Lữ Động Tân nghĩa là người khách họ Lữ ở động, ám chỉ người cõi tiên.
Nguồn giải thích tên gọi của ngài Lữ Động Tân: http://www.tamgiaodongnguyen.com/Giaoly/ChoCanLuDongTan.htm
Điển cố thứ nhất
Truyền thuyết kể rằng trong số bát tiên chốn Bồng Lai có một vị tiêntên là Lữ Động Tân, ngài vốn là thư sinh, nhưng thi cử hai lần đều không đỗ, từ đó về sau, ngài không đọc sách nữa, mà dựa vào gia sản của tổtiên lưu lại để tiếp đón bằng hữu, du sơn ngoạn thủy, sống cuộc sốngtiêu dao tự tại.
Trước khi ngài Lữ Động Tân trở thành tiên, có một người bạn thân cùng quê tên là Cẩu Yểu, người này mất cả cha lẫn mẹ, gia cảnh vô cùng nghèo khổ. Lữ Động Tân đồng cảm với bạn, cho nên quyết định kết nghĩa huynhđệ. Ngài còn mời bạn tới sống tại nhà mình, mong muốn bạn có thể chịukhó đọc sách, sau này sống những ngày ngẩng đầu với đời.
Một hôm nọ, có một vị khách họ Lâm tới nhà Lữ Động Tân, thấy Cẩu Yểulà người khôi ngô tuấn tú, chăm chỉ đọc sách, liền nói với ngài rằng:“Lữ tiên sinh, tại hạ muốn đem em gái gả cho Cẩu Yểu, ngài xem có đượckhông?” Lữ Động Tân sợ chuyện này làm lỡ dở tiền đồ của Cẩu Yểu, cho nên vội vã từ chối, nhưng Cẩu Yểu khi biết chuyện lại động lòng, nói với Lữ Động Tân rằng đồng ý việc hôn nhân này.
Lữ Động Tân bèn nói: “Lâm tiểu thư xinh đẹp hiền huệ, hiền đệ nếuquyết tâm, ta cũng không ngăn nữa, có điều lúc đệ thành thân, ta muốnngủ cùng tân nương tử ba đêm.” Cẩu Yểu vừa nghe vậy chợt ngẩn người,nhưng rồi suy đi tính lại vẫn cắn răng đáp ứng. Ngày Cẩu Yển thành thân, Lữ Động Tân vui sướng hân hoan, còn Cẩu Yểu xấu hổ không còn mặt mũinào gặp người, trốn biệt tăm biệt tích. Đến tối, tân nương tử đầu đội mũ hồng, ngồi dựa thành giường trong phòng tân hôn. Lúc đó, Lữ Đồng Tânxông vào phòng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ một mực ngồi dưới đèn trướcbàn, vùi đầu đọc sách, Lâm tiểu thư đợi đến nửa đêm, trượng phu vẫnkhông lên giường, buộc lòng mặc nguyên quần áo ngủ thiếp đi. Đến khitrời sáng tỉnh lại, trượng phu đã đi từ lâu, liên tiếp ba đêm như vậy,Lâm tiểu thư cảm thấy khổ sở vô cùng.
Cẩu Yểu vất vả trải qua ba ngày, mới vừa vào phòng tân hôn, thấynương tử thương tâm rơi lệ, liền bước lên trước nhận lỗi, Lâm tiểu thưchỉ một mực cúi đầu khóc nói: “Lang quân, vì sao ba đêm liền chàng không ngủ trên giường, chỉ chong đèn học bài, trời tối mới đến, tinh mơ liềnđi ngay?” Nàng vừa hỏi, Cẩu Yểu chợt đờ đẫn ngơ ngẩn, lúc này chàng mớihiểu ra, giậm mạnh hai chân, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, hóa ra caca sợ chàng quá mức sa vào tình yêu trai gái, bỏ quên việc đọc sách, nên mới dùng cách này khích lệ chàng. Ca ca dụng tâm, có thể nói vô cùngnhẫn tâm! Lâm tiểu thư nghe Cẩu Yểu nói vậy chẳng hiểu tí gì, đến khiCẩu Yểu giải thích rõ ràng mọi chuyện, hai vợ chồng bỗng đồng loạt mừngrỡ, cùng nói rằng: “Ân tình của Lữ huynh, mai này chúng ta nhất địnhphải đền đáp!”
Vài năm sau, Cẩu Yểu quả nhiên tên đề bảng vàng, thi đỗ làm quan lớn, phu thê họ ngậm ngùi từ biệt gia đình Lữ Động Tân để đi nhậm chức.
Thoáng cái 8 năm trôi qua, một hè nọ, Lữ gia sơ ý gặp cháy lớn, giasản to lớn hóa thành một đống tro tàn. Lữ Động Tân đành phải dùng gạchvỡ ngói vụn đắp thành một gian nhà tranh để vợ con tránh mưa tránh gió,ngày sống vô cùng khốn khổ. Hai vợ chồng bàn bạc, quyết định đi tìm CẩuYểu nhờ giúp đỡ. Lữ Động Tân dọc đường trải qua muôn vàn cay đắng, rốtcuộc cũng tìm thấy quý phủ của Cẩu Yểu, Cẩu Yểu cực kỳ thông cảm vớichuyện nhà Lữ Động Tân bị cháy, cũng niềm nở tiếp đón bạn cũ, nhưngkhông hề đề cập tới chuyện giúp đỡ, trong thời gian Lữ Động Tân ở lạiphủ hơn 1 tháng chưa từng cho một đồng xu nào, Lữ Động Tân cho rằng bạnlà kẻ vong ân phụ nghĩa nên một mạch trở về nhà.
Lữ Động Tân về nhà, tự dưng thấy căn nhà cũ biến thành mới thì thấyvô cùng quái lạ. Ngài đang định bước vào cửa nhà, chợt thấy hai bên cửadán đầy giấy trắng, biểu thị trong nhà có người qua đời, ngài giật mìnhkinh ngạc, cuống quýt vào phòng, thấy trong phòng đặt một chiếc quantài, thê tử của mình mặc trang phục tang bằng sợi đay, đang đau khổ gàokhóc, Lữ Động Tân ngẩn người cả nửa ngày, sau đó mới khẽ gọi “nương tử”. Người vợ nhìn lại, chợt vô cùng sợ hãi, run rẩy kêu: “Chàng, chàng làngười hay là ma quỷ?” Lữ Động Tân càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngàihỏi: “Nương tử, sao lại nói vậy, ta đã trở về yên lành, sao có thể là ma quỷ chứ?” Thê tử ngài quan sát một lúc lâu, nhận ra thật sự là chồngmình Lữ Động Tân thì lên tiếng: “Làm thiếp sợ muốn chết!” Hóa ra, LữĐộng Tân rời nhà chẳng bao lâu thì có một nhóm người tới giúp ngài xâynhà, xây xong liền rời đi. Buổi trưa hôm trước, lại có một nhóm ngườitới nâng một chiếc quan tài vào nhà, bọn họ nói rằng Lữ Động Tân đã mắcbệnh qua đời tại nhà Cẩu Yểu.
Lữ Động Tân vừa nghe, biết ngay đây là trò đùa của Cẩu Yểu. Ngài đếngần chiếc quan tài, tức giận cầm một chiếc rìu bổ ngang quan tài làmđôi, bỗng thấy bên trong toàn là vàng bạc châu báu, bên trên còn có mộtbức thư, viết rằng: “Cẩu Yểu không phải là người vong ân phụ nghĩa, xintặng huynh một căn nhà và vàng bạc. Huynh khiến nương tử đệ phòng không, đệ khiến nương tử huynh khóc ròng.” Lữ Đồng Tân xem hết thư mà như vừatỉnh mộng, ngài cười khổ nói:”Hiền đệ, đệ giúp ta như vậy, thật khiến ta khổ sở làm sao!”
Từ bấy về sau, hai nhà Lữ Cẩu càng thêm thắm thiết, cho nên tục ngữthường nói “Cẩu Yểu Lữ Động Tân, không nhìn ra lòng tốt của người”, bởitừ “Cẩu Yểu” đồng âm với từ “Chó cắn”, cho nên truyền tới truyền lui trở thành “Chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn ra lòng tốt của người”.
Điển cố thứ hai
Sau khi Lữ Động Tân trở thành tiên, một lần ngang qua bờ sông, ngàithấy xác một người đàn ông chết đuối trên sông, ngài liền vớt xác lên,đồng thời giết một con chó ven đường, móc tim nó cứu sống người đàn ông. Ai ngờ người đàn ông vừa tỉnh lại, liền chửi ầm lên: “Tôi vốn tự tử, vì sao phải cứu?”
Lữ Động Tân lại dùng bùn đất nặn thành một trái tim, nhét vào ngựccon chó, cứu sống con chó, nhưng khi con chó được sống lại thì lập tứcđuổi theo cắn ngài.