Cẩm Sắt nói từng câu đều nặng nề, Văn Thanh chưa từng bị quở trách và răn dạy đến mức như vậy. Hắn vừa ra đời đã mất mẹ, cha thì không lâu sau đó cũng nhắm mắt xuôi tay, ông nội yêu thương hắn liền một tay nuôi dưỡng đến bốn tuổi, sau khi ông nội qua đời, chị gái càng tỏ ra thương tiếc hắn nhiều hơn, mọi chuyện đều theo ý hắn, rất sợ hắn bị tủi thân. Người trong họ cũng thương hại hắn tuổi còn nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ nên lúc nào cũng tâng bốc hắn, hôm nay đột nhiên bị Cẩm Sắt trách mắng, hắn chỉ cảm thấy đầy uất ức bàng hoàng xen lẫn sợ hãi thương tâm.
Hắn dù còn nhỏ nhưng cũng biết được thế nào là giả vờ, cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, là kẻ vụng về lóng ngóng, hắn tự hiểu người ta chỉ nể mặt hắn mà thôi, chỉ có tỷ tỷ mới là người thân duy nhất của hắn, mới là người đối xử tốt nhất với hắn. Sau một lúc đau buồn vì bị trách mắng, sau khi sự tủi thân qua đi, lại nghe thấy giọng nói của chị gái đầy vẻ chán chường, hắn nhất thời càng thấy hoảng sợ, tim đập loạn nhịp, rơi nước mắt mà nhận lỗi: “Chị à, em sai rồi, chị đừng giận em, cũng đừng mặc kệ em, bỏ rơi em...”
Rốt cuộc nó chỉ là đứa trẻ mới 8 tuổi, thấy em trai như thế, Cẩm Sắt làm sao còn nhẫn tâm được, nàng đứng lên rồi lại ngã nhào xuống, ôm chầm lấy Văn Thanh, vỗ về mái tóc, rơi nước mắt nói: “Mậu Ca nhi ngốc, chị sao lại không cần em chứ. Em là tính mạng của chị, có em mới có chị, có em thì mới có Diêu gia... Chị, chị chỉ giận em không hiểu chuyện, Diêu Văn Mẫn kia chẳng qua chỉ có bản lĩnh a dua nịnh hót, em thế mà lại thân cận và tin tưởng hắn, em phải hiểu rằng kẻ luôn tỏ ra quan tâm nịnh bợ em cũng có thể là kẻ ở sau lưng em chửi rủa buông lời gièm pha, em phải hiểu bề ngoài hắn tỏ ra tươi cười nịnh nọt thế nào, thì bên trong hắn giấu dã tâm hiểm ác ra sao!”
Văn Thanh thấy chị gái gọi nhũ danh của mình thì trong lòng trở nên ấm áp, vẻ mặt càng trở nên hổ thẹn không thôi, cùng với đó là sự hồ nghi sợ hãi. Ngẫm nghĩ kỹ một loạt những hành động vừa rồi của Diêu Văn Mẫn, hắn chợt bừng tỉnh.
Còn Cẩm Sắt nói xong mới thoáng kìm chế lại tâm tình, nàng ngẩng đầu, cố nén nước mắt, sau đó nhìn vẻ mặt tràn ngập suy nghĩ của Văn Thanh, nàng ân cần an ủi, xoa nhẹ hai gò má ẩm ướt của hắn rồi nói: “Em cũng biết đấy, khi nãy nếu tình hình không được khống chế thì kết quả sẽ ra sao? Làm tổn hại đến thanh danh của cha và ông nội chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật sự đánh nhau, bên cạnh em chỉ có Bạch Dịch, một đứa nô tài 9 tuổi thì sao có thể đỡ nổi cho em? Chị biết em vì lo lắng cho chị mới trở nên nóng nảy, nhưng hôm nay người khác có thể lợi dụng em trong lòng có tâm sự để thao túng thì tương lai cũng có thể tiếp tục làm như thế. Chị trông cậy vào em tương lai làm rạng rỡ tổ tông, chỉ mong từ nay về sau em đừng dễ dàng rơi vào bẫy của người khác, nếu em có chuyện gì... Nếu em gặp chuyện không may thì chị...”
Cẩm Sắt nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp trước mà thân thể run lên, mặt cắt không còn hột máu, Văn Thanh trông thấy thế càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng nắm chặt tay Cẩm Sắt liên thanh cam đoan: “Em biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không làm như vậy nữa, chị đừng làm em sợ!”
Văn Thanh nghe những lời của Cẩm Sắt mà chỗ hiểu chỗ không, nhưng nghĩ kỹ những chuyện ngày hôm nay lại càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy hoảng, vẻ mặt tươi cười thân thiết của Diêu Văn Mẫn và những người trong tộc cứ đảo qua đảo lại trong đầu hắn, hóa ra bọn họ đều là những người giả nhân giả nghĩa, chỉ có tỷ tỷ mới là nơi nương tựa duy nhất của hắn, chỉ có tỷ tỷ mới là người một lòng vì hắn, đáng giá cho hắn giao phó toàn bộ sự tin tưởng. Tỷ tỷ không thể không có hắn, hắn cũng không thể mất đi tỷ tỷ!”
Cẩm Sắt phục hồi lại tinh thần, ngắm nghía em trai, trên khuôn mặt non nớt của hắn đan xen vẻ hoảng sợ và tràn ngập lo âu, nàng biết hôm nay mình đã dọa hắn phải lo sợ quá mức. Nhưng kẻ địch cứ tầng tầng lớp lớp, nguy cơ thì trùng trùng điệp điệp, nàng không cho phép em trai được ngây ngốc, không hiểu chuyện, nàng muốn hắn trưởng thành lên. Nếu hắn vẫn hồ đồ không rõ như thế, chỉ sợ cái mạng nhỏ của hắn sớm muộn gì cũng khó mà giữ được.
Ông nội qua đời, em trai còn chưa đầy năm tuổi, một đứa trẻ năm tuổi dù hiểu được một số đạo lý, nhưng chỉ như tờ giấy trắng, rơi vào tay Ngô thị chẳng khác nào để nàng ta tùy ý vẽ bậy lên đó. Dù cho em trai có tư chất tốt đến đâu, nếu trên đường đời bị người khác tận lực hướng vào lối mòn thì ngọc thạch cũng sẽ biến thành tảng đá, hơn nữa kiếp trước chính nàng cũng đã từng trải qua, cũng bị Ngô thị dày công dẫn dắt thành như thế chứ đâu.
Làm hại đến con cháu đã là việc tổn hại đến âm đức, hành vi của Ngô thị như vậy căn bản xứng đáng bị thiên đao vạn quả, ông trời không có mắt, hiện giờ nàng được sống lại, thế nên nàng muốn thay trời hành đạo, nàng muốn trừng trị nàng ta!
Cẩm Sắt nghĩ thế mới dịu lại sắc mặt, giúp Văn Thanh sửa sang lại trang phục rồi nói: “Hôm nay là lễ mừng thọ của lão thái thái, khách khứa tới đầy nhà, Mậu Ca nhi hành sự vạn lần không được sai lầm, em mau về phủ đi thôi.”
Nàng biết nơi đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, nếu bị Diêu Văn Mẫn phát hiện ra manh mối thì sẽ gây ra mầm họa, hiện giờ nàng và em trai đều nằm trong lòng bàn tay Ngô thị, một bước cũng không được sai lầm. Hôm nay bọn họ ở trong tối mới có vài phần thắng, nếu lông cánh còn chưa đủ đã xé rách mặt nạ với Ngô thị, đứng ra ngoài sáng thì tình hình so với bây giờ càng vô cùng cam go. Hôm nay nàng đã nói cho em trai hiểu chuyện, có lẽ khi trở về hắn sẽ để ý hơn, hiện giờ chiêu này của Ngô thị không thành, nàng ta cũng sẽ chững lại hai ngày, việc dạy bảo em trai cũng không phải ngày một ngày hai, không thể quá nóng vội được.
Văn Thanh nghe vậy mặc dù trong lòng còn vương nhiều nghi vấn, nhưng thấy tỷ tỷ rõ ràng không có ý muốn nói thêm nữa, hắn cũng không hỏi nhiều, sửa sang lại dung mạo rồi nghe lời rời đi.
Diêu Văn Thanh ra khỏi con hẻm đang muốn đi tới hiệu thuốc của Trầm Ký thì đã thấy Diêu Văn Mẫn mang theo ba bốn gã sai vặt chạy lại đây, Diêu Văn Mẫn thấy hắn và Bạch Dịch đều bình yên vô sự thì sửng sốt, lại nghe thấy mang máng tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Trầm xen lẫn với tiếng Cao Đại Thắng tức giận mắng thì phút chốc đã biết hỏng việc. Hắn không thể hiểu nổi sao một lúc thôi mà tình hình lại thay đổi hoàn toàn như vậy, thầm hối hận vừa nãy không nên rời đi như thế, hắn rất sợ lát nữa trở về không còn mặt mũi nào báo lại kết quả cho mẹ cả, đầu óc hắn trở nên hết sức rối loạn.
Đợi đến khi hắn chạy tới trước mặt Diêu Văn Thanh, bất giác lộ vẻ lo lắng mà hỏi: “Em mua được nhân sâm chưa? Có chuyện gì xảy ra vậy? Khi nãy không phải vị tráng sĩ kia đứng về phía ông chủ Trầm sao, sao hiện giờ lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với lão thế kia?”
Văn Thanh xem hắn như thế, trái lại nhướng mày nói: “Vị tráng sĩ kia nhìn ra vẻ điêu ngoa bất thường của ông chủ Trầm nên mới hành động như thế. Hắn làm vậy đối với chúng ta cũng không phải là chuyện xấu, sao Tứ ca trái lại có vẻ mất hứng thế?”
Diêu Văn Mẫn nhận thấy Diêu Văn Thanh hình như hơi khang khác, nhưng chỉ qua vẻ mặt thì hắn quả thực không nhận ra manh mối gì cả, hắn nghĩ Diêu Văn Thanh vốn luôn rất tin tưởng mình, nhiều lúc bị hắn giở trò mà còn vỗ tay khen ngợi, làm gì trong chốc lát có thể phát hiện ra, có lẽ chính bản thân mình suy nghĩ nhiều, tức thì nhanh mồm nói: “Ta chỉ thấy khó hiểu mà thôi, vậy đệ có mua được nhân sâm không?”
Văn Thanh nghe vậy thì nhíu mày, sau đó xua tay nói: “Vừa nãy đúng lúc gặp được nha hoàn Kiêm Nhi trong viện của tỷ tỷ, hôm nay chị ấy đã tỉnh lại rồi, nhân sâm này không cần mua nữa, tặng lại cho con ma ốm Khương phủ kia đi. Giờ không còn sớm nữa, Tứ ca, chúng ta hay là mau trở về chúc thọ lão thái thái thôi, chậm chút nữa thể nào cũng bị thím mắng cho. Tứ ca là con vợ lẽ, ngày hôm nay hành động càng phải ổn thỏa hơn, đều là lỗi của đệ, không nên lôi kéo Tứ ca ra ngoài giải sầu.”
Văn Thanh vừa dứt lời liền thân thiết lôi kéo Diêu Văn Mẫn rời đi, hắn hành động ôn hòa giống hệt thường ngày, hơn nữa còn niềm nở gấp đôi, Diêu Văn Mẫn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi, làm sao có thể nhìn ra manh mối ngay được, nghĩ chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể theo bước Văn Thanh mà rời đi, trong lòng thì càng ngày càng thấp thỏm không yên, vừa cảm thấy sợ vừa cảm thấy ghét Ngô thị.
Ở trong hẻm, Cẩm Sắt thấy hai gã ăn xin tới lấy tiền thì liền thưởng thêm năm lượng bạc, sau đó dặn dò kỹ lưỡng một phen rồi mới rời khỏi con hẻm. Xe ngựa vừa đi ra thì gặp ngay Cao Đại Thắng tức giận đùng đùng rời khỏi tiệm thuốc của Trầm Ký, vừa đi lướt qua xe ngựa vừa mắng chửi không ngớt.
Cẩm Sắt không nhịn được mà hất nhẹ màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đôi mắt nàng theo sát bóng lưng Cao Đại Thắng, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng bất chợt lóe qua sát ý.
Kiếp trước khi em trai bị đánh trọng thương được đưa về phủ, Ngô thị cầu xin Diêu Lễ Hách bắt cả nhà Cao Đại Thắng vào nhà lao Giang Châu. Cao Đại Thắng chịu mọi sự đày đọa trong nhà lao, sau đó được thả ra, trong khi hắn ở trong ngục thì mẹ hắn vì bệnh nặng kéo dài cộng thêm việc lo lắng quá mức mà qua đời, Cao Đại Thắng vốn là một đứa con có hiếu, lại cực kỳ thẳng tính chính trực, sao có thể không hận Văn Thanh? Sau này hắn bằng mọi cách gia nhập nghĩa quân nổi dậy Đại Phong, lên làm tiểu đầu lĩnh, trong mối loạn Kim Châu khi Diêu phủ một nhà chạy tới kinh thành lánh nạn thì em trai lại chết thảm dưới đao thủ hạ của Cao Đại Thắng, trọn bảy đao, Văn Thanh cứ thế mất máu mà chết dưới tay nàng.
Chuyện cũ đã qua lại cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng, nàng dường như vẫn có thể cảm nhận được làn máu nóng cùng thân thể lạnh lẽo của em trai, nàng nắm chặt tay lại, trong lòng tràn ngập căm giận.
Nàng bỗng nhiên nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới lại mở ra, trong đôi mắt kia chỉ còn sự bình tĩnh thanh thản. Nàng liếc về phía bóng lưng Cao Đại Thắng, sau đó thản nhiên thu ánh mắt, buông màn xe xuống, trong đầu đã chuyển suy nghĩ về Diêu phủ.
Hôm nay phu nhân Võ An hầu mang theo Tạ Thiếu Văn vào phủ, bản thân mình phải tìm cách lui lại cuộc hôn nhân này, nhưng không thể để danh dự bị tổn hại được, Ngô thị trăm phương ngàn kế muốn hủy thanh danh của nàng, nàng há có thể để nàng ta được như nguyện?!