Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 16



Bài hát “Mảnh vỡ ký ức” của Trần Di Quân là do cô tự sáng tác và phổ nhạc, ca từ cũng do cô tự viết, chủ đề là mối tình đầu, chuyện cũ diễn ra ở trường trung học.

Ở thế giới này, đại bộ phận trẻ em có gen Alpha và Omega đều bắt đầu phân hóa giới tính ở độ tuổi 16, xuất hiện các đặc trưng của Alpha hoặc Omega, tuyến thể cũng phát triển thành thục, trên cơ thể cũng xuất hiện mùi đặc trưng của tin tức tố.

Tuy nhiên, Beta vẫn chiếm tỷ lệ hơn 70%. Trên cơ thể họ không có tuyến thể, không có mùi vị tin tức tố, cũng không phải chịu đựng kỳ phát tình hay cảm xúc quấy nhiễu.

Nhắc đến Beta, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là: Bình thường.

Các loại phim điện ảnh truyền hình, ca nhạc nổi lên trong giới giải trí hiện nay, đại đa số đều lấy Alpha và Omega làm tiêu điểm – Tin tức tố thu hút lẫn nhau, độ phù hợp gen hoàn mỹ, nghe qua chính là chuyện tình thần tiên không gì sánh kịp.

Bài hát của Trần Di Quân kể về câu chuyện của hai Beta.

Bản thân cô là một Beta nữ, có lẽ do có sự đồng cảm nên ca từ rất hay và cảm động.

Kịch bản của MV cũng rất thú vị, Trần Di Quân năm nay đã 25 tuổi, trang điểm như học sinh trung học, fan của cô đều biết cô không phải nữ tinh 16 tuổi. Vì vậy, kịch bản đã sử dụng cách thức “mơ về giấc mơ trung học năm ấy”, để Trần Di Quân đi vào giấc mộng, bằng cách này, chỉ cần nam chính là thiếu niên khoảng chừng 18 tuổi, dù cho nữ chính có xuất hiện với hình tượng trưởng thành thì cũng không quá bất ngờ.

Sở dĩ MV bị hoãn lại tới bây giờ là bởi vì Trần Di Quân vẫn không tìm được nam diễn viên chính ưng ý, mãi tới khi cô gặp Trình Hạ ở phòng làm việc mới có được cảm giác “hai mắt sáng ngời”.

Cô dũng cảm để một Omega như Trình Hạ đóng vai học trưởng Beta, chính bởi khí chất rạng rỡ của Trình Hạ, trên người không hề có nét mềm yếu của Omega, vẻ đẹp trai tươi tắn tự nhiên lại không có tính xâm lược như Alpha, cực kỳ phù hợp với hình tượng đàn anh Beta. Tương lai nếu các fan biết Trình Hạ thực ra là một Omega, sự tương phản manh* này có thể thu hút sự quan tâm.

*tương phản manh: hình tượng nhân vật biểu hiện ra không giống với hình tượng nguyên bản, tạo ra cảm giác đáng yêu.

Trình Hạ đã đọc kịch bản vài lần từ lúc ngồi trong xe, thuộc lòng nội dung kịch bản.

Câu chuyện của nữ chính rất bình thường, năm lớp 10 thầm thích một vị đàn anh, tuy đối phương là Beta, nhưng là Beta học bá của toàn trường, cực kỳ xuất sắc và nổi bật, nữ chính đến khi tốt nghiệp cao trung vẫn không dám tỏ tình.

Sau khi trưởng thành, nữ chính rất nỗ lực làm việc, cuối cùng sự nghiệp cũng thành công và sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình.

Cô được mời về diễn thuyết nhân kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, trở lại sân trường cũ, gặp hại học trưởng mình từng thầm mến. Trong lòng chợt nhớ tới chuyện cũ, tối đó cô đã mơ một giấc mộng dài, trong mộng dường như bản thân cô đã trở về thời niên thiếu, đàn anh từng thầm mến cách cô rất gần, rồi lại như rất xa.

Thiếu niên đẹp trai hoặc chơi dương cầm trong phòng nhạc, hoặc chăm chú đọc sách dưới tán cây, hoặc chạy băng băng trên sân bóng, từng hình ảnh rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Cảnh cuối cùng quay lại hội trường nơi hai người gặp nhau, cô chỉ vừa đưa tay ra, khẽ chạm vào đầu ngón tay thiếu niên, sau đó những hình ảnh này chợt vỡ tan như thủy tinh, cô giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng đồng hồ báo thức mỗi buổi sáng đi làm.

Một cố sự hết sức giản đơn về tình cảm “thầm mến”, khiến khán giả xem xong đều cảm thấy nhói lòng.

Những tình cảm không thể nói ra thời niên thiếu, chỉ có thể chôn sâu trong hồi ức. Tuy Trình Hạ chưa từng thầm mến ai, nhưng cậu cảm thấy bài hát này của chị Di Quân nhất định có thể tác động tới hàng loạt Beta nam nữ.

Ngày còn học trung học, khắp nơi trong trường học đều chỉ tò mò “ai sẽ phân hóa thành Alpha”, “ai sẽ phân hóa thành Omega”, hình như chẳng có ai quan tâm đến Beta.

Nhưng trong một lớp 40 người thì sẽ có khoảng 30 người là Beta, tỉ lệ khá cao. Bọn họ có vẻ bình thường, không phải là tiêu điểm như Alpha, cũng không được trường học bảo vệ như Omega, nhưng họ cũng sẽ từng thích một ai đó, cũng từng đau lòng buồn bã vì thầm mến không có kết quả.

Trần Di Quân là một ngôi sao Beta nổi tiếng trong làng âm nhạc, bất kể ý nghĩa hay xuất phát điểm của bài hát này là gì, hay thậm chí muốn biểu đạt chủ đề gì, đều vô cùng thích hợp với tâm tình của thiếu niên nam nữ Beta.

Trình Hạ rất thích bài hát này của Trần Di Quân, cũng đặc biệt mong đợi lần quay kịch bản của MV này.

Đạo diễn Trương chào hỏi Trình Hạ vừa tiến vào phòng quay phim, tiện thể đưa cho Trình Hạ nội dung quay chụp của ngày hôm nay: “Hôm nay chủ yếu là thử tạo hình, buổi quay chụp cũng chỉ chọn một vài cảnh đơn giản thôi. Trước tiên tôi muốn quay xong đoạn nam chính chơi đàn trong phòng nhạc, xem thời tiết này, chiều nay có thể sẽ có tuyết!”

Đạo diễn vừa khoa chân múa tay vừa nheo mắt tưởng tượng ra cảnh tượng đó: “Ngoài cửa sổ trời tuyết bay bay, trong phòng nhạc yên tĩnh, thiếu niên tuấn tú chìm trong thế giới riêng của mình ngồi chơi đàn, nữ chính từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một bên mặt của thiếu niên, chẳng hề muốn làm phiền cậu… Tới lúc đó máy quay sẽ quay hai người rõ ràng từ góc độ khác nhau, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập!”

Trần Di Quân hưng phấn đi vòng quanh Trình Hạ: “Chế tác hậu kỳ nhất định phải kết hợp đoạn này với ca từ của tôi, hiệu quả nhất định là hạng nhất!”

Trình Hạ cũng bị sự phấn khích của hai người họ tác động, tin tưởng hỏi: “Đạo diễn Trương, lát nữa cháu cứ ngồi ở đây sao?” Cậu chỉ vào trong gian phòng đã bố trí xong đàn dương cầm và ghế ngồi.

“Phải, đoạn này cậu không cần đi lại, từ đầu đến cuối chỉ cần ngồi đây là ổn.” Đạo diễn Trương dừng lại, rồi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết chơi đàn dương cầm không? Đưa tay đây tôi xem một chút.”

“Có biết, lúc nhỏ cháu từng học đàn dương cầm.” Trình Hạ đưa tay cho đạo diễn xem.

Bàn tay thiếu niên thon dài trắng nõn, nhìn gần thực sự không tì vết, đạo diễn Trương nhịn không được tấm tắc khen: “Bàn tay thật là đẹp, quay cận cảnh hoàn toàn không có vấn đề gì, không cần quay tay người khác để thay thế.”

Cảnh chơi đàn dương cầm cần quay đặc tả bàn tay của nam chính, ban đầu đạo diễn Trương còn lo lắng, nếu như bàn tay của người mới mà Trần Di Quân đưa đến không đẹp, vậy cần phải mời một người mẫu khác đến quay thay đoạn này.

Tuy chỉ là một MV thời lượng có vài phút nhưng yêu cầu của đạo diễn Trương rất cao. Không muốn chọn một người hoàn toàn không biết gì đến quay, người biết chơi dương cầm chỉ cần nhìn cách lướt trên phím đàn là biết.

Trình Hạ biết đàn, tay cũng đẹp, không cần mời diễn viên đóng thế quả thật rất tốt.

Đạo diễn Trương lập tức búng tay quyết định: “Nào, trước tiên chúng ta quay thử một đoạn, Trình Hạ cậu chú ý vị trí máy quay.”

Trình Hạ bước đến ngồi xuống ghế, mở nắp đàn ra, bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn. Đạo diễn Trương quay lại ghế đạo diễn hô lệnh: “Ánh sáng, hình ảnh, đạo cụ chuẩn bị!”

Các nhân viên tay chân lanh lẹ chuẩn bị xong mọi thứ.

Nội tâm Trình Hạ hơi khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đối mặt với nhiều nhân viên và máy quay như vậy, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu tới, ánh sáng mạnh khiến cậu trong một chốc phản ứng không kịp.

Cậu hít sâu, điều chỉnh tốt biểu tình, cố gắng chú ý vào cây đàn trước mặt.

Đạo diễn Trương biểu thị động tác OK với máy quay bên cạnh: “Trình Hạ tùy tiện đánh một bản đi, máy quay số 1 đã vào vị trí!”

Trình Hạ nghe xong, hai tay đặt lên phím đàn, bắt đầu đàn một đoạn quen thuộc.

Trong lúc đó, đúng 17h tại cao ốc Vinh Hoa.

Lưu Học Nghị đang ngồi trong phòng VIP, mắt thấy đã sắp 11 rưỡi, người hẹn vẫn chưa tới.

Biên kịch Hứa Mặc Nhiên đi cùng anh ta không nhịn được làu bàu: “Anh Nghị, em có người bạn học là bạn từ nhỏ của Bùi Thiệu Trạch, nghe đâu buổi tối mấy ngày trước bọn họ đến câu lạc bộ hát hò, chơi đến hừng đông 5 giờ mới về, mới ngắn ngủi mấy ngày, sao anh ta có thể đột nhiên đổi tính? Em nghi ngờ anh ta bị cha mình ép phải tiếp quản tập đoàn Thiên Toàn, căn bản không muốn nghiêm túc làm việc, phim anh ta đầu tư liệu có tin được không?”

Lưu Học Nghị nhíu mày: “Nhưng tôi cũng nghe được ít lời đồn, nói rằng gần đây anh ta thường xuyên tăng ca, làm việc cũng rất nghiêm túc? Bất kể như thế nào, anh ta đã tự mình liên lạc với tôi, vẫn nên gặp mặt nói chuyện rồi tính.”

Vừa nói xong, cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra, một Alpha dẫn theo trợ lý chậm rãi bước vào.

Người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ lãnh đạm, anh mặc chiếc áo bành tô màu xám, trên cổ quàng một chiếc khăn sọc đơn giản.

Trong phòng bật máy sưởi, sau khi người đàn ông vào phòng thì cởi khăn quàng cổ và áo khoác đưa cho trợ lý, sau đó bước đến trước mặt hai người, chủ động bắt tay: “Đạo diễn Lưu, thầy Hứa, bên ngoài đột nhiên tuyết rơi, ở ngã tư tắc đường, tôi đến muộn 2 phút, thật có lỗi.”

Lưu Học Nghị vội đứng lên bắt tay anh: “Chào Bùi tổng.” Hứa Mặc Nhiên cũng vội tươi cười: “Không sao hết Bùi tổng, chúng tôi cũng vừa tới.”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Ngồi xuống nói chuyện.” Lại thấp giọng nói bên tai Chương Phàm: “Tiểu Chương, ra tìm phục vụ gọi đồ đi, dặn họ nửa tiếng nữa hãy mang lên.”

Chương Phàm hiểu ý, treo áo của Bùi tổng lên rồi xoay người rời đi.

Bùi Thiệu Trạch ngồi lại, lấy từ trong cặp táp ra một bản hợp đồng: “Đạo diễn Lưu, tôi đã xem những bộ phim trước đây anh từng quay, rất thưởng thức phong cách của anh, cho nên bộ phim đề tài học đường mà Thiên Toàn đầu tư, tôi rất có thành ý muốn hợp tác cùng anh.”

Anh đẩy hợp đồng đến trước mặt Lưu Học Nghị, thấp giọng nói: “Đây là hợp đồng tôi đã bảo bộ phận Pháp vụ soạn, anh có thể đọc thử. Ngoài thù lao cố định, đạo diễn vẫn có thể được hưởng lợi tức được chia theo tỉ lệ nhất định.”

Chia sẻ doanh thu phòng vé là chuyện chỉ có đạo diễn điện ảnh mới được hưởng, phim chiếu mạng làm gì có đãi ngộ này? Lưu Học Nghị chỉ cảm thấy đây là Bùi Thiệu Trạch đang vẽ cho anh ta một chiếc bánh lớn – Tiền thu về của phim mạng đề tài thanh xuân không lỗ đã là may rồi, vậy mà còn muốn chia tiền lời? Đừng để cuối cùng chia được vài đồng lại thành chuyện cười.

Tuy nhiên, khi đọc đến đoạn sau của hợp đồng, sắc mặt Lưu Học Nghị thay đổi: “Bùi tổng, ngài có chắc là muốn phát hành phim vào ba tháng hè không? Đây… Kỳ nghỉ hè cạnh tranh rất quyết liệt, phim mạng đầu tư ít phải đấu với mấy IP lớn, không phải là…”

“Không phải là tự tìm đường chết, đúng không?” Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng nâng mắt, bình tĩnh nhìn Lưu Học Nghị: “Kỳ nghỉ hè xác thực có nhiều phim, nhưng đừng quên khi đó cũng là lúc lưu lượng truy cập lớn nhất. Chúng ta quay phim thanh xuân vườn trường, khán giả đa phần cũng là học sinh sinh viên được nghỉ hè về nhà, có nhiều thời gian theo dõi phim bộ. Chỉ cần quay tốt, chắc chắn rating sẽ không tệ.”

“Việc này…” Lưu Học Nghị phát hiện sắc mặt đối phương nghiêm túc, trong nhất thời không biết phản bác ra sao.

“Ở phương diện tuyên truyền tôi không muốn bỏ quá nhiều tiền, lần này chúng ta chọn diễn viên chính là người mới, tuyên truyền quá nhiều sẽ thành tác dụng ngược. Khống chế vốn đầu tư trong khoảng 10 triệu*, chỉ tiêu tiền cho những chỗ thật cần thiết, chọn lựa kịch bản kỹ càng, bố trí linh hoạt từng máy quay. Tôi tin tưởng, một bộ phim có thể đặc biệt nổi, điều quan trọng nhất vĩnh viễn là chất lượng và danh tiếng.”

*10 triệu NDT: hơn 35 tỉ VNĐ.

“…” Lưu Học Nghị và Hứa Mặc Nhiên đối mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.

Những lời này của Bùi tổng quả là suy tính của nhà đầu tư, không như phần đông các nhà đầu tư khác, ngày ngày gào thét muốn tìm minh tinh nổi tiếng, chi mấy chục triệu phí tuyên truyền, có vài bộ phim có vốn đầu tư 100 triệu, thù lao diễn viên đã mất đến 80 triệu, thế thì còn đòi quay phim gì nữa!

Chất lượng và danh tiếng, đó mới là căn bản của một bộ phim.

Alpha trước mặt còn rất trẻ, nhưng lúc nói chuyện thật bình tĩnh trấn định, loại khí chất này một phú nhị đại quần là áo lượt không thể có được, Lưu Học Nghị không khỏi nhìn anh với ánh mắt khác xưa. Hứa Mặc Nhiên quyết định khi quay về sẽ mắng tên bạn xấu kia một trận, dám tung tin vịt! Bùi Thiệu Trạch trước mặt giống kẻ sẽ đến quán bar uống rượu tới bốn năm giờ sáng hay sao?

“Đạo diễn Lưu, việc phân chia lợi nhuận không phải là lời nói suông, mà vì tôi cho rằng bộ phim này khẳng định có thể kiếm tiền.” Bùi Thiệu Trạch chậm rãi nói: “Về phần diễn viên, đợi có kịch bản rồi chúng ta lại tổ chức một buổi thử vai, người mới của Thiên Toàn cũng có thể tham gia, tới lúc đó chúng ta tự mình đến hiện trường, xem kỹ năng diễn xuất của ai tốt thì chọn người đó. Tôi chỉ đưa ra ý kiến tham khảo, sẽ không ép buộc anh chọn người.”

“Bùi tổng, ngài đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!” Giọng Lưu Học Nghị hơi run rẩy, anh ta hoàn toàn bị kích động bởi những lời nói của Bùi Thiệu Trạch. Anh ta chỉ là một đạo diễn không có tên tuổi, trước đây mỗi lần bàn hợp đồng, nhà đầu tư đều vênh mặt sai khiến, khoa tay múa chân, không quan tâm ý kiến của anh ta về việc lựa chọn diễn viên thích hợp, mang tiền vào đoàn phim là muốn thêm kịch bản thêm đất diễn, anh ta chỉ có thể chịu đựng.

Lần này, Bùi tổng không những trả anh ta thù lao cao, còn hứa phân chia lợi nhuận, đồng thời để anh ta tự mình tham dự tuyển chọn diễn viên. Thành ý lớn từng đó, anh ta hoàn toàn không có lý do để khước từ.

Một nhà đầu tư như vậy, mới chính là nhà đầu tư ba ba tốt nhất trong cảm nhận của anh ta!

Sau khi đọc xong hợp đồng, Lưu Học Nghị phát hiện phần cuối của hợp đồng đã có chữ ký và con dấu của Bùi Thiệu Trạch, anh ta rất thích phong cách làm việc lưu loát của Bùi tổng, lấy cây bút định ký tên mình vào, lúc vừa đặt bút xuống anh ta mới phản ứng lại, hỏi: “Đúng rồi Bùi tổng, ai là nhà sản xuất bộ phim này?”

Bùi Thiệu Trạch bình thản đáp: “Tôi kiêm luôn nhà sản xuất.”

Lưu Học Nghị và Hứa Mặc Nhiên: “…”

Ngài có kinh nghiệm hay không vậy?

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của hai người, Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch khóe môi: “Yên tâm, bộ phim mạng đầu tiên tôi tự mình đầu tư, nếu không thu hồi lại vốn gốc thì tôi cũng không thể ngẩng đầu lên ở công ty. Tôi nhất định sẽ làm thật nghiêm túc.”

Lưu Học Nghị trầm mặc vài giây, cắn răng ký tên vào.

Đặt cược lần này vậy! Thắng thì kiếm lời, thua cũng chẳng thiệt.

Trong mắt hai người Lưu, Mặc, Bùi Thiệu Trạch không hề có kinh nghiệm. Trong một bộ phim thì nhà sản xuất cực kỳ quan trọng, không những phải biết phối hợp giữa các bên, giám sát tiến độ quay của đoàn làm phim, tuyên truyền hậu kỳ, gửi đi kiểm duyệt, còn phải theo dõi cả lịch chiếu. Một nhà sản xuất giỏi có thể làm một bộ phim rất suôn sẻ, Bùi Thiệu Trạch có thể không?

Lưu Học Nghị căn bản không biết, trong lớp vỏ Alpha trước mặt là người đến từ thế giới khác, cũng là Bùi tổng đã giành được rất nhiều giải thưởng với danh hiệu “ông chủ có tầm nhìn đầu tư nhất.”

Sản xuất một bộ phim thanh xuân vườn trường? Đối với Bùi tổng mà nói quả thật dễ như ăn bánh.

Hợp đồng thuận lợi được ký kết.

Lúc Chương Phàm gọi phục vụ dọn đồ ăn lên, Lưu Học Nghị đã ký tên xong, Hứa Mặc Nhiên thì là biên kịch hợp tác cố định với anh ta rồi.

Thấy ba người nói nói cười cười, Chương Phàm ngẩn ra.

Đây, đây là đã chốt xong rồi?

Bùi tổng làm việc thực sự quyết đoán nhanh chóng, đây là lần đi gặp đối tác chốt hợp đồng nhanh nhất mà Chương Phàm từng gặp.

Sau khi ăn xong Bùi Thiệu Trạch không lập tức xuống nhà xe, mà đi thang máy xuống tầng 1, đi thẳng ra đại sảnh.

Chương Phàm nhắm mắt theo sau anh: “Bùi tổng, không về công ty sao?”

Bùi Thiệu Trạch nhìn cổng trường số 17 đối diện, nói: “Đi tham ban trước đã.”

Chương Phàm sững sờ một lúc, rất nhanh phản ứng lại: “Đúng rồi, MV của Trần Di Quân đang quay ở trường học số 17!”

“Phải, hôm qua cô ấy đặc biệt nhắc nhở tôi.” Bùi Thiệu Trạch bước đến cổng trường, bên ngoài tuyết bay lả tả, anh cầm một chiếc ô đen lớn, vừa đi về phía trường học số 17 đối diện vừa nói: “Dù sao Trần Di Quân cũng đã gia hạn hợp đồng với Thiêu Toàn, thân là ông chủ tôi cũng nên bày tỏ sự quan tâm của mình với nghệ sĩ vừa gia hạn.”

Tham ban Trần Di Quân chỉ là một cái cớ, anh càng muốn đi thăm Trình Hạ hơn.

Đây là lần đầu đứng trước máy quay chuyên nghiệp và đạo diễn Trương nghiêm khắc, không biết Trình Hạ có thích ứng được không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv