"Thật không?" Bà Thanh Hân hỏi lại vậy nhưng cũng không cần chờ Cố Nam Thành phản hồi đã ra chỉ thị: "Loan, cháu lên phòng của Tiểu Triết, lấy cái hộp đựng máy bay trong hộc tủ của nó."
Phạm Tú Vân đứng bên cạnh cắn cắn môi: "Để con lên tìm cho ạ."
Bà Thanh Hân quắc mắt: "Cô thì biết cái gì? Đến quần áo của thằng bé thích màu gì cô còn chẳng biết nữa là. Loan, nhanh lên đừng chần chừ nữa."
Cô giúp việc Loan nghe vậy cuống quýt lên lầu, sau khi mang xuống thì đưa cho Lục Nghiêm: "Cậu Lục Nghiêm, đây ạ."
"Gửi mã số cho tôi." Lục Nghiêm vừa mới mở chiếc hộp ra thì nghe thấy tiếng vọng ra từ điện thoại bàn. Cùng lúc đó, anh cũng thấy tờ giấy nhắn dán trên chiếc hộp đồ chơi: "Cô Tố Nhiên tặng Tiểu Triết thân thương".
"Tiểu Triết". Anh nhíu nhíu mày. Nếu nhớ không nhầm, hôm đó ở Hoa Thành, cô cũng gọi đứa bé đi cùng mình là Tiểu Triết, mà lòng anh quá bối rối chẳng nhận ra đứa trẻ đó quen hay lạ. Giờ nhớ đến tầm tuổi và dáng người thì thằng bé đó rất giống Cố Minh Triết.
Giờ đây giọng nói đang ở bên cạnh Cố Nam Thành, rõ ràng là của Đường Tố Nhiên. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Cố Nam Thành thấy mãi không có người trả lời, lên tiếng thúc giục: "Lục Nghiêm, cậu làm gì vậy?"
"Anh chờ một chút tôi gửi." Lục Nghiêm gạt suy nghĩ phức tạp của mình sang một bên, giờ phút này không có bất cứ sự thật nào quan trọng hơn sự an toàn của cháu trai anh.
"Tôi gửi mã số đây."
Đường Tố Nhiên ngồi trong xe riêng của mình, do Cố Nam Thành cũng bật loa, nên cô nghe được tất cả những âm thanh xung quanh anh. Cô nắm chặt tay, giữ cho bản thân mình được tỉnh táo.
"Chỗ này..." Lục Nghiêm, Cố Nam Thành và cả Đường Tố Nhiên đều đồng thanh khi tra mã số và mật khẩu của máy bay trên hệ thống định vị. "Là đường Tam Môn."
"Tôi đang ở gần đường Tam Môn." Đường Tố Nhiên bẻ tay lái, rẽ vào cao ốc hướng về phía Bắc thành phố. Người đi đường thầy cô chạy bạt mạng trên đường vội thò đầu ra cửa sổ mắng một tiếng.
"Muốn chết hả?"
"Tố Nhiên, đừng manh động, đợi chúng tôi đến." Cố Nam Thành cố nói lớn trong điện thoại.
Cô đáp: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm trò gì mạo hiểm hay đánh rắn động cổ đâu. Anh mang cảnh sát đến gấp, tôi sẽ theo dõi Tiểu Triết."
"Đường Tố Nhiên."
"Cố Nam Thành, nghe tôi. Đứa trẻ quan trọng nhất."
Hai người đồng thời đấu khí thế trong điện thoại. Cố Nam Thành đấm mạnh xuống ghế ngồi, nhấn chân ga rồi phóng nhanh lên đường.
"Trăm sự phải cẩn thận." Anh mềm giọng, "Tôi không muốn cô bị thương."
"Tôi cũng nhất định không để mình bị thương."
Đường Tố Nhiên vẫn không ngắt kết nối, lao xe trên đường phố tấp nập. Càng đi còn đường càng vắng, chỉ mười phút nữa là ra đến ngoại thành hoang vắng. Chấm nhỏ thể hiện vị trí của Cố Minh Triết trên bản đồ càng ngày càng gần.
"Tại sao nó lại bất động?" Trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an.
Cố Nam Thành đã im lặng bấy lâu để chờ Đường Tố Nhiên không bị phân tâm lái xe, giờ mới lên tiếng: "Cô bật vị trí của cô lên đi. Chúng tôi sắp vào đại lộ, chỉ nửa tiếng nữa là đến nơi. Bằng mọi giá cô không được xuống xe hoặc làm việc gì nguy hiểm."
"Tôi biết rồi." Đường Tố Nhiên bật định vị vị trí của mình.
Tít... Tít... Tít...
Chết tiệt. Cô nhìn màn hình điện thoại tối om của mình, thầm than. Điện thoại đã hết pin rồi, mà cô không hề mang theo dây sạc.
Vị trí của Cố Minh Triết vẫn đứng im một chỗ. Đường Tố Nhiên bước xuống xe, nhìn khắp xung quanh. Chấm xanh đã gần như trùng với nơi cô đứng, nhưng nơi này đồng không mông quạnh, chỉ có một cánh đồng lau sàn sạt.
Thằng bé đang ở đâu.
Bây giờ cũng không có cách nào liên lạc với Cố Nam Thành nữa. Lòng Đường Tố Nhiên nóng như lửa đốt, cô men theo con đường mòn, ánh trăng chiếu xuống thảm cỏ mổ màu đồng nhất. Nhưng chợt, cô thấy cái gì đó lóe lên trong bụi lau.
Đó là cái gì vậy? Đường Tố Nhiên lại gần, mạnh dạn vén bụi lau ra. Chiếc máy bay đồ chơi nằm trong góc, ra đa phát ra ánh sáng màu đỏ. Đây là thiết bị xác định vị trí của chiếc máy bay. Giờ nó bị vứt lại ở chỗ này, mà Cố Minh Triết không hề thấy tăm tích.
Đường Tố Nhiên thấy lòng mình trùng xuống. Lẽ nào bọn bắt cóc đã phát hiện ra chiếc máy bay này có chức năng truy tìm vị trị nên mới ném nó lại chỗ này. Nếu đúng là thế, giờ bọn bắt cóc có thể đang rất cẩn thận, đề phòng. Vậy là ý tưởng của cô lại hại thằng bé sao?
Đường Tố Nhiên để lại dấu trên đường đi, rồi tiếp tục men theo đường mòn. Cô quyết định không lái xe để đánh rắn động cỏ. Cũng không loại trừ khả năng Cố Minh Triết vẫn ở quanh đây, cô phải tìm kiếm thật cẩn thận, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
"Kia là..." Đường Tố Nhiên dừng lại ở cuối con đường. Cô lục tìm trong trí nhớ của mình. Sau năm trước, chưa hề có nơi này.
Trước mặt cô là một ngôi nhà giữa cánh đồng hoang vu, trong nhà chỉ có ánh sáng lập lòe. Gió rít từng cơn, nhưng muốn gào thét cô chạy mau, thoát khỏi chỗ này.
***
Làm mẹ phải dũng cảm bảo vệ con mình. Cốt nhục liền tâm là điều không thay đổi được.
Lời tác giả: Bắt đầu từ đầu tháng này, tác giả sẽ đăng truyện đầy đủ. Các chị thấy câu chuyện này hay để lại 1 vote, like hoặc bình luận giúp em. Nếu truyện lọt BXH vote tuần, em sẽ đăng đủ 3-4 chương/ngày trong tháng này.