Khác với Hạ Ly đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống hạnh phúc bên Pháp, Hàn Lãnh chỉ biết cắm đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ mong cô, một ngày của anh dài vô tận, không nói chuyện với bất cứ ai kể cả Trương Minh...
Tiêu Vũ vẫn đến tập đoàn Hàn thị hằng ngày với mong muốn được nhìn thấy Hàn Lãnh nhưng đều bị Trương Minh đuổi về...
Nhưng may sao hôm nay Tiêu Vũ nghe được Trương Minh ông ta đã đi công tác thay Hàn Lãnh nên văn phòng chủ tịch không có ai, đây có thể là một cơ hội tốt để cô đến gặp anh...
Tiêu Vũ ăn mặc sửa soạn đẹp như tiên nữ, điểm thêm nhiều loại trang sức và nước hoa mắc tiền càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô...
Tiêu Vũ hiên ngang bước vào tập đoàn với danh hiệu được truyền là 'phu nhân chủ tịch', không ai ngăn cản cô nên tâm trạng Tiêu Vũ vô cùng tốt. Đứng trước văn phòng chủ tịch, lấy hết dũng khí đẩy cửa vào...
"Hàn Lãnh...em đến thăm anh..."
Tiêu Vũ quan sát thấy ghế chủ tịch đang xoay về phía bên ngoài cửa kính, không hề nhìn thấy mặt Hàn Lãnh càng khiến cô khó chịu...
"Em có mang một ít đồ ăn trưa cho hai chúng ta..."
Hàn Lãnh vẫn im lặng, dường như anh còn chẳng quan tâm đến sự có mặt của cô làm Tiêu Vũ tức giận, đi một mặt lại đứng trước mặt Hàn Lãnh...
"Anh à...làm ơn nói gì đó với em được không..."
"Kinh tởm..."
Tiêu Vũ hơi sửng sốt vì câu nói của Hàn Lãnh, chẳng lẽ anh không thích loại nước hoa này của cô sao...
"Nếu anh không thích hương nước hoa này, em sẽ đổi được không..."
Hàn Lãnh trầm tư đưa mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt chán ghét tột cùng...
"Nếu cô không mang trái tim của Hạ Ly thì có lẽ tôi đã giết cô lâu rồi đấy..."
"Hả...anh đùa...à..."
Tiêu Vũ hơi chập chững lùi về đằng sau, đôi mắt đã ửng đỏ, run rẩy nhìn Hàn Lãnh...
"Còn giờ CÚT được rồi..."
Hàn Lãnh vừa nói dứt lời liền có hai vệ sĩ tiến vào văn phòng, cầm tay Tiêu Vũ lôi đi mặc kệ cô ta la hét vùng vẫy...
Hàn Lãnh đứng dậy đi thẳng ra xe, mùi hương kinh tởm của cô ta làm anh thập phần buồn nôn...
Vừa về đến biệt thự, anh nhanh chóng tiến thẳng lên phòng ngủ chính của hai người, đâu đó vẫn còn hương thơm của cô làm anh dễ chịu...
Hàn Lãnh đưa tay kéo hộc tủ ra để lấy quyển sổ ghi chép của Hạ Ly vẫn còn trong đó, vô tình có một mẩu giấy trắng rơi xuống đất làm anh sửng tỉnh...
Hàn Lãnh vội ngồi dậy, cầm tờ giấy lên đọc....
Ngay lập tức anh bị sốc nặng, đây là âm mưu của bọn họ và sự thật là Hạ Ly chưa chết...
"Mẹ nó...! Em dám lừa tôi à..."
Hàn Lãnh đứng phắt dậy, điều động toàn bộ vệ sĩ đi đến chỗ chôn cất Hạ Ly...
"Đào lên hết lên..."
Vệ sĩ ra sức đào bới toàn bộ đất lên, phải dùng rất nhiều kĩ thuật mới có thể lôi được chiếc hòm...
Bọn họ mở tung nắp quan tài, không có mùi hôi mặc dù xác đã bị phân hủy trông vô cùng kinh tởm, do Hàn Lãnh đã dùng hóa chất tạo mùi trên cơ thể cô với ý nghĩa dù chết đi cô vẫn mãi là người đẹp nhất...
Ngoài cái xác đang bị phân hủy thì lớp mặt nạ trên cơ thể người phụ nữ vẫn còn y nguyên, chứng tỏ đây không phải là Hạ Ly thực sự...
Ánh mắt Hàn Lãnh bỗng lóa lên tia vui mừng không thể tả được, anh nhất định phải tìm thấy cô, yêu cô một lần nữa...
"Điều động toàn bộ lực lượng, nhất định phải tìm thấy phu nhân..."
"Vâng..."
Toàn bộ vệ sĩ đều cúi rạp đầu tuân lệnh, bọn họ đem cái xác giả đi tiêu hủy, tập hợp toàn bộ vệ sĩ ra sức tìm kiếm vị phu nhân đang bỏ trốn kia...
Tâm trạng Hàn Lãnh tốt lên thập phần, chỉ cần biết cô chưa chết, dù có lật cả trái đất này lên anh cũng phải tìm ra cô, sẽ theo đuổi cô đến cùng...
Tuy biết có thể Hạ Ly sẽ chối, sẽ không muốn gặp lại anh nhưng cùng lắm thì anh sẽ ở ngay cạnh nhà cô là được, mỗi ngày chỉ cần ngắm cô là đủ...
Hàn Lãnh đi liền một mạch tới tập đoàn Hàn thị, vừa bước vào đã vô tình va phải một người phụ nữ...
"A...anh không nhìn đường à..."
"Hạ...Hạ...Hạ...Ly..."
Hàn Lãnh ấp úng nhìn người con gái có khuôn mặt giống y hệt Hạ Ly trước mặt...
"Hạ Ly cái gì...tôi tên Khiết Ly...thiên kim của Khiết gia..."
Khiết Ly nhìn Hàn Lãnh khó chịu liền đứng dậy, phủi phủi quần áo...
"Không...em là Hạ Ly...Hạ Ly của anh..."
Hàn Lãnh bỗng nhiên ôm chặt người phụ nữ trong lòng mặc kệ cô cố gắng đẩy anh ra...
"Mẹ kiếp...!Tên khốn này..."
Mãi một lúc vệ sĩ mới lôi được Hàn Lãnh ra khỏi người Khiết Ly...
"Sao lại không nhận ra anh..."
-----