Hai tuần sau, hắn thật sự không hề đến tìm cậu, ngay cả gọi một cú điện thoại cũng không có! Giống như hắn biến mất khỏi trên thế gian này. Phương Nguyệt Tầm một bên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm, một bên suy nghĩ. Từ ngày Long Nghiễn xoay người đi thì trái tim của Phương Nguyệt Tầm đã bị lấy mất, nói không nhớ hắn chính là gạt người, nhiều lần cậu nhịn không nổi muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm từ bỏ, có đôi khi còn bất tri bất giác đi đến trước cửa nhà, đến khi nhận ra chỉ có thể quay đầu lại liều mạng chạy khỏi nơi đó. Nếu không phải mỗi ngày Vương Đoạt đều ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ giống như lần đầu tiên tách nhau ra, không ăn không uống không lý tưởng.
Trong khoảng thời gian cậu rời khỏi Long Nghiễn, Hàn Khôn có đến tìm cậu hai ba lần, bởi vì cùng hắn uống rượu nên Phương Nguyệt Tầm cũng không còn chán ghét Hàn Khôn nữa, nhưng chuyện khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Hàn Khôn không có nhắc đến chuyện mời cậu quay quảng cáo nữa.
Quên đi, dù sao cậu cũng không đáp ứng quay quảng cáo rồi chụp ảnh cái gì đó với hắn.
Vừa mới nhớ tới Hàn Khôn, Phương Nguyệt Tầm mở cửa liền nhìn thấy hắn.
“Hàn tiên sinh.” Phương Nguyệt Tầm lễ phép chào hỏi, Hàn Khôn hai tay đút túi quần đi đến trước mặt cậu, trên người mặc áo coat màu đen nhẹ nhàng di chuyển, cả người toát ra vẻ mê hoặc. Nhưng Phương Nguyệt Tầm chẳng có một chút cảm giác gì khi nhìn hắn.
“Tại sao không thể thay đổi a, em có thể gọi Đổng Thiên Phi là ca ca, tại sao không thể gọi anh là Khôn ca?” Hắn thật sự muốn nghe cậu kêu như thế, lời từ miệng cậu phát ra, nhất định rất đáng yêu.
“Không được, kêu như vậy giống như tên lão Đại trong mấy phim xã hội đen, tôi không muốn.” Phương Nguyệt Tầm nhớ rõ trước kia coi một bộ phim, trong đó có một nhân vật xưng như thế làm cậu rất ghét.
Hàn Khôn ý cười càng đậm, người này ngay cả lý do cự tuyệt cũng đáng yêu như thế.
“Vậy gọi là Vân Diệp ca.”
“Vân Diệp?”
“Bút danh của anh là “Tác Vân Diệp”, như vậy có thể đi.”
“Có thể, Vân Diệp ca.” Phương Nguyệt Tầm chẳng hề để ý kêu hắn một tiếng, Hàn Khôn cười đến híp mắt.
“Em đang muốn đi nơi nào?”
“Đi làm thêm.”
“Đi thôi, anh đưa em đi.”
Không để cho Phương Nguyệt Tầm kịp suy nghĩ, Hàn Khôn nắm tay cậu kéo đến bên xe hắn.
Ngồi trong xe, Phương Nguyệt Tầm ôm cứng cái máy vi tính cậu vừa mới mua nhìn ra bên ngoài, thủy chung không nói chuyện với Hàn Khôn. Hàn Khôn ngẫu nhiên nhìn cậu, khuôn mặt đáng yêu vẫn còn tràn ngạp cô đơn lạnh lẽo.
“Nguyệt Tầm, em với người tên Long nghiễn gì đó vẫn còn cãi nhau sao?”
Hắn vừa dứt lời, Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn! Nghĩ thầm, tại sao hắn biết?!
Hàn Khôn nhìn thấy trên mặt cậu cuối cùng cũng có biểu tình, cười cười.
“Chính em uống nhiều quá nói cho anh biết, làm gì kinh ngạc đến thế? Sao rồi, chưa hòa giải sao?”
Phương Nguyệt Tầm cúi đầu. Hàn Khôn thở dài.
“Em thực sự thích hắn sao?”
Phương Nguyệt Tầm lúc này mới gật đầu.
“Còn hắn thì sao, có thích em giống như em thích hắn không?”
“Không biết......Hắn bề bộn nhiều việc, luôn không có bao nhiêu thời gian để ở cùng nhau, cho nên, tôi, tôi cũng không biết.” Nhớ tới nguyên nhân làm hai người khắc khẩu, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy lòng ngực như bị cái cân một trăm ký đè nặng, đau đớn. Long Nghiễn của cậu có phải thật sự không có thương cậu hay không, cậu càng ngày càng không hiểu, nếu đổi lại lúc trước, bất luận cậu làm sai cái gì, Long Nghiễn đều đến dụ dỗ, thẳng đến khi cậu lộ ra tươi cười mới thôi. Nhưng lúc này đây, hắn thực sự nói được thì làm được….. Phương Nguyệt Tầm cảm thấy sợ hãi, cậu có một loại dự cảm xấu, Long nghiễn đã không cần cậu nữa rồi.
Xem ra tình huống của Phương Nguyệt Tầm cùng Long Nghiễn của cậu, cũng giống như tình huống của chính mình. Nhớ tới vẻ mặt vắng vẻ nén giận của tình nhân mỗi lần hắn đi công tác, Hàn Khôn bắt đầu đau đầu. Một ngày mệt mỏi về đến nhà muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe, phải nhẫn nhịn không chạm vào tình nhân, vài ngày sau đã bị truy hỏi “Anh có phải không còn thương em nữa hay không?”, Hàn Khôn thật muốn nói cho người kia biết, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ai hết a!
Nhìn người bên cạnh có suy nghĩ giống như tình nhân của hắn....... Nếu tình nhân của hắn cũng mang biểu tình cô đơn lạnh lẽo chọc người khác đau lòng, hắn tuyệt đối sẽ bỏ ra một khoảng thời gian thật dài để bồi người đó.
“Em không hài lòng tất cả là vì công việc của hắn bận rộn không quan tâm đến em sao?” Hàn Khôn đem tốc độ xe giảm bớt, nhìn Phương Nguyệt Tầm đang lắc đầu.
“Sẽ không.....Tôi biết công việc của hắn rất quan trọng, tôi không thể quấy nhiễu hắn. Cho nên, tôi chưa từng đi tìm hắn trong thời gian hắn đang làm việc, mà ngay cả gọi điện thoại tôi cũng không làm, tôi không muốn bởi vì tôi mà làm cho hắn phân tâm, chỉ cần về nhà nhìn thấy nhau là được rồi.”
“Những lời này, em có nói qua với hắn chưa?”
“Không có, hắn rất thích bộ dáng vui vẻ của tôi, nếu nói cái này ra sẽ càng làm hắn lo lắng, tôi không thể nói cho hắn biết. Tuy rằng thời gian ở chung rất ít, nhưng mà tôi phi thường hạnh phúc.”
Hàn Khôn mãnh liệt giẫm cái thắng lại, trái tim nhảy lên nhảy xuống, hắn xoay người nhìn sang người bên cạnh đang kinh ngạc kia. Thật sự là nhịn không được! Hàn Khôn vươn tay đem hai giọt nước mắt không biết chảy ra từ khi nào của Phương Nguyệt Tầm ôn nhu lau sạch.
“Nguyệt Tầm, đừng khóc, nói cho anh biết em cùng người kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh không nghĩ một người nam nhân có được một tình nhân như em sẽ mặc kệ, vứt bỏ em, hắn đã làm gì em sao?”
Lời nói và ánh mắt rõ ràng thể hiện sự quan tâm, Phương Nguyệt Tầm ngay cả khí lực lắc đầu cũng không có, chỉ có thể ở giữa hai bàn tay hắn yên lặng rơi lệ. Lần đầu tiên Hàn Khôn vì nước mắt của một người mà đau lòng, luyến tiếc đến không chịu nổi.
“Tôi, tôi không biết, cái gì cũng không biết, tôi không biết tại sao hắn như vậy, nói không đến tìm tôi, thì thật sự không đến...... Tôi, thật sự cái gì cũng không biết......” Phương Nguyệt Tầm chưa bao giờ cùng Vương Đoạt hoặc Đổng Thiên Phi nói qua những lời này, cậu cũng không rõ tại sao mình lại đi nói với Hàn Khôn. Tựa hồ lúc này cậu rất cần một người có thể lắng nghe mình, mà Hàn Khôn lại là người thật sự có chân ý quan tâm, vừa vặn cho Phương Nguyệt Tầm có cơ hội để thổ lộ nỗi lòng.
Hàn Khôn lấy hộp khăn giấy đặt trên đùi, rút từng tờ từng tờ lau đi nước mắt của cậu. Phương Nguyệt Tầm trước mặt hắn giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ ở địa phương xa lạ nơm nớp lo sợ, mong chờ chủ nhân tới tìm cậu, rồi thời gian từng chút từng chút xói mòn cậu, bị sợ hãi cùng bất lực tra tấn.
Hàn Khôn duỗi cánh tay đem cả người Phương Nguyệt Tầm ôm vào trong lòng ngực, biết mình không nên tự ý dịu dàng, nhưng cũng tận lực trấn an cậu.
“Khóc lên sẽ thư thái, không cần nhẫn nhịn, muốn khóc thì cứ dùng sức mà khóc, anh cam đoan không ai nghe thấy đâu.”
Người trong lòng ngực gắt gao bắt lấy y phục của hắn, đem tiếng khóc cùng nước mắt chôn trong ngực hắn. Khi nghe thấy tiếng khóc liền biết người này nhất định chịu đựng áp lực lâu lắm rồi, mới có thể khóc thảm thiết đến như vậy.
Phương Nguyệt Tầm ở trong lòng ngực Hàn Khôn khóc đến đau cổ họng, ánh mắt sưng đỏ, giống như muốn khóc đến vĩnh viễn, khóc cho hết thương tâm khổ sở. Nhưng cho dù khóc như thế nào cũng không thay đổi được chuyện cậu yêu Long Nghiễn, cho nên, cũng không có cách nào để giải quyết nỗi sợ hãi sắp bị vứt bỏ của cậu. Trong lòng Phương Nguyệt Tầm kêu gọi cái tên từ lâu đã khắc sâu vào linh hồn kia, nhưng không cách nào làm cho chủ nhân cái tên ấy nghe thấy. Cậu nhớ.......cái ôm của Long nghiễn, nhớ..... sự vuốt tóc dịu dàng của Long Nghiễn, cậu không tiếc thống khổ khi nhớ lại lúc hai người ngọt ngào, cho dù càng nhớ lại càng làm cho sự thật thêm tàn khốc, nhưng cũng nguyện ý lưu giữa hình ảnh lúc hai người bày tỏ tình yêu với nhau, tùy theo ký ức mà đau khổ giãy giụa.
Tại sao?! Tại sao lại như vậy!? Phương Nguyệt Tầm thống khổ đến mức tức giận, dùng hai tay đánh đấm trước ngực Hàn Khôn, đôi môi cắn đến trắng bệch bắt đầu chảy máu, Hàn Khôn nhìn thấy kinh ngạc không biết phải làm sao, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy người nào đem nỗi buồn của chính mình làm đến loại trình độ đáng sợ này.....Nếu như là hắn, nếu như người hắn yêu là cậu, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho cậu khóc, làm cho cậu cô đơn lạnh lẽo, làm cho cậu cắn môi mình đến chảy máu.
Hắn Khôn nghiến chặt răng, nhíu mày chịu đựng từng cái đánh của Phương Nguyệt Tầm trên ngực, chờ đến khi đôi môi kia chảy máu ngày càng nhiều làm hắn rất muốn hôn cậu, nhưng hắn không thể! Hàn Khôn hắn không phải là hạng người nhân lúc người khác gặp khó khăn mà lợi dụng, như vậy chỉ có thể làm cho người trước mắt càng thêm thương tâm mà thôi. Hàn Khôn cố gắng khống chế dục vọng của mình, thật sự không cách nào nhịn được nữa bắt lấy hai bàn tay của cậu, cầm lấy khăn giấy lau đi vết máu trên đôi môi.
“Mặc kệ hắn đối với em đã làm cái gì, cũng không thể cho phép em thương tổn tới bản thân mình như thế.” Hắn đang làm cái gì? Tại sao có thể làm cho sự tình trở nên hỏng bét như thế! Nhìn Phương Nguyệt Tầm chỉ lộ ra đôi mắt, Hàn Khôn hoàn toàn muốn đánh chính mình một cái thật mạng! Ánh mắt xinh đẹp kia thấm đẫm nước mắt thẳng tắp nhìn hắn, lông mi thật dài còn vương đầy nước, giống như thủy tinh, vừa chạm vào đã vỡ. Người bất lực như vậy không phải đang hướng hắn tìm kiếm sự giúp đỡ sao? Ánh mắt của cậu trừ bỏ sự tín nhiệm thì ngoài ra không còn bất cứ loại........ tình cảm gì hết, không có tương lai, không có khát vọng, đối mặt với một người như thế, Hàn Khôn vì bản thân không thể khống chế dục vọng muốn hôn môi cậu mà cảm thấy tự trách.
Hàn Khôn vội áp chế tình cảm của mình, vội vàng lau đi vết máu và nước mắt cho Phương Nguyệt Tầm, hoàn toàn không có phát giác chiếc xe màu đỏ chạy tới đậu ngay phía sau, cũng không có phát giác người trên xe bước xuống đi đến chỗ bọn họ, thẳng đến khi cánh cửa bên chỗ Phương Nguyệt Tầm bị mở ra, cậu bị người kia cường ngạnh lôi kéo ra ngoài, hắn mới đột ngột bừng tỉnh.
Hàn Khôn vội vàng mở cửa xe, không kịp xoay người chợt nghe một tiếng “chát” dữ dội!
Hàn Khôn kinh ngạc nhìn thấy tình nhân của mình đẩy Phương Nguyệt Tầm té ngã trên xe thu hồi cánh tay, hắn gần như bay đến trước mặt Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của cậu.
“Nguyệt Tầm!” Hàn Khôn cũng bất chấp nơi này là đường đi công cộng, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng, lại bị tình nhân đẩy ra, đem Phương Nguyệt Tầm quăng qua một bên.
“Em đang làm gì?!” Hàn Khôn phẫn nộ la mắng tình nhân.
“Tôi đang làm gì? Vậy anh cũng đang làm cái gì? Tôi thắc mắc không biết tại sao gần đây anh suốt cả ngày cứ mất hồn mất vía, thì ra đã cùng người khác kết hoan! Hên là tôi đi theo anh mà anh chẳng hay biết gì!”
“Em theo dõi tôi?!”
“Hắn tên là Nguyệt Tầm sao? Chính là sinh viên khoa diễn xuất sao? Hàn Khôn, anh nghe cho rõ, nếu anh còn dám gặp hắn, đừng trách tôi đối với hắn không khách khí! Mà anh cũng đừng mong được yên ổn!” Người đội nón và mang mắt kính, nghe giọng nói thôi cũng đủ biết là đã nổi điên rồi!
“Chỉ bằng em mà dám đối với tôi hô to gọi nhỏ sao, dù sao tôi cũng chán rồi, hiện tại thì chia......”
“Thực xin lỗi.....”
Thật không ngờ người mở miệng nói xin lỗi đúng là Phương Nguyệt Tầm, thời điểm Hàn Khôn tức giận tận trời bị giọng nói mỏng manh lại khàn khàn của Phương Nguyệt Tầm lập tức áp chế. Hàn Khôn áy náy nhìn người trong lòng ngực, mà Phương Nguyệt Tầm lúc này đang chậm rãi đẩy hắn ra, đi tới trước mặt tình nhân của Hàn Khôn.
“Thực xin lỗi đã làm cho cậu hiểu lầm. Tôi và Hàn tiên sinh không có chuyện gì hết. Tôi chỉ cùng hắn tâm sự rồi thương tâm quá nên mới khóc thôi, Hàn tiên sinh là người tốt, bất quá chỉ an ủi tôi thôi......Tôi, tôi đã có người yêu, đối với Hàn tiên sinh chẳng qua là quan hệ bạn bè. Xin cậu không cần hiểu lầm hắn.”
Bạn bè, cậu đã có người yêu......Lần đầu tiên Hàn Khôn cảm giác được chính mình vì tình cảm mà đau lòng. Nhưng mà, tình nhân cũng không tính cho hắn thời gian để do dự.
“Lời tôi vừa mới nói mong cậu nhớ cho kỹ, nếu để tôi bắt gặp cậu và hắn ở cùng nhau, đừng trách tôi không cảnh cáo trước.”
“Em câm miệng cho tôi!” Hàn Khôn không thể để cho tình nhân tiếp tục càn quấy như thế, thô bạo rống lên một tiếng, làm cho tình nhân bị hù dọa lạnh run. Hàn Khôn còn muốn nói với Phương Nguyệt Tầm một chút nữa, nhưng Phương Nguyệt Tầm không cho hắn có thời gian.
“Thực xin lỗi, Hàn tiên sinh, đã gây cho ngài thêm phiền toái rồi. Cậu ta nhất định rất yêu anh nên mới làm như vậy.....Cám ơn ngài đã cho tôi đi nhờ, tạm biệt.”
“Nguyệt Tầm.....” Vội vàng kéo tay Phương Nguyệt Tầm đang muốn rời khỏi, nhưng Hàn Khôn cũng không biết nên nói cái gì. Phương Nguyệt Tầm rất nhanh vẫy khỏi tay hắn, cúi thấp đầu ly khai.
“Khôn ca.....” Tình nhân dịu dàng gọi tên hắn, Hàn Khôn lại nghe rất chói tai.
“Đừng chạm vào tôi! Sau này không cần xưng hô như thế nữa!” Hàn Khôn bỏ tay tình nhân ra, trở về xe của mình, nổ máy phóng vù vù trên đường.
Phương Nguyệt Tầm ngồi trong phòng thay đồng phục làm việc, cầm điện thoại yên lặng ngẩn người. Đã xảy ra rất nhiều chuyện làm cậu không thể lý giải, đầu óc của cậu trống rỗng, nhưng cũng không thể hủy đi hình bóng của Long Nghiễn.
Nhớ.....hắn quá.... Muốn..... gặp hắn quá...
END 34