Dường như đeo cặp sách trên lưng có thể khiến Lục Gia Hành từ chó biến thành người trong nháy mắt vậy.
Lúc này còn chưa đến giờ lên lớp, hai người Tiêu Dực và Lục Gia Hành đều dễ làm người khác chú ý, trong phòng học không ít người nhìn sang, nghe được lời anh nói, tầm mắt mọi người không tự chủ được chuyển sang người Sơ Chi.
Sơ Chi vẫn còn đang sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Trong phòng học bắt đầu có người ồn ào, tiếng con gái khẽ cười đùa, tiếng nam sinh huýt sáo vang dội, còn có người cười rất to: “Tại sao là thích, vẫn chưa phải là bạn gái rồi!”
“Còn chưa theo đuổi được thôi!” có người nói tiếp.
Sơ Chi nằm nhoài trên mặt bàn, đầu chôn thật sâu vào bên trong khuỷu tay, cái tai đỏ chót lộ ra bên ngoài.
Lâm Đông rất kinh ngạc, cô ấy cười hì hì tiến gần lại, nhỏ giọng hỏi cô: “Các cậu phát triển cái gì rồi hả.”
Chính Sơ Chi cũng mù mịt, không biết tình huống bây giờ là thế nào.
Cô ngẩng đầu lên, hai người bên cạnh vẫn đứng ở đó, dường như ai cũng không chịu nhường ai.
Trong lớp, sinh viên năm hai và ba chuyên ngành quảng cáo xem trò vui, thật chí Sơ Chi cảm thấy tên của mình được nhắc đến không ngừng, cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không.
Cô hít sâu một cái, hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên, cầm mấy cuốn sách đập xuống chỗ bên cạnh.
Một tiếng nhẹ nhàng, lại hết sức rõ ràng, Lục Gia Hành và Tiêu Dực đồng thời quay đầu lại.
Sơ Chi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Chỗ này có người rồi, hai người chuyển vị trí khác đi.”
Lục Gia Hành: “...”
Tiêu Dực: “...”
Lớp trưởng Tiêu không nói gì, nhìn cũng không có điều gì khác thường, chỉ cười nói đùa: “Vậy tôi chỉ có thể ngồi cùng Chu Minh sao, như thế thật đáng thương.”
Sơ Chi có chút đồng tình với Chu Minh: “Cậu nói như vậy, Chu Minh mới càng đáng thương hơn.”
Tiêu Dực cầm đồ đi tới hàng ghế bên phải phía trước, Chu Minh khoác vai cậu ta, thấy Sơ Chi nhìn sang, cậu ta nhếch miệng cười cợt, tay giơ chữ v với cô, dáng vẻ Tiêu Dực vẫn như thường ngày, cười đến ngại ngùng lại ôn hòa.
Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu lại.
Cô vốn cho rằng mình phải tốn nhiều hơi sức để nói chuyện với Lục Gia Hành.
Kết quả không nghĩ tới, anh lại ngồi xuống chỗ ngồi phía sau cô, cởi cặp sách đặt xuống chỗ trống bên cạnh, dáng vẻ đàng hoàng không hề có lời oán hận.
Thấy cô quay đầu lại, đôi mắt đào hoa của anh khẽ cong, nhếch mép cười, nhìn cô thấp giọng hỏi: “Thế nào, hối hận để tôi ngồi phía sau sao? Không nỡ sao?”
Hai nữ sinh ngồi bên cạnh anh nghe thấy vậy, không nhịn được cúi đầu cười, nhỏ giọng kề tai nhau nói nhỏ: “Đẹp trai quá.”
Sơ Chi nặng nề lườm anh một cái, xoay đầu lại.
Bữa sáng cô còn chưa ăn xong, hiện tại túi bánh đậu cũng không ăn được, cô lại nằm bò xuống mặt bàn, cằm chôn xuống, chỉ cảm thấy lưng mình cứng ngắc, động cũng không dám động, dường như có chút không đúng lắm.
Trong đầu cô còn quanh quẩn giọng nói thầm thì của hai nữ sinh ngồi đằng sau.
“Đẹp trai quá.”
Sơ Chi lặng lẽ giơ tay lên, nắm nắm vành tay.
Hình như là có hơi đẹp trai.
Sinh viên trong phòng học nhìn về phía này, không khí náo nhiệt được một lúc, sự chú ý cũng bị phân tán hết, một lúc sau, thầy giáo đi vào.
Sơ Chi ném điện thoại di động vào trong ngăn bàn, lấy sách vở và bút, chuẩn bị đáng dấu chỗ trọng tâm.
Khi lên lớp cô rất chăm chú, cũng rất ít khi trốn học, nhưng ngày hôm nay không biết tại sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, sự chú ý cũng rất khó tập trung.
Cũng may không phải môn chính, gạch chân trọng tâm bài học cũng không cần phải rất tập trung tinh thần, cô lật tới trang theo thầy giáo, ghi chú lại sau đó gấp góc trang sách.
Bởi vì gần tới kỳ thi cuối kỳ, hầu như mọi người đều rất chăm chú, ngoại trừ tiếng thầy giáo nói phía trước và tiếng nói chuyện của bạn học, phòng học lớn như vậy không hề có tiếng nói của anh.
Khoảng sáu, bảy phút trôi qua, tiếng rung từ điện thoại di động của Sơ Chi truyền tới từ trong ngăn bàn.
Điện thoại để bên trong ngăn bàn làm bằng kim loại, vì vậy âm thanh rung rung càng rõ ràng, ít nhất ba người còn lại cùng phòng ngủ ngồi cùng một bàn với đều nghe thấy được.
Lâm Đồng và Cố Hàm im lặng nhìn cô, chỉ có Tiết Niệm Nam, dường như cô ấy đang chìm đắm bên trong đại dương tri thức, không có bất kỳ âm thanh hỗn loạn nào từ bên ngoài có thể ảnh hưởng đến cô ấy.
Từ đáy lòng Sơ Chi hy vọng hai người bạn này của mình cũng có thể đạt đến trình cao như vậy.
Cô cẩn thận liếc nhìn giảng viên phía trước, đặt bút xuống, người hơi lùi ra sau, động tác rất nhỏ cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu xem.
Đúng như dự đoán, là tin nhắn từ Lục Gia Hành.
Anh Lục: Ăn sáng cho xong đi.
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi không trả lời, mặt không biến sắc nhét điện thoại vào ngăn bàn một lần nữa, cầm bút lên, tiếp tục nghe giảng.
Hai phút sau, lại là tiếng rung chấn động hết sức rõ ràng.
Sơ Chi sợ hết hồn, một tay cầm điện thoại di động lên thật nhanh, dừng một chút, mới dựa vào ghế, để bút xuống, khó hiểu nhìn.
Anh Lục: “Ăn nhanh một chút, sữa đậu nành sắp nguội rồi.”
Sơ Chi cẩn thận cúi thấp người, nghiêng đầu, quay lại nhìn anh.
Lục Gia Hành lười biếng chống cằm nhìn cô, thấy cô quay đầu lại, anh khẽ hất cằm về phía cốc sữa đậu nành bên cạnh, bày ra khẩu hình, không lên tiếng “Sắp nguội rồi.”
Sơ Chi đưa tay sờ sờ cốc sữa đậu.
Trong phòng học có hệ thống sưởi hơi, sữa đậu nành vẫn ấm áp như cũ, Sơ Chi thu tay về, cúi đầu đánh chữ: Bây giờ vẫn đang lên lớp đấy!!
Để nhấn mạnh cô gõ hai dấu chấm than!
Lần này cô không để điện thoại vào trong năng bàn nữa, mà cầm trên tay, phía trước thầy giáo đã giảng xong hai trang, Sơ Chi không kịp xem, đành vội vàng gấp góc trang sách lại.
Quả nhiên, không đến một phút, điện thoại di động cô lại vang lên.
Anh Lục: Uống sữa đậu nành cũng không sao, lạnh sẽ đau dạ dày.
Sơ Chi sửng sốt một chút, ngón tay dừng trên màn hình.
Trong tiềm thức cô đã nghĩ hay là quay đầu lại xem vẻ mặt anh khi nhắn câu nói đó như thế nào.
Sơ Chi cụp mắt xuống, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó một lần nữa nhét trở lại ngăn bàn.
Cô cầm bút đánh dấu, gạch vài tờ, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn cốc sữa đậu nàng đặt bên cạnh, lấy tới, từ từ xoay nắp, uống từng hớp nhỏ.
Mùi vị tinh khiết của sữa đậu lan trong cổ họng, sữa đậu nành được bác gái ở quầy tạp hóa dưới ký túc xá bán là vị ngọt, Sơ Chi thích đồ ngọt, thường ngày cô đều cảm thấy mùi vị có chút nhạt, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi ngọt.
Cô nhìn chất lỏng màu sữa trong túi, chen lấn nhau, mực nước đi lên trên.
Có thể bỏ đường hơi nhiều.
Cô yên lặng uống cạn túi sữa đậu, rồi bỏ rác vào trong một cái túi đặt sang chỗ trống bên cạnh.
Ở đó còn đặt hai cuốn sách, túi sữa đậu nành trống trơn, từ phía sau vừa khéo có thể nhìn thấy nó.
Cô đặc biệt đặt sát bên cạnh hai cuốn sách, giống như để cho ai đó nhìn thấy.
Lượng cơm Sơ Chi thường ăn cũng không nhiều, từ trước đến giờ cô chưa từng uống sạch sẽ túi sữa đầu nành như vậy.
Không biết tại sao, lại có cảm giác hết sức tự hào, cô hơi nghiêng đầu, nhìn người phía sau.
Cô nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng lấp lánh nhìn anh, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Có phần giống với Nhĩ Sai khi nó thành công cào lên cánh tay anh hai vết màu hồng sau đó vui vẻ chạy vào trong lòng cô, vẻ mặt tha thiết mong chờ mà nhìn cô.
Giống như đang cầu xin cô khen ngợi.
Lục Gia Hành cụp mắt, liếm môi, cười mỉm.
Thật sự là đáng yêu.
*
Lễ Nô-en sắp tới, trước đó một tuần lễ, trong trường bán rất nhiều táo.
Quả táo đỏ tươi được bọc lại trong lớp giấy bọc trong suốt đẹp đẽ, phía trên cột bằng một sợi dây, được bán hơn mười đồng một trái.
Hơn nữa thật sự có rất nhiều người đến mua.
Sơ Chi trợn mắt há mồm nhìn từng người từng người, toàn là mấy tên công tử dùng hai mươi, ba mươi đồng tiền mua một quả táo trở về, đa số đều là con trai mua cho con gái, người sau còn cười híp mắt đầy hạnh phúc, cô cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Ba mươi đồng đi siêu thị có thể mua được hẳn một giỏ, Sơ Chi cảm thấy những điều lãng mạng của các cặp đôi này cô thật sự xem không hiểu.
Cố Hàm cũng nhìn không hiểu, một ngày trước đêm Giáng sinh, tiết học cuối cùng ngày thứ sáu, Sơ Chi và bạn cũng phòng vẫn như cũ đến phòng học rất sớm, chọn được vị trí xong, cô vừa chơi điện thoại vừa nghe Cố Hàm phỉ nhổ, bình thường Cố Hàm nói chuyện vô cùng sắc bén, bàn về lời nói, người khác có chạy xe lửa cũng không thể địch nổi, Sơ Chi bị cô ấy chọc cười, hai người ngồi gần nhau, vai kề vai, dựa vào nhau cười nghiêng ngả.
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, Cố Hàm nghĩ ra một vụ huyết án vào đêm Giáng sinh từ quả táo đó, đột nhiên có một cái bóng hạ xuống bàn Sơ Chi.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Chi là thầy giáo đến rồi.
Kết quả cô vừa ngẩng đầu lại là một cô gái không quen biết.
Không biết tại sao cô gái đó lại đỏ mặt, cười hì hì, trong tay ôm một bó hoa rất to.
Rất lớn, gần như ôm không hết, cô ấy hơi khom người, đưa bó hoa trong tay đến trước mặt Sơ Chi.
Sơ Chi cụp mắt mới phát hiện ra, thật ra trong bó hoa không phải là hoa, mà tất cả đều là táo.
Nhiều đến mức đếm không hết, bọc lại theo hình dáng bó hoa, mỗi một quả táo đều căng tròn đỏ chót được gói bên trong giấy bọc, một nhánh giữ đóa hoa giống như quả táo.
Không ngờ con mẹ nó thật sự có người theo đuổi người khác tặng một đống táo như vậy.
Cố Hàm cười ha ha, còn vẻ mặt Lâm Đồng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn quay đầu đi chỗ khác.
Sơ Chi ngây ngẩn cả người, nhìn một đống táo bị nhét vào trong lồng ngực của mình, sắp rơi xuống, theo bản năng cô vội vã ôm chúng vào lòng, miễn cưỡng nhận lấy.
Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn, đóa hoa này có vẻ còn to hơn nó, Sơ Chi phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng học.
Tên công tử kia hơi cong chân, đứng dựa vào khuôn cửa phòng học.
Không ít bạn cùng lớp Sơ Chi đều nhận ra đây là vị hôm thứ hai dám tuyên bố đến bồi cô gái mình thích đi học, liền đùa giỡn không ngừng, vô cùng sôi nổi.
Giọng nói của ủy viên thể dục đặc biệt cao, cậu ta cực kỳ tức giận gào to: “Không đồng ý! Không đồng ý! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu khả ái ban quảng cáo của chúng ta sao có thể cứ như vậy bị người khác lừa đi mất được?!”
Sơ Chi bị tiếng ồn ào làm cho đỏ mặt, cô vất vả đặt đóa hoa làm từ táo lên trên bàn, nhắm mắt đi về phía cửa phòng học.
Phía sau ủy viên thể dục vẫn còn đang cao giọng la lên “Trả tình yêu của chúng tôi đây” Sơ Chi cúi thấp đầu, gần như chạy ra khỏi phòng.
Lục Gia Hành tựa trên cửa nhìn cô chạy đến, anh hết sức phối hợp đứng lên, đi theo cô.
Sơ Chi đi về phía trước một đoạn thật dài, mãi cho đến hành lang cuối lớp cô mới dừng bước lại, dáng vẻ tựa như không thể hiểu được mà nhìn anh, so với hỏi càng giống như than thở: “Đến cùng anh đang làm gì...”
Lục Gia Hành cảm giác ý tưởng đóa hoa táo này của mình cực kỳ xuất sắc, anh liếm liếm khóe môi, đôi mắt nhìn cô, hơi nghiêng đầu: “Không rõ ràng sao, tôi đang cầu hoan.”
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi bị anh làm cho chấn động, đến nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo, cô há hốc mồm ngẩng đầu, con mắt mở lớn nhìn anh.
Lục Gia Hành: “...”
“... Không phải, tôi muốn nói là cầu yêu.”