Dáng Vẻ Em Khóc Thật Đáng Yêu

Chương 7: Tự trách



Những hồi ức xẹt ngang qua mắt Hàn Cảnh trong chớp nhoáng, lúc hắn mở mắt ra cũng là lúc những hối ức năm xưa đứt đoạn.

Đúng vậy, bất tri bất giác, mọi thứ đã trôi qua nhanh như vậy.

Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ Mạc Hi, đã gần hai mươi năm.

"Quả nhiên, cần phải ra tay." Hàn Cảnh nở nụ cười, nhận lấy áo gió khoác lên người.

Người đằng sau nghe thấy hắn lẩm bẩm trong miệng, chỉ cúi gằm đầu hơn.

Hàn Cảnh rời khỏi ngôi nhà từng giam cầm mình, không hề ngoài đầu nhìn lại.

Ngồi trên xe, hắn lấy điện thoại gọi dãy số đã in vào tâm khảm.

"...Alo?" Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn.

Hàn Cảnh còn nghe loáng thoáng tiếng Tô Kiều đang nói cái gì.

"Mạc Hi..." Hàn Cảnh bật cười, hắn chưa bao giờ để Tô Kiều vào mắt, tất nhiên sẽ không để trò hề của Tô Kiều vào lòng. "Bận việc gì thế?"

Tiếng của Mạc Hi khẽ run như đụng trúng phải chỗ nào. "Có, có việc?"

Thời gian bây giờ không còn sớm, Hàn Cảnh cũng không kéo dài thời gian cho cuộc gọi này.

Hàn Cảnh cười một cái. "Công ty gặp chút vấn đề, nếu cậu bận, mai gặp nhau nói."

"Công ty?" Giọng điệu Mạc Hi hơi trầm xuống. "Nghiêm trọng không?"

"Đại khái tôi cũng không thể trình bày hết cho cậu." Hàn Cảnh nói xong, lại dừng lại. "Muộn rồi, sáng mai nói tiếp, khi chúng ta gặp nhau."

"Hàn..."

Hàn Cảnh không nghe Mạc Hi trả lời đã cúp máy, sau đó tắt điện thoại.

Bản thân mình đợi chờ mãi như thế, chắc Mạc Hi cũng gấp gáp không chờ nổi nhỉ~

Ác ý nghĩ đêm nay Mạc Hi sẽ thấp thỏm đợi mình, tâm tình Hàn Cảnh tốt đẹp xưa nay chưa từng thấy.

Trái lại bên này, Mạc Hi gọi điện thoại cho hắn bao lần vẫn là "người dùng đã đóng máy", tâm trạng như ngồi trên đống lửa.

Công ty là tâm huyết của anh, đồng thời cũng bảo vệ cho tương lai sau này của anh.

"Anh, sao vậy?" Tô Kiều giống như mèo nhỏ dính người, ghé chân ngồi cạnh, ngẩng đầu nhìn anh. "Thấy em phiền phức lắm sao?"

Mạc Hi sờ sờ đầu cậu, tạm đè nén nôn nóng trong lòng. "Sao lại thế được." Anh cúi người khẽ hôn lên trán Tô Kiều. "Đừng nghĩ nhiều."

Tô Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu, như được nụ hôn của anh trấn an.

"Anh..." Cậu vươn người nhào đến Mạc Hi, rầu rĩ. "Đêm hôm qua em nằm mơ thấy ác mộng."

Mạc Hi không hỏi Tô Kiều mơ thấy gì, chỉ ôm cậu vào lồng ngực, muốn sưởi ấm cho cậu.

"Kiều Kiều." Mạc Hi nhắm hai mắt lại. "Anh sẽ bảo vệ em."

Vốn đây là lời ước hẹn nhưng không hiểu sao lại nghe thành lời nguyền rủa quái dị.

Tô Kiều giữ chặt lấy cánh tay Mạc Hi ôm bên hông, nhích người mình sát tịt vào người anh.

Nhưng đã tiến đến gần người này như vậy, nỗi bất an của Tô Kiều vẫn không chấm dứt.

............

Sáng hôm sau bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, Mạc Hi vội vàng tắt ngay đồng hồ.

Tô Kiều vẫn say giấc trên giường, vết sẹo xấu xí trên mặt bị đè dưới gối, phơi bày một thứ vẻ khác trên khuôn mặt tuấn tú.

Tô Kiều rất trắng, vóc dáng mảnh khảnh được tô điểm dưới ánh nắng, lại có phần thánh khiết.

Mạc Hi không khỏi bật cười, Tô Kiều dưới lớp chăn, cảm giác như mình đang chăm trẻ nhỏ.

Niềm vui sướng dừng bặt cho đến lúc Tô Kiều nằm thẳng trên giường, lộ ra vết sẹo kia.

Mạc Hi đau nhói như bị kim đâm.

Anh không kìm nổi vuốt tóc Tô Kiều cho đến khi vết sẹo kia bị che kín.

Tất cả là tại anh sai.

Rõ ràng sau khi cha mẹ cậu qua đời, Tô Kiều dứt khoát rời đi Hàn gia yên ấm, chọn ở bên cạnh chính mình...

Sao mình lại có thể lơ là quên mất.

Năm ấy Tô Kiều nhỏ như vậy, cùng lắm mới mười một tuổi, tính tình lương thiện lại mất hai người thân.

Nếu không có Tô Kiều và Hàn Cảnh, không biết mình mới có thể vượt qua khổ cực bao giờ.

Mạc Hi rũ mắt tự trách, thành kính hôn lên gương mặt Tô Kiều.

"Thật xin lỗi."

Mạc Hi nhìn vết sẹo kia, bất giác nhớ đến cảnh thân thể Tô Kiều ướt đẫm máu tươi.

Ba năm, Tô Kiều lặng lẽ ở bên cạnh anh, xoa dịu nỗi lòng bi thương đau khổ của anh mà anh có mắt như mù tàn nhẫn vứt sự hy sinh của cậu sang một bên, thậm chí còn kết giao bạn gái, định rời khỏi em ấy.

Nếu không xảy ra thảm kịch năm đó, Tô Kiều suýt chết, anh mới biết mấy năm nay Tô Kiều vẫn luôn chịu khinh nhục của các bạn học.

"Tất cả là tại anh."

Mạc Hi nhìn Tô Kiều nằm trên giường, bỗng nhiên hỗn loạn, giống như trở về thời điểm bảy năm trước, Tô Kiều mười bốn tuổi cũng nằm trên giường như vậy, hơi thở mỏng manh như chỉ trong nháy mắt sẽ biến mất, băng gạc quấn dày trên mặt, vết thương chồng chất thảm không nỡ nhìn.

Khung cảnh này Mạc Hi không muốn nhớ đến vĩnh viễn.

Tự trách, hối hận, tuyệt vọng.

Tô Kiều đối xử với anh thân thiết như bạn bè, ngày hôm ấy còn đau khổ cầu xin mình đến đón cậu.

Mà anh chỉ nói rằng. "Tôi rất bận."

"Kiều Kiều, anh sai rồi, tha thứ cho anh." Mạc Hi bắt lấy bàn tay Tô Kiều, cơn ác mộng khủng khiếp nhất đang ám ảnh anh, làm anh chỉ có thể nói từng tiếng xin lỗi. "Tất cả là tại anh bỏ em lại, làm em phải chịu cảnh như vậy..."

Tô Kiều mở to mắt, bắt gặp vẻ mặt như sắp sụp đổ của Mạc Hi.

Chẳng khác biệt chút nào năm đó.

Cậu nắm chặt tay Mạc Hi, hơi hơi mím môi cười.

"Ừm."

"A..." Cảnh tượng trước mắt không còn rõ ràng, người thanh niên chỉ có thể mờ mịt nhìn trần nhà.

Thống khổ. Nhục nhã.

Cơ thể không nghe theo tâm trí, anh thoáng giãy giụa, không thể động đậy.

Mỗi động tác đều đau xót, vật dưới thân nhờ tác dụng của thuốc trở nên chết lặng.

"A, đừng sợ." Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông đâm vào tai anh.

Ra vẻ như an ủi, lại thình lình xuất hiện làm thanh niên dừng lại mọi cử động vô vọng.

"A!"

Người đàn ông sung sướng thưởng thức cặp mặt mờ mịt của người thanh niên trước mặt, tươi cười trên khoé miệng thêm đong đầy.

"Mạc thiếu." Cách gọi lịch sự được cất lên trong hoàn cảnh này chỉ càng tăng thêm nhục nhã. "Sướng không."

Mạc Hi liều mạng lắc đầu như muốn tỉnh táo lại.

Hắn nheo nheo mắt, hai con mắt đào hoa ánh lên vẻ hưng phấn và tàn nhẫn. Đột nhiên bóp cằm anh, cưỡng ép anh quay mặt nhìn thẳng vào mình.

Mạc Hi nhìn mặt hắn, sau đó nhắm hai mắt lại như để lừa mình dối người.

"Ha ha." Người đàn ông bị anh chọc cười, hoàn toàn không thấy nỗi thống khổ của Mạc Hi, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của anh hết sức đáng yêu.

Hắn nhẹ nhàng sờ mặt Mạc Hi như ái nhân trên đầu quả tim, nhưng lời nói buông khỏi miệng lại vô cùng lạnh lẽo.

"Yên tâm đi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, sẽ không làm cậu đau đớn." Mấy lời này không khỏi có chút bạc tình và ác ý. "Nhưng vì phạt cậu làm tôi phải chờ lâu đến thế, lần sau, có lẽ tôi không quá dịu dàng đâu."

Hắn chợt nghĩ đến gì, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm phần sung sướng.

"Tôi sẽ biến cậu thành đồ của riêng tôi."

Không sai, làm anh chỉ có thể khao khát hắn, ỷ vào hắn, chỉ cần một cái chạm của hắn là mở to vòng tay, thứ đồ chỉ dành riêng cho hắn.

Mạc Hi không biết vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này.

Mình chỉ đến hỏi hắn về chuyện công ty.

Chẳng qua uống một ly nước...

"Ưm..." Mạc Hi chưa trải nghiệm qua những cảm giác này bao giờ.

Trong cơ thể như có lửa đốt, lan ra khắp đầu óc anh chời với đòi một thứ gì đó.

Làm với Tô Kiều, chỉ vẻn vẹn là đau đớn.

Nhưng hiện tại, trong tình cảnh xấu hổ như vậy, ngoài đau đớn ra còn cảm giác khác.

Hàn Cảnh nhạy bén nhận ra vẻ mặt Mạc Hi chuyển biến diệu kỳ.

"Xem ra, Mạc thiếu thích được đối xử như vậy." Giọng nói gồm ý cười, mỉa mai, nhục nhã nhằm thẳng vào Mạc Hi.

Mạc Hi cắn chặt môi, sức lực biến mất trong nháy mắt, chỉ có thể mở to miệng thở, trong mông lung tưởng như thấy ranh giới cái chết.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Hàn Cảnh vỗ vỗ mặt Mạc Hi. "Thở nhanh như thế, có phải muốn tôi làm gì không."

Hắn sẽ không bảo Mạc Hi trong trạng thái này chỉ nhờ vào thuốc, mục đích của hắn là muốn Mạc Hi phải thừa nhận đây là cảm giác từ hắn mà ra.

Mạc Hi ngơ ngác tin, khó khăn mở to mắt, nước mắt sinh lý thuận thế chảy xuống.

"Ha..." Hàn Cảnh hít sâu một hơi, vẻ điên cuồng hiện trên mặt, chỉ là Mạc Hi không nhìn rõ. "Mạc thiếu, cậu và Tô Kiều làm bao lần rồi, hửm?"

Khoảnh khắc nhắc đến cái tên kia, vẻ mặt Mạc Hi rõ ràng hơi hoảng loạn.

Hàn Cảnh bị chọc cười.

"Biểu cảm này." Hàn Cảnh tuỳ ý nhục nhã Mạc Hi, giẫm đạp tự tôn của anh. "Có vẻ cũng không thiếu làm nhỉ."

Mạc Hi nức nở một tiếng.

"Một mình Tô Kiều sao thoả mãn cậu được?" Hắn lại chọc miệng vết thương trong lòng Mạc Hi. "Tên đó từng thấy dáng vẻ bây giờ của cậu chưa?"

"Đừng, đừng nói nữa!" Mạc Hi lại bắt đầu giãy giụa, không biết hành động của mình đã bị làm đến trày xước rướm máu. "Tên của em ấy không phải, không phải để cho loại người như anh gọi."

Hàn Cảnh chỉ cười.

"Xem ra Mạc thiếu không biết nói chuyện với tôi thế nào." Mặt thì mang vẻ cười đầy ý nhị, nhưng ra tay lại đầy thô bạo. "Tôi chỉ có thể... Dạy dỗ thật tốt cho Mạc thiếu thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv