Không để ý đến cái cằm đau nhức, Tống Tịnh Nguyên chống lên tay vịn của ghế, cố gắng giữ khoảng cách với Trần Nghiên, cổ và mặt cô đỏ bừng như quả đào chín. Cô mạnh dạn ngước nhìn anh, chàng trai có chiếc mũi thẳng, quai hàm sắc nét, đôi mắt hai mí thật sâu, hàng mi dài đen nhánh ở mí mắt, tuy có chút cẩu thả nhưng vẫn toát lên khí chất trẻ trung. Bàn tay của Trần Nghiên nắm chặt lấy cổ tay cô, mặc dù anh mặc ít quần áo nhưng nhiệt độ cơ thể không thấp, cảm giác ấm áp lan dọc theo làn da, Tống Tịnh Nguyên cố gắng thoát ra, nhưng đối phương lại không như cô mong muốn, lực trên tay mạnh hơn vài phần. Trần Nghiên dễ dàng kéo người trở lại trước mặt, áp sát vào tai cô, sợi tóc ngắn cọ lên làn da bên cổ cô, hơi thở bạc hà gần như muốn nhấn chìm cô.
"Chẳng lẽ bởi vì cảm thấy tôi có bạn gái, cho nên cố ý tránh hiềm nghi?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, cô quay đầu đi chỗ khác, trái tim cực kỳ loạn, giọng nói nhỏ như tiếng mèo bị kinh hãi: "Cậu buông tôi ra trước đã."
Trần Nghiên cúi đầu, cổ tay đang bị hắn nắm nhìn bằng mắt thường có thể thấy đang đỏ lên, trên làn da trắng nõn của cô để lại một vòng tròn dấu vết.
Chậc.
Sao mong manh thế.
Sợ lại làm người ta khóc, Trần Nghiên buông tay ra, Tống Tịnh Nguyên được tự do lui về phía sau mấy bước, cô nhéo nhéo lòng bàn tay, ép mình giữ bình tĩnh.
"Không phải cố ý." Sợ mình nói dối bị bại lộ, cô ép mình nhìn Trần Nghiên, "Gần đây tôi có chút việc bận, quên trả lời."
Chiếc chuông gió treo trên cửa tiệm rung lên, một số học sinh trung học đến mua trà sữa, Tống Tịnh Nguyên giống như được giải thoát lẻn vào quầy lễ tân, ném Trần Nghiên sang một bên, không thèm để ý đến anh. Trần Nghiên dùng đầu lưỡi áp má, nhịn không được bật cười, cũng không chọc giận cô nữa. Vừa rồi trong lúc đánh nhau không chú ý, trong cửa tiệm rất nhiều bàn ghế bị lật tung, trên mặt đất có vài cái ly vỡ, Tống Tịnh Nguyên đi ra từ phòng sau, Trần Nghiên đang cầm chổi quét mấy mảnh thủy tinh trên mặt đất, hai em gái sơ trung mới đi vào thì đứng bên cạnh, ánh mắt thẳng tắp đặt trên người anh, vừa cười vừa lẩm bẩm "đẹp trai thật". Nhưng Trần Nghiên hoàn toàn không quan tâm đến họ, không coi ai ra gì quét xong rồi ném chổi trở về, vẻ mặt lười biếng, lại từ xách cây lau nhà trong góc ra lau.
Tống Tịnh Nguyên mím môi.
Khung cảnh này quá quen thuộc với cô.
Chua chát chớp mắt, Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng nhìn nhiều sẽ dần dần tê dại, nhưng không nghĩ tới cô vẫn không quá thoải mái.
Hai cô bé do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí, cẩn thận đi tới, hỏi có thể trao đổi phương thức liên lạc hay không. Trần Nghiên không vội trả lời, uể oải xoay người, sắc mặt có chút trầm.
Cô gái không kìm được, lại hỏi lần nữa, trong mắt hiện lên một tia chờ mong.
Trần Nghiên liếc nhìn Tống Tịnh Nguyên vài lần mới chậm rãi nói "Không thể".
Cô gái nhìn theo ánh mắt của anh, xoay người lại, phát hiện sự tồn tại của Tống Tịnh Nguyên, cô đưa trà sữa đã đóng gói qua, hai người cùng nhận lấy, còn vô tình nói câu "Xin lỗi" với cô.
Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô gái lại nói: "Xin lỗi chị, chúng em không biết đây là bạn trai của chị."
Nói xong thì rời đi, bước chân thật nhanh.
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Cô còn chưa kịp giải thích.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô đã bị hiểu lầm là bạn gái của Trần Nghiên hai lần, cô không dám nhìn phản ứng của anh, chỉ cúi đầu bất an siết chặt ngón tay.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút ngây ngất.
Cô và Trần Nghiên thoạt nhìn cũng không phải không hợp nhau đúng không?
Sau cơn mưa, mọi thứ có xu hướng yên tĩnh, đường phố được rửa sạch ẩm ướt.
Tống Tịnh Nguyên đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Trần Nghiên từ cách đó không xa truyền đến: "Cho tôi?"
Cúi đầu nhìn xuống, anh đang chỉ vào ly trà sữa trong tay cô.
Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, "À" một tiếng, vừa rồi khi ở trong phòng sau, nghĩ rằng dù sao hôm nay Trần Nghiên cũng giúp mình, cô thuận tay làm thêm ly trà sữa, sau đó lại nhớ tới người này có thể không thích uống thứ này, nên do dự không đưa cho anh.
Cô thành thật gật đầu: "Tôi không cho ngọt vào nhiều, nếu cậu không thích..."
"Tôi nói không thích sao?" Trần Nghiên lười biếng nhướng mày, vẻ mặt phóng đãng, "Mang qua đây."
Tống Tịnh Nguyên đưa trà sữa tới, giây tiếp theo, trong lòng bàn tay bị anh nhét vào một vật gì đó. Cô xòe lòng bàn tay ra, là điện thoại di động của cô.
"Cậu tìm thấy nó ở đâu vậy?"
"Ngay dưới quầy thu ngân."
Tống Tịnh Nguyên nhấn nút mở nguồn, màn hình vẫn sáng, cô thở phào nhẹ nhõm, may mắn là điện thoại không bị hỏng. Nếu không thì phải bỏ tiền ra mua cái mới. Đường Hân đã gửi cho cô một tin nhắn hơn 20 phút trước, nói mình đột nhiên gặp chút chuyện, tạm thời không về được, bảo cô không cần chờ mình.
Tống Tịnh Nguyên trả lời được.
Chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng "ding", kim giờ chỉ vào số "2", mây đen trên bầu trời tản đi, ánh mặt trời ló ra từ trong mây, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào quán trà sữa, trên tường trắng có thêm một tầng ánh sáng. Trần Nghiên cắm ống hút vào cốc trà sữa uống vài ngụm, yết hầu lăn lộn, vết máu quanh khóe miệng kết vảy, trên da có màu đỏ sẫm rất rõ ràng.
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm nơi đó một hồi, trong đầu chỉ nghĩ rốt cuộc còn đau hay không.
"Đang nhìn gì vậy?" Trần Nghiên đột nhiên gọi một tiếng, kéo suy nghĩ của cô trở về.
Cô theo bản năng muốn nói: "Còn đau không?", nhưng lại cảm thấy vấn đề đau hay không dường như vô nghĩa, cho dù đau, cô cũng không cảm nhận được. Cuối cùng, cô chỉ nói: "Mấy ngày nay chú ý vết thương, đừng để nó nhiễm trùng."
Trần Nghiên không tiếp lời, mà hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"
Bị anh hỏi như vậy, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi đói, từ sáng đến giờ cô chỉ uống một bát cháo trắng bà nội nấu ở nhà, vừa rồi lại xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, càng không để ý tới chuyện ăn uống.
"Chưa ăn."
"Mấy giờ tan làm?"
"Sáu giờ tối."
Trần Nghiên cau mày: "Muộn vậy?"
"Vốn dĩ có một người chị làm cùng với tôi." Cô nhẹ nhàng giải thích, "Chỉ là hôm nay chị ấy có chút việc nên không thể đến được."
"Được, vậy cậu đợi ở đây."
Trần Nghiên bỏ lại những lời này rồi xoay người đi ra cửa, hơn mười phút sau, anh mang theo hai túi nilon đen trở về. Cô đi qua mở ra, vừa nhìn cái hộp đã biết đó là quán hoành thánh mà họ cùng nhau đến sau giờ học hôm đó. Hoành thánh vẫn còn bốc khói, Tống Tịnh Nguyên chuyển hai cái ghế tới, hai người chen chúc nhau trên quầy lễ tân, mặt đối mặt ăn hoành thánh. Quầy lễ tân không có bao nhiêu chỗ trống, hộp đồ ăn của hai người gần như sát vào nhau, thậm chí Tống Tịnh Nguyên còn cảm thấy nếu cô ngẩng đầu lên thêm chút nữa, sẽ đụng phải trán Trần Nghiên. Tuy nhiên, khóe miệng cô không khống chế được giương lên, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn bình thường không ít.
Cô chậm rãi dùng thìa nhỏ gắp hoành thánh trong bát, húp vài ngụm canh nóng, cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, Trần Nghiên vẫn như trước, ăn không quá chuyên tâm, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại lên xem.
Điện thoại rung lên mấy lần liên tiếp, không biết là ai gửi tin nhắn cho anh.
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của tôi." Trần Nghiên đột nhiên lên tiếng.
Tống Tịnh Nguyên nuốt hoành thánh xuống, nhất thời không kịp phản ứng: "Vấn đề gì?"
Trần Nghiên nhìn cô chằm chằm: "Sao cậu lại quen Lương Châu?"
"Tôi không biết hắn ta." Sợ anh lại nổi giận với mình, Tống Tịnh Nguyên vội vàng giải thích: "Hình như bọn họ tới tìm chị Hân, nhưng chị ấy không có ở đây, cho nên..."
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay, không nói nữa.
"Đã biết. Cậu tham gia liên hoan văn nghệ sao?"
Lòng bàn tay Tống Tịnh Nguyên đổ mồ hôi, thấp giọng nói: "Ừ."
"Ngày sơ thẩm cậu cũng đi?"
"Có."
"Báo tiết mục gì?"
"Hợp xướng."
...
Mỗi lần anh hỏi thêm một câu, lòng Tống Tịnh Nguyên lại trở nên căng thẳng, sợ tâm tư nhỏ nhoi ngày đó của mình bị anh đoán ra.
"Khoảng thời gian trước bận cái gì?", đáy mắt Trần Nghiên có thêm vài phần cảm xúc không rõ, "Bận đến mức tin nhắn cũng không trả lời?"
"..." Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Bận chuẩn bị thi tiếng Anh."
Trần Nghiên "Ồ" một tiếng: "Thi xong rồi?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
"Thi ở đâu?"
Tay cầm thìa đột nhiên siết chặt, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, "Nhất Trung."
Nhưng Trần Nghiên chỉ "Ừ" một tiếng, không biểu hiện cảm xúc gì khác.
Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nản lòng.
Nhất Trung Khi Nguyên chính là trường trung học cơ sở cũ của họ.
Sao anh không có chút phản ứng nào vậy?
Một chút cảm giác mất mát lan tràn trong lòng cô, xem ra những ngày ở Nhất Trung thực sự không quan trọng đối với Trần Nghiên.
Cô cầm thìa quấy loạn trong bát, khẩu vị mất hơn phân nửa.
Trần Nghiên lại giống như không có việc gì, tiếp tục hỏi, "Thi thế nào?"
"Cũng ổn"
Trần Nghiên cười một tiếng: "Học sinh giỏi."
....
"Nếu việc học bận rộn như vậy...", Trần Nghiên hạ giọng, giọng nói nhiều hơn vài phần nghiền ngẫm, "Còn tham gia liên hoan văn nghệ làm gì?"
Khuôn mặt của Tống Tịnh Nguyên đột nhiên bốc lửa, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trần Nghiên sẽ không phải đoán được cái gì chứ?
Cô cắn cắn lớp thịt dưới môi, trên mặt vẫn nóng bừng, ngay cả giọng nói cũng có vẻ không được tự nhiên: "Trong lớp còn thiếu một suất, tôi bị thêm vào."
Trần Nghiên gật gật đầu, trái tim Tống Tịnh Nguyên vẫn hoảng sợ như cũ, cũng không biết anh có tin hay không.
Sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên thu dọn hộp đóng gói và ném vào thùng rác bên cạnh.
"Cậu không về nhà sao?" Cô hỏi Trần Nghiên.
Nhắc đến từ "nhà" này, cô thoáng thấy Trần Nghiên cong khóe miệng một cách tự giễu, nhưng không nói gì.
Tống Tịnh Nguyên mơ hồ cảm thấy anh có tâm sự, nhưng anh không chủ động nói ra, cô cũng không tiện hỏi.
"Một mình cậu ở đây sao?" Trần Nghiên hỏi.
"Ừ."
"Được rồi." Trần Nghiên đứng dậy khỏi ghế, "Tôi về đây."
Lúc đi tới cửa, anh đột nhiên quay người gọi tên cô.
"Tống Tịnh Nguyên."
"Hả?"
"Nếu những người đó lại đến gây rắc rối cho cậu, nhớ gọi cảnh sát."
"Hoặc là gọi cho tôi."
Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác gật đầu: "Được." –
...
Thời gian trôi về cuối thu, lá cây đều rụng hết, mặc dù mới là giữa tháng Mười, nhưng nhiệt độ ở Khi Nguyên lại rất thấp, Tống Tịnh Nguyên cố ý khoác thêm một chiếc áo khoác dày bên ngoài đồng phục học sinh, lúc ra ngoài vẫn bị gió làm cho run cầm cập.
Kết quả sơ khảo của liên hoan văn nghệ được công bố cùng với kết quả của cuộc thi tiếng Anh.
Tống Tịnh Nguyên vừa vào lớp, Thẩm Chi Ý đã chạy tới ôm lấy cô, thân thiết hôn nhẹ vào tai cô: "Tịnh Nguyên, chúc mừng cậu nha!"
Tống Tịnh Nguyên không hiểu ra sao: "Chúc mừng gì chứ?"
"Đương nhiên là thi tiếng Anh rồi." Cô ấy kéo Tống Tịnh Nguyên chạy đến bên cạnh tòa nhà dạy học, trên bảng thông báo dán một tờ thông báo màu đỏ, tên và thành tích của ba người được viết bằng bút đen, kèm theo một bức ảnh màu.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày: "Sao lại chọn cho mình một bức ảnh xấu như vậy chứ?"
"Xấu cái gì mà xấu." Thẩm Chi Ý chọc má cô, không ngừng khen cô, "Tịnh Nguyên nhà chúng ta thật sự quá lời hại."
Cô ngượng ngùng sờ mũi, khiếm tốn nói: "Làm gì có."
Tiết học đầu tiên vừa kết thúc, cô đã bị giáo viên tiếng Anh gọi lên văn phòng. Đầu tiên khen ngợi cô một phen, sau đó lại đưa cho cô một xấp bài thi dày cộm: "Đây đều là bài thi cấp tỉnh, nó sẽ giúp ích cho em trong lần thi tới. Trở về làm cho tốt. Có gì không hiểu thì đến tìm thầy."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Vâng ạ."
Cô đặt bài thi lên bàn, còn chưa kịp thu dọn đã bị Tiết Linh lôi ra khỏi lớp.
"Có chuyện gì vậy?"
"Giáo viên chủ nhiệm bảo chúng ta đến văn phòng một chuyến." Tiết Linh ghé bên tai thì thầm với cô, "Mình đoán là về liên hoan văn nghệ."
Quả nhiên, đúng như Tiết Linh đoán, lão Vương cười ha hả bảo các cô ngồi xuống, nói cho các cô biết tiết mục lúc trước đã thông qua sơ thẩm liên hoan văn nghệ, bảo các cô trở về làm quen một chút, hai ngày sau tham gia phúc thẩm.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, lại là một ngày cuối tuần, phúc thẩm ấn định vào Một giờ chiều. Lần này Tống Tịnh Nguyên không trang điểm nữa, nhưng lại nghiêm túc chọn thật lâu trước tủ đồ, cuối cùng thay một chiếc váy màu trắng đơn giản, bên ngoài mặc áo khoác dệt kim.
Trong hai mươi tiết mục có 8 tiết mục bị lọa, trong 12 tiết mục còn lại sẽ có 4 tiết mục bị loại. Trần Nghiên vẫn không xuất hiện ở đây, nghĩ đến cảnh tượng lần trước gặp phải, Tống Tịnh Nguyên đoán rằng anh hẳn là đang tự luyện tập trong phòng đàn.
Hội trường lần này mở rất nhiều hệ thống sưởi ấm, tiết mục của lớp Hai được sắp xếp ở thứ 4, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác dệt kim ra đặt ở chỗ ngồi, theo Tiết Linh và những người khác lên sân khấu. Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, trải qua một khoảng thời gian luyện tập, lần biểu diễn này còn thuận lợi hơn so với mấy lần trước, ngay lúc Tiết Linh đưa micro cho Tống Tịnh Nguyên, cánh cửa hội trường được mở, phát ra một tiếng cọt kẹt. Tống Tịnh Nguyên thay đổi vị trí, đi đến giữa sân khấu, ngẩng đầu bèn thấy Trần Nghiên đang dựa vào cửa, ánh mắt rơi vào trên người cô. Truyện Quân Sự