"Anh Nghiên à." Tiểu Mạch nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn, "Anh thậm chí còn không cầm bút—"
"Tôi nhìn qua là nhớ." Trần Nghiên thờ ơ nói, "Không được?"
"..."
"Cách kỳ thi tiếp theo cũng không còn bao lâu nữa, trở về đọc sách cẩn thận đi, đừng lượn lờ ở đây nữa."
"..."
Nhưng kỳ thi trước rõ ràng chỉ mới qua một tuần. Tiểu Mạch không đoán được tính tình của Trần Nghiên, cũng không biết hắn đang hát cái gì, nhưng vẫn là đáp ứng: "Được."
Tầm mắt mở rộng ra không ít, Tống Tịnh Nguyên cầm bút, vẫn không dám nhìn thẳng Trần Nghiên, hơi nghiêng đầu: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Giọng điệu của hắn rất nhạt, hắn lấy tai nghe từ trong túi ra, không nhanh không chậm gỡ dây tai nghe ra, "Viết cẩn thận nhé, bạn cùng bàn nhỏ."
–
Một tuần mới đã tới, nhiệt độ Khi Nguyên tăng trở lại, nóng lạnh luân phiên, trong lớp không ít người cảm thấy cả người như muốn bốc hơi, lão Vương như người cha già lo lắng, nhắc nhở mọi người chú ý hơn đến dự báo thời tiết, bổ sung quần áo kịp thời và cố gắng đừng trì hoãn việc học vì lý do sức khỏe. Nói liên miên cằn nhằn một đống chuyện, cuối cùng lão Vương cũng đề cập rằng sắp tới trường học sẽ tổ chức liên hoan văn nghệ, mỗi lớp đều phải trình diễn một tiết mục, ai muốn tham gia thì có thể đăng ký trước với ủy viên văn nghệ. Cuộc sống trường trung học khô khan vô vị, bất kỳ sự xáo trộn nào cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán giữa các lớp.
Tiết tự học buổi sáng vừa kết thúc, Phan Vũ quay đầu lại nói với mấy người: "Các cậu nhìn xem, lời tôi nói trước đây đều là sự thật, sắp tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ rồi đấy."
"Ừ." Thẩm Chi Ý không có hứng thú, cô ấy bắt đầu vẽ tranh trên giấy, lần này cô ấy vẽ một bức tranh phong cảnh, xem đi sửa lại mấy ngày vẫn chưa hài lòng.
"Hai người định đăng ký tham gia biểu diễn không?" Phan Vũ tiếp tục nói, "Liên hoan văn nghệ đó, không lộ mặt quả thực rất đáng tiếc nha."
"Không đi." Thẩm Chi Ý không nể mặt, "Tôi lại không có tài nghệ gì, cũng không thể lên đó vẽ tranh được đúng không?"
"Còn cậu thì sao?" Phan Vũ lại đi làm phiền Đinh Thi Dao, "Chị Đinh, cậu không muốn lên thể hiện tài năng sao?"
"Tôi?" Đinh Thi Dao cười lạnh một tiếng, "Cậu quên chuyện năm lớp 10 vì đến muộn mà tôi bị lão Vương phạt hát trên bục giảng sao? Cậu xác định muốn tôi đi?"
"..." Một số ký ức không tốt được khơi dậy, Phan Vũ lại đưa mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên, "Học bá, cậu có đi không?"
Sau khi Phan Vũ dứt lời, cậu cảm thấy bản thân hỏi có chút dư thừa. Những học bá như Tống Tịnh Nguyên, ngay cả đại hội cũng phải giành từng giây từng phút học thuộc mấy từ đơn, sao có thể phí thời gian cho một buổi liên hoan văn nghệ không quan trọng chứ. Đúng như cậu nghĩ, tay cầm bút của Tống Tịnh Nguyên dừng lại, nhẹ giọng đáp: "Quên đi, hình như mình cũng không có tài năng gì để thể hiện."
Trong tiết thể dục vào buổi chiều, giáo viên để bọn họ khởi động xong cũng không cho mọi người tự do hoạt động như thường ngày, mà đưa người tới trước tòa nhà nghệ thuật, nói là vì tổ chức liên hoan văn nghệ, nhà trường cần di chuyển một số cơ sở vật chất ra khỏi tòa nhà này, yêu cầu lớp Hai hỗ trợ dọn một chút.
Các nam sinh được giao nhiệm vụ khuân vác các hộp thiết bị nặng, trong khi các nữ sinh thì phải đến phòng chứa đồ trên tầng cao nhất hỗ trợ chuyển ghế cùng những thứ khác xuống.
Trong kho chứa đầy những chiếc ghế gỗ thuộc loại thô sơ nhất, trông không bắt mắt nhưng cầm rất nặng tay, Thẩm Chi Ý vừa khiêng ghế, vừa đi xuống lầu vừa than thở: "Cái gì vậy chứ? Sao lại để cho chúng ta làm việc không công như này."
"Kiên trì một chút nữa." Tống Tịnh Nguyên an ủi cô ấy, "Đồ đạc còn lại không nhiều lắm, nếu không cậu ở đây nghỉ ngơi một lát đi, mình làm giúp cậu."
"Đừng đi." Thẩm Chi Ý đau lòng cho cô, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh mình, "Lại đây cùng mình nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu." Tống Cảnh Nguyên vỗ vỗ cánh tay cô ấy, "Mình vẫn còn sức."
"Vậy được rồi." Thẩm Chi Ý cãi không lại cô, "Cậu cẩn thận một chút, mình ở chỗ này chờ cậu."
Tống Tịnh Nguyên đi lên lầu, trong phòng chứa đồ chỉ còn lại một thùng giấy cỡ lớn, bởi vì bên trong có kim loại, cũng không ai muốn dời đi, cô bèn xung phong nhận việc.
Ánh sáng từ cửa sổ cầu thang của tòa nhà phòng chứa đồ rất kém, hơn nữa hành lang không có đèn chiếu sáng nên rất mờ. Tống Tịnh Nguyên ôm chiếc hộp trước ngực, tầm mắt gần như bị chặn lại, bước đi càng thêm thận trọng.
Khi xuống đến tầng thứ hai, các học sinh lớp nghệ thuật đã kết thúc buổi tập chiều nay, vội vàng chen chúc xuống cầu thang, không gian trên hành lang vốn chật hẹp, Tống Tịnh Nguyên sợ ngã nên đi chậm hơn, không tranh giành với họ. Nhưng đám học sinh đó thật sự không nghĩ đến người khác, lúc đi ngang qua thì va vào người cô, nhờ có bức tường bên cạnh nên cô mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Cô ôm chiếc hộp dừng lại một lúc, điều chỉnh lại tư thế, hít một hơi thật sâu, đang định tiếp tục đi xuống, lúc này dưới chân vấp phải thứ gì đó, lần này thần may mắn không đứng về phía cô. Tống Tịnh Nguyên mất thăng bằng, trực tiếp nghiêng người ngã sấp xuống bậc thang, cơ thể cô va chạm với mặt xi măng, phát ra một tiếng trầm đục.
Nghe cũng rất đau.
Chiếc hộp các tông bị ném sang một bên, ốc vít kim loại bên trong lăn ra, cọ xát dọc theo lớp da trên cánh tay cô, để lại một vết máu đỏ tươi. Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến, Tống Tịnh Nguyên không khỏi hít sâu một hơi, đám học sinh lớp nghệ thuật xung quanh cũng không có ý định giúp đỡ, ngược lại còn phát ra từng trận cười nhạo, dáng vẻ xem náo nhiệt, không chút do dự rời khỏi nơi này.
Cô thử chống mặt đất đứng lên, nhưng mắt cá chân truyền đến một cơn đau rát, buộc cô phải ngồi xuống đất lần nữa. Thẩm Chi Ý ở dưới lầu đợi đã lâu, thấy Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa quay lại, trong lòng cô ấy bất an, cho rằng đồ quá nặng, muốn chạy tới hỗ trợ, nhưng đập vào mắt cô ấy lại là hình ảnh Tống Tịnh Nguyên ngồi sụp xuống trên mặt đất.
Cô ấy hốt hoảng chạy đến bên cạnh Tống Tịnh Nguyên: "Tịnh Nguyên, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Tống Tịnh Nguyên ấn xuống đùi mình, đau đớn nói, "Đỡ mình dậy với."
Thẩm Chi Ý đỡ cô đứng dậy, Tống Tịnh Nguyên hoạt động mắt cá chân, đau nhói vừa rồi mới lắng xuống một chút, ít nhất cô còn có thể chống đỡ đi lại.
"Có được không?" Thẩm Chi Ý lo lắng nói: "Nếu không mình đi gọi thêm vài người tới giúp?"
"Không cần đâu." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Có cậu đỡ, mình có thể đi."
Hai người dìu nhau đến phòng y tế, Tống Tịnh Nguyên ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng khi tới nơi, mắt cá chân đã sưng tấy nghiêm trọng, ống quần vén lên lộ ra một mảng tím tái lớn, nhìn thấy mà giật mình. Thẩm Chi Ý bị dọa sợ tới mức nắm lấy cánh tay Tống Tịnh Nguyên, giọng nói run run: "Tịnh, Tịnh Nguyên, cậu đau lắm phải không..."
"Không sao đâu."
Tống Tịnh Nguyên cong môi, an ủi cô ấy: "Chỉ hơi đáng sợ chút thôi."
Bác sĩ cầm cồn khử trùng tới giúp cô rửa sạch vết thương: "Tâm tình của cô gái nhỏ này cũng thật tốt, chính mình bị thương như vậy, còn quan tâm an ủi người khác sao?"
"Mấy ngày nay đừng chạy lung tung."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: "Cám ơn bác sĩ."
Sau khi ra khỏi phòng y tế, tiếng chuông chuẩn bị cho tiết tự học tiếp theo đã vang lên, trên đường đi Thẩm Chi Ý tìm được một bạn học, cô ây nhờ cô bạn ấy nói với lão Vương một tiếng, khả năng hai người họ sẽ về lớp muộn một chút.
Thẩm Chi Ý thở dài, khịt khịt mũi: "Sớm biết vậy vừa rồi mình đã không cho cậu lên một mình. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
Tống Tịnh Nguyên véo mu bàn tay cô ấy, "Không trách cậu."
"Đang yên đang lành sao lại ngã xuống chứ?" Thẩm Chi Ý hỏi.
"Lúc mình xuống lầu vừa hay gặp mấy nữ sinh lớp nghệ thuật đi ra." Tống Tịnh Nguyên nói, "Nhiều người chen chúc ở hành lang, mình không chú ý dưới chân nên không cẩn thận ngã xuống."
"Lớp nghệ thuật?" Thẩm Chi Ý theo bản năng nhớ tới ai đó, "Có phải bọn Chúc Lan làm không?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi. Tình huống trong cầu thang vừa rồi có chút hỗn loạn, sau khi ngã xuống, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí cô còn không biết mình ngã như thế nào.
Cẩn thận nghĩ lại, lúc cô ngã xuống, hình như ngửi thấy mùi nước hoa hương hoa hồng ở bên cạnh. Lúc trước khi Chúc Lan và Trần Nghiên cùng nhau đến quán trà sữa, cô đã từng ngửi thấy mùi này, bởi vì xưa nay không có thói quen dùng nước hoa cho nên ấn tượng với mùi này rất sâu sắc.
Nhưng suy cho cùng, đây đều là phỏng đoán của cô và Thẩm Chi Ý, vừa rồi ở cầu thang cũng không có camera giám sát, cho nên cô không thể vô cớ buộc tội người khác, chỉ dặn dò Thẩm Chi Ý không được phỏng đoán linh tinh.
Tống Tịnh Nguyên chưa bao giờ là người hay câu nệ, cô cũng không quá coi trọng chuyện mắt cá chân bị bong gân, cho rằng không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn, nhưng Thẩm Chi Ý từ sau khi nhìn thấy mảng màu tím xanh trong phòng y tế thì đặc biệt để ý, liệt kê một đống quy tắc, không cho cô đi lung tung, như thể nếu không chú ý Tống Tịnh Nguyên sẽ lại ngã sấp xuống.
Cứ như vậy cô liên tục ở trong phòng học buồn bực hai ngày, cuối cùng cũng có thể tự do đi lại, Tống Tịnh Nguyên ôm bài thi mình tích góp mấy ngày nay đến văn phòng tiếng Anh, có vài câu cô còn chưa rõ, cần giáo viên giải thích. Sau khi vào văn phòng, giáo viên tạm thời phải họp nên bảo cô ở đây đợi một lúc, Tống Tịnh Nguyên bèn trải bài thi ra, nằm lên bàn làm bài tập. Làm xong hai câu hỏi trắc nghiệm, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.
Hai cô gái ăn mặc xinh đẹp đi về phía bàn giáo viên lớp mỹ thuật, hướng ánh mắt về phía Tống Tịnh Nguyên, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Này, đây có phải là học bá lớp Hai không?"
"Phải, phải, là cậu ấy."
"Không nghĩ tới cậu ta thoạt nhìn trầm lặng cũng sẽ làm chuyện như vậy?"
"Học bá cũng không nhất định là người thành thật." Giọng nữ sinh kia mang theo vài phần ý vị thâm trường, "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được."
Đầu bút Tống Tịnh Nguyên khựng lại. Cô ngước mắt nhìn hai người kia, xác định mình không biết họ.
Nhưng họ đang nói gì vậy? Mình đã làm chuyện gì?
Tống Tịnh Nguyên có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút, cho rằng đối phương nhận lầm người, cũng không để bụng, cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Nhưng sự tình không đơn giản như cô nghĩ, mấy ngày sau đó, trong khuôn viên trường cô luôn nghe được vài lời đồn thổi vụn vặt, vô tình cố ý ám chỉ cô không an phận, cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, là một cô gái tâm cơ.
Đêm đó, Đinh Thi Dao chuyển tiếp cho cô một liên kết, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tống Tịnh Nguyên mở nó ra, liên kết nhảy đến diễn đàn của trường. Những bài đăng trên diễn đàn trường Khi Nguyên cũng không sôi nổi lắm, bài đăng bên trong cũng không nhiều, thỉnh thoảng có mấy bài đều là về Trần Nghiên, còn là do nữ sinh trường khác đăng lên, lúc trước Tống Tịnh Nguyên nhấn vào vài lần, sau này không muốn bản thân khó chịu nên không vào nữa.
Bài đăng mà Đinh Thi Dao chuyển tiếp do một người dùng ẩn danh gửi đến, nội dung đại khái nói rằng học bá ngoan ngoãn của lớp khoa học tự nhiên, bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất tâm cơ khá sâu, bình thường cô thường xuyên qua lại với nhiều nam sinh, còn phá hư tình cảm người khác, cố ý câu dẫn bạn trai của người khác.
Mặc dù bài đăng không chỉ rõ người này là ai, nhưng những câu trả lời dưới bài đăng đã đoán ra tên của cô, hơn nữa còn lấy ra thảo luận một phen. Tống Tịnh Nguyên cau mày, ngón tay lướt xuống mấy lần, bên dưới cái gì cũng có, có người giải vây cho cô, nói chủ bài đăng cũng không chỉ rõ là ai, tốt nhất đừng nói nhảm.
Đinh Thi Dao bên kia giận đến mức gửi hơn chục tin nhắn, phàn nàn với cô rằng liệu đám người này có bệnh hay không, sao cả ngày cứ thích bịa đặt người khác. Tống Tịnh Nguyên bảo cô ấy đừng lo lắng, sau đó gửi tin nhắn riêng cho quản trị viên, nhờ bên kia giúp xóa bài đăng này.
Trực giác nói cho cô biết, bài đăng này là do đám người Chúc Lan đăng lên, Tống Tịnh Nguyên nhớ tới lời Chúc Lan nói vào buổi chiều hôm đó ở lối vào cửa hàng, "Bớt giả vờ ở đây đi, buổi trưa tôi đều đã thấy hết."
Cho nên cô ta là vì Trần Nghiên mà nhắm vào mình như vậy?
Tống Tịnh Nguyên không hiểu, bọn họ làm như vậy để làm gì?
Nếu thực sự nhìn cô không vừa mắt, thẳng mặt nói rõ ràng không tốt sao?
Chuyện này nói không ảnh hưởng đến tâm tình của cô là nói dối, những lời khó nghe kia xuất hiện trong giấc mơ làm cô đột nhiên bừng tỉnh, ban ngày làm bài được một nửa cũng không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung.
Vì trốn tránh những nghị luận kia, cô lựa chọn ở trong lớp cả ngày, chỉ lúc vô cùng cần thiết mới đi ra ngoài. Thẩm Chi Ý lo lắng cho tình hình của cô, muốn đưa cô ra ngoài giải sầu, đầu tiên cô nói mắt cá chân vẫn hơi khó chịu, sau đó lại nói có quá nhiều bài tập chưa hoàn thành, tóm lại tìm đủ mọi cách để từ chối.
Thẩm Chi Ý thở dài, vốn định đi cửa hàng mua chút đồ chọc cô vui vẻ một chút, không ngờ lại gặp Thẩm Duệ và Trần Nghiên ở đó.
Cô ấy ngẩng đầu đứng trước kệ hàng, chọn khoai tây chiên, Thẩm Duệ vỗ vai cô ấy một cái, trầm giọng nói: "Bớt ăn vặt đi, không sợ béo à?"
"Bây giờ chị không có tâm trạng để ý đến em đâu." Thẩm Chi Ý không thèm liếc anh một cái, từ trên kệ chọn túi khoai tây chiên vị cà chua ôm vào trong ngực, lại cầm mấy viên sô cô la sữa yêu thích của Tống Tịnh Nguyên, cau mày
"Đừng làm phiền chị."
"Yo." Thẩm Duệ nghiêm túc hơn một chút, "Ai chọc Thẩm đại tiểu thư nhà chúng ta không thoải mái vậy, mình và Trần Nghiên giúp cậu trút giận nhé."
"Không phải chị." Thẩm Chi Ý nói, " Là Tịnh Nguyên."
Trần Nghiên ở một bên ngước mắt lên, Thẩm Duệ tiếp tục hỏi: "Học bá làm sao?"
Thẩm Chi Ý kể chuyện đã xảy ra trên diễn đàn, Thẩm Duệ sửng sốt một chút, cảm thấy có chút mới mẻ: "Đã thời đại nào rồi mà vẫn còn người lên diễn đàn bịa đặt người khác vậy, nhàm chán như vậy sao?"
Về việc là ai tung tin đồn về Tống Tịnh Nguyên, trong đầu Thẩm Chi Ý đại khái đã có câu trả lời, nhưng cô ấy quét mắt nhìn Trần Nghiên, cuối cùng vẫn không nói ra.
"Chị chỉ cảm thấy Tịnh Nguyên thật đáng thương, đầu tiên là ngã bị thương ở chân, bây giờ lại bị người ta đàm tiếu."
"Ngã bị thương?" Trần Nghiên trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mở miệng.
"Hôm thứ hai trong tiết thể dục, giáo viên nhờ bọn tôi giúp chuyển đồ trong tòa nhà nghệ thuật, Tịnh Nguyên bị ngã cầu thang."
Trần Nghiên không nói tiếp, xoay người lấy một túi kem que từ ngăn đá tủ lạnh bên cạnh, sau khi tính tiền thì ném chiếc túi nilon vào tay Thẩm Chi Ý.
Thẩm Chi Ý có chút không hiểu: "Trần Nghiên, cái này là đưa cho Tịnh Nguyên sao?"
"Không phải nói cậu ấy bị bong gân mắt cá chân, cảm thấy khó chịu sao?" Trần Nghiên nhíu mày, "Có thể dùng cái này chườm lạnh."
"Ồ." Thẩm Chi Ý gật đầu, "Được."
Khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Thẩm Chi Ý không nói gì nữa, cô ấy tạm biệt hại người họ, xách túi trở về lớp. Trần Nghiên đi vào chọn vài thứ, Thẩm Duệ dựa vào cửa kính thúc giục: "Anh Nghiên, cậu nhanh lên chút được không, tiết sau là tiết tiếng Anh của đại ma đầu, tôi không muốn đến muộn đâu."
Trần Nghiên trả tiền đồ trong tay, chẳng thèm để ý nói: "Đến muộn thì đến muộn thôi."
"Cậu nói nhẹ nhàng ghê." Thẩm Duệ nói: "Lần trước vì chơi bóng rổ với cậu mà vào muộn, làm hại tôi bị phạt chạy 10 vòng sân thể dục, mệt đến mức nửa cái mạng cũng không còn."
Trần Nghiên cười nhạo: "Sao cậu không nói do tố chất thân thể cậu kém?"
"..."
Khi hai người đi về phía tòa nhà dạy học, Trần Nghiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: "Tôi nhớ cậu có ít thuốc mỡ trị bong gân."
Thẩm Duệ "a" một tiếng: "Là lần tôi chơi bóng rổ bị trẹo chân sao? Để ở nhà, không biết mẹ tôi lấy ở đâu ra, nhưng rất hiệu quả."
"Ngày mai mang đến cho tôi."
"Làm gì?" Thẩm Duệ nhất thời không kịp phản ứng, dừng hai giây lại tiếp tục nói: "Không phải cậu muốn đưa cho học bá đấy chứ?"
"Ừ."
"Được nha." Thẩm Duệ sảng khoái đáp ứng, đụng đụng vào vai hắn, "Sao tôi lại cảm thấy cậu đối với học bá có chút đặc biệt nha?"
"Vừa để cho người ta chườm đá lại vừa đưa thuốc cho người ta." Giọng điệu Thẩm Duệ nhiều hơn vài phần ý vị, "Còn có lần trước lúc tan học, nói đi chơi bóng rổ, nửa đường đã bỏ bọn tôi đi tìm người ta, thật cho rằng tôi không biết sao?"
"Cái này cũng tính là đặc biệt?" Ngữ khí Trần Nghiên lơ đãng, cũng lười giải thích chính mình ngày đó là nhìn ra Tống Tịnh Nguyên không được khỏe nên đến giúp.
"Đương nhiên." Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn hắn.
Con ngươi đen láy khẽ chuyển động, cặp mắt trong veo ấy lại hiện ra trước mắt hắn. Trần Nghiên lấy hai viên kẹo bạc hà từ trong túi ra, ném vào miệng và cắn nát chúng. Hắn thở dài một hơi, mơ hồ nói:
"Suy nghĩ nhiều rồi."
–
Trong tiết tự học cuối cùng vào tối thứ Sáu, Tống Tịnh Nguyên đem bài thi đã làm xong cho giáo viên tiếng Anh chấm. Cửa phòng làm việc không đóng chặt, để lại một khe hở, cô mở cửa đi vào, không ngờ Lộ Từ cũng ở trong, đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh thầy giáo, vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Lão Lý.
"Tịnh Nguyên." Lão Lý thấy cô đi vào bèn hỏi: "Sao vậy?"
Tống Tịnh Nguyên đưa bài thi qua: "Bài thi lần trước em làm xong rồi ạ."
Lão Lý dựa theo đáp án giúp cô kiểm tra, tổng thể bài làm coi như ổn, chỉ sai một vài điểm ngữ pháp vượt quá phạm vi cho phép.
"Mấy câu này trước đây chưa từng thấy qua." Lão Lý an ủi cô, "Không biết làm là chuyện bình thường, em đừng lo lắng quá."
"Thầy nhớ Lộ Từ học ở lớp chúng ta một thời gian đúng không?" Lão Lý đột nhiên chuyển chủ đề sang người bên cạnh.
"Vâng ạ." Lộ Từ cười trả lời, ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, đem mái tóc của cậu ta tôn thành màu nâu hạt dẻ, tướng mạo của cậu ta thiên về thư sinh, trên sống mũi đeo một cặp kính viền bạc, lúc cười rộ lên càng lộ vẻ ôn hòa.
"Vậy hai đứa hẳn là có quen biết đi?" Thầy giáo hỏi Tống Tịnh Nguyên.
Cô gật đầu: "Biết ạ."
"Tịnh Nguyên, em có thể trao đổi với Lộ Từ nhiều hơn một chút." Thầy giáo đưa cho cô một bài kiểm tra, đó là bài thi mô phỏng từ cuộc thi năng lực tiếng Anh toàn quốc dành cho học sinh trung học trước đó, "Trình độ tiếng Anh của em ấy là tốt nhất toàn khối, cho dù được xếp vào cấp tỉnh cũng không quá tệ, có gì thắc mắc có thể hỏi Lộ Từ."
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, ngại phản bác lại lời của giáo viên, chỉ có thể đáp ứng: "Được ạ."
Cô xoay người rời khỏi văn phòng, hiện tại đã tan học, trong lớp chỉ còn lại một số học sinh trực nhật, Tống Tịnh Nguyên trở về chỗ ngồi, sắp xếp lại các điểm kiến thức vừa rồi. Cô đóng nắp bút lại, chống tay lên bàn, còn đang nghĩ về bài thi của Lộ Từ mà cô nhìn thấy vừa rồi.
Đáp án của Lộ Từ có thể nói là hoàn mỹ, cơ bản không có sai sót, trái lại bài thi của cô, các phương diện đều có chút thiếu sót.
Cô tự nhận mình không phải là học sinh có thiên phú, cũng tốn không ít thời gian trau dồi môn tiếng Anh, học thuộc từ đơn hết lần này đến lần khác, lúc học tập mệt mỏi sẽ tìm một chút tạp chí nước ngoài đọc, nhưng cũng chỉ có thể làm tốt bài thi thông thường ở trường. Nếu để cô làm đề thi bên ngoài, vẫn sẽ có sự chênh lệch nhất định. Bất quá cô cũng không nản lòng lắm, tự nhận ra khuyết điểm của mình là điều tốt, chỉ cần không ngừng nỗ lực là được.
Cô đeo cặp sách đi xuống lầu, ánh chiều tà nghiêng nghiêng trên người cô, kéo dài bóng cô, không khí tràn ngập mùi tươi mát của đầu thu, lá bạch dương rơi trên mặt đất, cô nhẹ nhàng giẫm lên, phát ra âm thanh "xoạt xoạt".
Có một con mèo nhỏ màu cam nằm trên bãi cỏ trước tòa nhà dạy học, là ông chủ căn tin nhỏ trong trường nuôi, khi thời tiết đẹp nó sẽ chạy loạn khắp khuôn viên trường. Mèo con lười biếng đánh một giấc trên bãi cỏ, bụng lật qua, lộ ra một màu trắng mềm mại.
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên sắp tan chảy, cô vươn tay cọ cọ, mèo con kêu "meo meo meo" vài cái với cô.
"Thật ghen tị với em." Cô nhẹ giọng nói, "Không có một chút phiền não nào."
"Tống Tịnh Nguyên."
Sau lưng đột nhiên có người gọi tên, cô buông mèo nhỏ ra đứng lên, quay đầu nhìn thấy Lộ Từ đeo cặp sách chạy về hướng này.
Tống Tịnh Nguyên có chút ngoài ý muốn: "Có chuyện gì sao?"
"Vừa rồi cậu đều sai ở câu giả định." Lộ Từ gãi đầu, "Đúng lúc mình có phần bài tập này, cậu có cần không?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Ừ, cảm ơn cậu."
Hai người quay về tòa nhà dạy học, phòng học lớp văn ở lầu hai, Tống Tịnh Nguyên ở cửa chờ Lộ Từ lấy bài thi ra cho cô, cô nói lời cảm ơn cậu ta.
"Không cần cảm ơn." Chân mày Lộ Từ giãn ra, mặt mày lộ vẻ ôn hòa, "Có thể giúp được cậu là tốt rồi."
Tống Tịnh Nguyên nhét bài thi vào cặp, sóng vai cùng cậu ta xuống lầu, ánh mắt Lộ Từ đặt lên cổ chân cô, giọng nói có chút lo lắng: "Vết thương trên mắt cá chân của cậu đã lành chưa?"
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt ba giây, cô không hiểu sao Lộ Từ lại biết chuyện cô bị thương.
Lộ Từ tựa hồ hiểu được ý nghĩ của cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, lúc trước đi ngang qua lớp cậu, tôi tình cờ thấy có người đỡ cậu đi vệ sinh, lúc ấy chưa kịp hỏi."
Tống Tịnh Nguyên "À" một tiếng, lịch sự trả lời: "Đã ổn rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm."
"Giờ cậu về nhà sao?" Lộ Từ nở một nụ cười thân thiện, "Cùng nhau về nhé?"
"Không cần đâu." Không biết vì sao, Tống Tịnh Nguyên luôn cảm thấy ở cùng Lộ Từ có chút không được tự nhiên, cô lịch sự từ chối, "Tôi có chút chuyện khác phải xử lí."
"Được rồi." Sự mất mát trong mắt Lộ Từ lóe lên, "Vậy cậu chú ý an toàn."
"Cảm ơn."
Lộ Từ rời đi không lâu, Tống Tịnh Nguyên chưa kịp ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Chúc Lan cùng một vài nữ sinh lớp nghệ thuật từ cửa hàng đối diện trường đi ra. Trên mặt mỗi người đều trang điểm rất đậm, mùi hương nước hoa có chút quen thuộc kia không thể bỏ qua.
"Đây không phải là học sinh đứng đầu lớp tự nhiên sao?" Một cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh Chúc Lan lên tiếng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy rằng mình chưa từng gặp qua cô ta, cô ta đã âm dương quái khí nói: "Tại sao bây giờ cậu mới ra khỏi trường?"
"Không thấy người ta vừa nói chuyện với học bá lớp xã hội à?" Chúc Lan cười khẩy, "Không chừng là đang theo đuổi người ta đấy."
Tống Tịnh Nguyên vốn không muốn lãng phí thời gian với họ, nhưng bây giờ bên kia đã nói những lời khó nghe như vậy, cô cũng không muốn để họ nói xấu mình, vì vậy cô dừng bước, giọng điệu thẳng thừng, "Chúc Lan, xin lỗi tôi."
"Tôi xin lỗi?" Chúc Lan chậm rãi đi tới trước mặt cô, cô ta cao hơn Tống Tịnh Nguyên một chút, nheo mắt nhìn cô, "Tại sao tôi phải xin lỗi cậu? Tôi có nói gì sai sao?"
"Bài đăng đó là do cậu đăng phải không?" Tống Tịnh Nguyên thẳng thắn hỏi.
"Cậu có bằng chứng gì chứng minh tôi đăng không?" Chúc Lan giễu cợt nhếch khóe miệng, nhưng cũng không trả lời rõ ràng, "Hơn nữa tôi cảm thấy bài viết kia nói cũng không sai, dụ dỗ bạn trai của người khác—"
Nụ cười trên mặt cô ta biến mất, Chúc Lan trừng mắt nhìn cô: "Sao cậu dám làm mà không dám nhận?"
"Mời giải thích rõ ràng chút, tôi dụ dỗ bạn trai người khác lúc nào?"
"Buổi trưa ngày đó ở nhà ăn, cậu cùng Trần Nghiên ăn cơm chẳng lẽ không phải thật sao?", giọng Chúc Lan cao hơn vài phần, "Tôi nhìn thấy rồi, cậu còn muốn giải thích sao nữa?"
"Ăn cơm trưa là câu dẫn bạn trai người khác?" Một giọng nam khàn khàn đột nhiên xen vào.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, quay đầu nhìn thấy Trần Nghiên, Thẩm Chi Ý và Thẩm Duệ đang đi về phía cô. Trên người Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, bên dưới là quần thể thao màu xám, tay cầm một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, trên người toát ra một cỗ lưu manh khó tả.
Thẩm Chi Ý chạy tới kéo cô ra phía sau, Trần Nghiên và Thẩm Duệ lập tức đứng bên cạnh, Trần Nghiên quét mắt nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống người Chúc Lan, cười lạnh: "Thẩm Duệ cũng ăn cơm với tôi, sao cô không nói là cậu ta dụ dỗ tôi?"
Thẩm Duệ: "...?"
...
Chúc Lan không nghĩ tới Trần Nghiên sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhất thời có chút xấu hổ, cũng không để ý tới cái khác, thái độ trầm xuống: "... Em không có ý này."
"Vậy ý của cô là gì?" Trần Nghiên ngước mắt lên, vành mũ đập đập vào lòng bàn tay, phát ra âm thanh trầm đục có quy luật, "Vậy cô nói xem, cô ấy dụ dỗ bạn trai của ai?"
"Cậu ta..."
"Chúc Lan." Trần Nghiên đội mũ lên đầu, vẻ mặt có chút cáu kỉnh, "Chuyện chia tay không liên quan gì đến người khác. Nếu cô thật sự muốn tìm một nơi để trút giận thì cứ đến tìm tôi."
Sắc mặt Chúc Lan trắng bệch, cô ta cắn chặt môi, không nói nên lời. Mấy cô gái xung quanh cũng không nói gì thêm, trong lòng họ đều biết đây là tranh chấp giữa Chúc Lan và Trần Nghiên, không ai nguyện ý can thiệp, tự động biến thành quần chúng ăn dưa.
Không khí trầm mặc hồi lâu, Chúc Lan thẳng thắn nói: "Sau này em sẽ không nói bừa nữa."
Dứt lời cô ta xoay người muốn đi, Tống Tịnh Nguyên tiến lên vài bước, kéo cánh tay cô ta lại. Chúc Lan nén giận, nghi hoặc hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu vẫn chưa thể đi." Giọng nói của Tống Tịnh Nguyên vô cùng bình tĩnh, trong con ngươi trong suốt càng thêm vài phần cố chấp, "Xin lỗi tôi."
Chúc Lan liếc nhìn Trần Nghiên bên cạnh, giọng điệu có chút miễn cưỡng: "Xin lỗi."
"Thái độ của cậu là thế nào đây?" Thẩm Chi Ý đi đến bên cạnh chặn đường cô ta, "Giáo viên không dạy cậu nói xin lỗi nên chân thành một chút sao?"
Từ xung đột ở cửa hàng lần trước, cô ấy gặp Chúc Lan là thấy khó chịu, huống chi chuyện Tống Tịnh Nguyên ngã xuống cô ấy vẫn cảm thấy không khỏi có liên quan đến cô ta, nếu không phải hành lang quá tối, lại không có chứng cứ, cô ấy nhất định sẽ nháo đến gà chó cũng không yên.
Bắt nạt một cô gái vô tội vì chuyện tình cảm thật không ra cái thể thống gì.
Chúc Lan không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng Thẩm Chi Ý không thèm để ý, lập tức đáp trả: "Cậu trừng cái gì? Có trừng nữa mắt cậu cũng không to bằng mắt tôi."
"..."
Tống Tịnh Nguyên vỗ vỗ cánh tay Thẩm Chi Ý, ý bảo cô có thể tự mình giải quyết, lúc này Thẩm Chi Ý mới buông tha.
"Vì hôm nay chúng ta đã nói chuyện này rồi." Tống Tịnh Nguyên nói: "Tôi hy vọng sau này sẽ không nghe thấy những tin đồn không nên có nữa."
Chúc Lan nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi."
"Chờ một chút. " Trần Nghiên đột nhiên gọi Chúc Lan lại, đi đến bên cạnh cô ta, hơi cúi xuống dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy mà cảnh cáo, "Đừng làm những chuyện đáng xẩu hổ kia nữa, thực sự cho rằng không ai phát hiện sao?"
Chúc Lan nghe hiểu những gì hắn nói, nhất thời càng cảm thấy xấu hổ. Cô ta không biết tại sao Trần Nghiên lại biết chuyện ở cầu thang có liên quan đến cô ta, chỉ biết mình đã hoàn toàn hết hy vọng với hắn.
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, nhưng khuôn mặt căng thẳng của Tống Tịnh Nguyên vẫn không hề giãn ra, vì lời lẽ trên diễn đàn nên gần đây cô vẫn chọn ở lại lớp, không chỉ vì tâm trạng không tốt mà còn vì trốn tránh Trần Nghiên.
Không phải cô có ý kiến gì với hắn, chỉ là cô không biết Trần Nghiên có nhìn thấy bài đăng đó hay không, mặc dù đều là tin đồn vô căn cứ nhưng cô vẫn rất sợ Trần Nghiên sẽ tin những lời đó, sẽ cảm thấy cô cố ý tiếp cận hắn, càng sợ hắn đoán được tâm tư của mình. Tống Tịnh Nguyên không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, cô dứt khoát lựa chọn trốn tránh.
Có thể là cảm xúc kỳ lạ của tình yêu đơn phương đang quấy phá, rõ ràng chuyện này bạn không làm gì sai, nhưng những tin đồn đó vẫn có thể dễ dàng hủy hoại lòng tự trọng của bạn trước người mà bạn thích.
"Tịnh Nguyên, cậu ta không bắt nạt cậu chứ?" Thẩm Chi Ý đi tới, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt cô, sợ Chúc Lan sẽ làm gì.
"Không có." Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng an ủi cô ấy, "Không làm gì mình hết."
"Học bá, chân cậu đã khá hơn chút nào chưa?" Thẩm Duệ hỏi.
"Khá hơn nhiều rồi." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, cô không ngờ lại gặp ba người họ ở đây, bèn hỏi: "Sao các cậu lại tới đây?"
"Cái này phải hỏi Trần Nghiên." Thẩm Duệ chọc chọc người bên cạnh.
Tống Tịnh Nguyên giật mình, vẫn không dám nhìn thẳng Trần Nghiên, "Tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có gì." Khóe môi Trần Nghiên khẽ cong, ngữ khí nhàn nhạt, "Vừa vặn đi ngang qua."
"...."
Cô biết mà, sao Trần Nghiên có thể cố ý tới tìm cô chứ.
Thẩm Duệ ở bên cạnh cũng sửng sốt, rõ ràng chính Trần Nghiên nói muốn đưa thuốc cho Tống Tịnh Nguyên, nhờ Thẩm Chi Ý giúp tìm người, vừa rồi còn giúp người ta ra mặt giải quyết vấn đề, sao bây giờ lại tỏ ra thờ ơ như vậy?
Anh lại nhìn Tống Tịnh Nguyên một cái, cô gái mặc đồng phục chỉnh tề, làn da trắng nõn dưới ánh chiều tà nhuốm một màu vàng ấm áp, hàng mi rũ xuống, khắp người đều viết một chữ "Ngoan", hoàn toàn không còn khí thế như lúc đối diện với Chúc Lan vừa rồi. Nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy được, cô dường như đang trốn tránh Trần Nghiên.
...
Cậu thật không hiểu nổi hai người này.
Không khí im lặng trong vài giây.
"Ôi đứng đây làm gì?" Thẩm Duệ tự động gánh vác trọng trách khuấy động không khí, "Mình đói bụng quá, không bằng học bá cho mình chút mặt mũi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?"
"Mình cũng đi." Thẩm Chi Ý cũng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nên phụ họa theo Thẩm Duệ, "Tịnh Nguyên, chúng ta cùng đi đi."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, thầm nghĩ đoạn thời gian gần đây mọi người đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà cô vẫn luôn chưa bày tỏ lòng biết ơn, dứt khoát mượn cơ hội hôm nay vậy. Trong tay vẫn còn một phần nhỏ tiền lương làm thêm, cô nắm góc áo: "Vậy mình mời mọi người ăn cơm, coi như quà cảm ơn."
"Được." Thẩm Duệ không quá khách khí với cô.
Trần Nghiên chỉ nghiêng người liếc cô một cái, khóe môi mím chặt, lông mày sắc bén cùng ánh mắt trong bóng tối có chút lạnh lùng, không nói lời nào. Tống Tịnh Nguyên có thể nhìn ra, tâm tình hắn rất không tốt. Nhưng cô không đoán được tại sao hắn lại như vậy.
Thẩm Duệ cũng bị thái độ thờ ơ của hắn làm cho đau đầu, thế là chủ động chạm vào vai hắn: "Nói đi, đại thiếu gia, cậu có muốn ăn không?"
Rốt cuộc, đôi môi mỏng kia vẫn không nói lời nào, ánh mắt Trần Nghiên cũng không nâng lên, sau đó Thẩm Duệ quyết định thay hắn: "Hắn đi."
Giải quyết xong vấn đề của đại thiếu gia, bọn họ lại bắt đầu thương lượng địa điểm ăn cơm. Thẩm Duệ nói trung tâm thành phố có một cửa hàng rất ngon, môi trường cũng tốt, cơm nước xong thuận tiện còn có thể đi xung quanh chơi đùa. Tống Tịnh Nguyên nhất thời có chút khó xử, giá cả ở cửa hàng Nhật Bản chắc chắn sẽ không rẻ, nhưng lời cô đã nói rồi, thật sự không tiện cự tuyệt.
Sự quẫn bách chậm rãi nhuộm lên gương mặt cô.
"Không đi." Giọng nói lạnh lùng của Trần Nghiên rốt cuộc cũng xen vào, khóe mắt lướt qua Tống Tịnh Nguyên, ngữ khí vẫn rất nhạt, "Người ta mời khách, cậu yêu cầu nhiều thế làm gì?"
—
Bốn người cuối cùng quyết định đi đến phố Lai Hà. Mặt trời vừa lặn, chân trời xa xa còn vương vấn ánh nắng, mùi lá rụng thoang thoảng trong gió chiều, bóng người bị đèn đường kéo dài trên mặt đất. Trên đường không một bóng người, hai bên cửa hàng đã đóng một nửa, loa trước cửa tiệm cắt tóc phát ra tiếng điện lưu "xèo xèo", vài chú chim không biết tên đậu trên đỉnh cột điện.
Tống Tịnh Nguyên dẫn bọn họ dừng lại trước một cửa hàng hoành thánh, cửa hàng này mang đậm dấu ấn lịch sử, đặt trên đường phố lại càng không có gì nổi bật, ngay cả một tấm bảng đàng hoàng cũng không có. Sợ ba người suy nghĩ nhiều, Tống Tịnh Nguyên vội vàng giải thích: "Cửa hàng này thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng tay nghề của chủ quán thật sự rất tốt."
"Chính những cái ngõ nhỏ này mới cất giấu những thứ làm cho người ta bất ngờ này." Thẩm Chi Ý hiển nhiên không để ý đến điều đó, dẫn đầu đi vào, theo sau là Thẩm Duệ. Trần Nghiên không vội đi vào. Hắn dựa vào cột điện bên cạnh cửa hàng, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, cắn vào miệng châm lửa. Tống Tịnh Nguyên nhìn hắn vài lần, mặc dù nhìn ra hắn không vui, nhưng cũng không dừng lại, đẩy cửa đi vào.
Gió mát phả vào cổ, Tống Tịnh Nguyên còn chưa nhấc chân, đã nghe thấy Trần Nghiên cười khẽ. Không chứa bất kỳ cảm xúc nào, cũng không phải thực sự vui vẻ. Tống Tịnh Nguyên đột nhiên có chút đi không nổi, cô sững sờ vài giây, sau đó quay đầu nhìn Trần Nghiên, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt hắn, bên trong hiện lên vẻ trầm mặc hiếm thấy.
Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, đang do dự có nên đi vào hay không, Trần Nghiên đột nhiên lên tiếng. Cơn gió chiều làm giọng hắn vừa khàn vừa khô:
"Tống Tịnh Nguyên, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"