Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 33: Hạnh phúc



Phịch!Một bóng người ngã xuống. Mái tóc nâu tung bay, chiếc váy trắng thấm màu đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi, đôi mắt bắt đầu mờ dần, cô yếu ớt ngã khuỵu xuống. Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thiên Huy đứng bất động, hai tay run run đánh rơi khẩu súng, hắn gào lên đau đớn:

- Không, Amelica!!!!

Hắn chạy tới, đỡ người con gái yếu đuối kia lên. Giờ hơi thở của cô rất yếu ớt, sinh mạng cô mong manh như sợi chỉ. Máu vẫn loang ra, nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh. Amelica mỉm cười, giơ tay lên chạm vào má Thiên Huy, nụ cười của cô thuần khiết và thanh thản, như không vướng bận chút gì. Thiên Huy run rẩy ôm cô trong tay, mắt hắn đỏ hoe, hắn luống cuống rút điện thoại ra, tay kia nắm chặt tay cô:

- Không, Amelica, em cố lên, anh sẽ gọi cấp cứu, em phải kiên cường lên. Làm ơn, đừng bỏ anh....Amelica.....

Amelica khe khẽ lắc đầu, cô thều thào:

- Không, em biết, đã muộn rồi. Trước khi ra đi, em chỉ xin anh, hãy dứt bỏ hận thù đi. Đình Nhã là người đã từng cứu em, anh đừng làm tổn thương cô ấy, còn Gia Bảo, em cũng không còn oán hận anh ấy nữa, anh ấy không yêu em thì sao em có thể ép buộc được chứ. Anh đừng buồn hay đau khổ, em ra đi như vậy cũng đúng mà, lẽ ra 5 năm trước em phải ra đi rồi. Em không muốn vì em mà anh phải phạm tội, em thật là ngốc, đến giờ em mới nhận ra.....- Giọng nói cô nhỏ dần, bàn tay lạnh ngắt trượt khỏi má hắn-....em.....y.....ê....u.....a....n....

Bịch!

Cô nằm lịm đi, cả người đã sớm lạnh ngắt. Thiên Huy sững sờ, hắn điên cuồng lay cô thật mạnh nhưng cô mãi không tỉnh nữa.

- Amelicaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!

Thiên Huy ôm chặt lấy cô, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy ra. Nếu....sớm biết cô yêu hắn.....hắn đã không giữ hận thù, nếu mọi chuyện được sáng rõ, có lẽ cô đã không ra đi, đều là do hắn, hắn đã bắn nhát súng đó vào cô, nếu hắn không bắn nhát súng đó....Nhưng trên thế gian này, chữ "nếu" vốn không thể tồn tại.

Tình yêu thật mong manh, đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh

Tình yêu như cơn gió, thoảng qua để lại cho ta bao hoài niệm....

Đình Nhã ngồi lặng đi, nước mắt đã bắt đầu lăn dài. Kẻ yêu không được yêu thành ra hoá hận, khi được yêu lại đánh mất nó, cuối cùng tạo thành bi kịch, mà nỗi đau....là những người ở lại. Amelica, cô ấy thật thuần khiết và đơn giản, cô ấy dám hy sinh để bi kịch này được chấm dứt. Đình Nhã ôm Gia Bảo chặt hơn, nước mắt mặn đắng rơi trên má cô , rơi cả vào mặt anh. Amelica.....người bạn duy nhất của cô.....

Thiên Huy bế Amelica lên và thẫn thờ bước ra ngoài. Bóng hắn đổ dài trên mặt đường, nhìn thật cô độc. Mặt trời đang xuống núi, không gian nhuốm màu đỏ rực của hoàng hôn. Đám tay sai nhìn nhau rồi chạy theo Thiên Huy. Đình Nhã lúc này mới sực tỉnh, cô vội lấy điện thoại ra và gọi xe cứu thương

Xe cứu thương chở Đình Nhã và Gia Bảo đi , rồi như chìm khuất trong sự cô đơn của không gian đỏ rực. Bên kia, là một con người với trái tim tan nát, với nỗi ân hận giày vò, đang bế người con gái thuần khiết ấy bước từng bước về nơi bình yên....

**********************************

Thiên Huy bế Amelica tới một cánh đồng bao la, nơi đây trồng toàn hoa lan tím. Thỉnh thoảng, vài cơn gió lướt qua, tinh nghịch đùa giỡn trên mái tóc của cô, nhưng cô nào hay biết, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng. Khuôn mặt cô vẫn vậy, vẫn đẹp đến động lòng người. Thiên Huy mím môi, hắn đặt cô xuống thảm cỏ và mỉm cười chua xót. Hắn dịu dàng vuốt mái tóc cô, khẽ thì thầm:

- Đoá Nhi, em biết không? Ngày xưa, em luôn nói với tôi, em muốn được tới một nơi thơ mộng và thanh bình. Giờ tôi đã đưa em tới nơi đó, em vui chứ? Tôi thật quá ngu ngốc, chính sự hận thù của tôi đã hại chết em. Đoá Nhi, em hãy cứ ngủ yên đi nhé, tôi sẽ luôn bảo vệ giấc ngủ cho em. Đoá Nhi, tôi yêu em....

Hắn ôm lấy cô và rút ra một khẩu súng...

Đoàng!

Âm thanh chói tai vang lên, cũng là lúc một bóng người ngã xuống, sự sống không còn, nhưng môi vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc.

Tình yêu....đôi lúc là phải biết hy sinh.

Tình yêu.....chỉ đơn thuần là niềm hạnh phúc khi được ở bên người mình yêu, bất kể đó là nơi nào...

Hai con người nằm cạnh nhau, bàn tay đan chặt vào nhau, gắn bó không rời

Gió vẫn thổi nhè nhẹ, cánh hoa bay trong gió, khung cảnh thật bình yên. Từ giờ, sẽ không có ai có thể ngăn cản tình yêu của hắn và cô.....không ai.....

.........................................................................

Đình Nhã ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, hai tay run run nắm chặt. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tim cô rất đau, cảm giác thật khó thở. Cô vô cùng lo sợ, từng tiếng tích tắc của kim đồng hồ làm tim cô muốn ngừng đập. Gia Bảo sẽ không sao chứ? Anh bị thương nặng như vậy, máu chảy rất nhiều...là vì bảo vệ cô. Càng nghĩ, cô càng đau đớn hơn, cô bịt miệng, cố ngăn tiếng nức nở nghẹn ngào. Lần nào, anh cũng là vì cô. Lần trước, ở bệnh viện, anh phải chấp nhận đính hôn với Alin, là vì cô. Lần này, cũng ở bệnh viện, anh phải chấp nhận đặt cược sinh mạng mình với tử thần, cũng vì cô.....Cô luôn gây rắc rối cho anh, mà anh không hề than trách, vậy mà cô lại nghi ngờ anh, thậm chí không nghe anh giải thích mà đã buộc tội anh và Alin. Đến giờ cô mới thấy, cô mới chính là đứa trẻ để anh chăm sóc, mặc dù cô luôn miệng nói anh là trẻ con nhưng thực sự, lại ngược lại...Bây giờ cô chỉ mong anh có thể bình an

Cạch!

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra. Đình Nhã vội đứng dậy, cô ngập ngừng cất tiếng hỏi, tim không ngừng đập:

- Bác.....bác sĩ....anh ấy.....sẽ không sao chứ ạ?

- À, anh ta bị mất máu nhiều, khắp người bầm dập, nội tạng bị thương, nhưng giờ ổn rồi. Cô có thể vào thăm anh ta- Bác sĩ mỉm cười hiền hậu

- Cảm....cảm ơn bác sĩ nhiều ạ- Cô mừng rỡ cúi đầu, rồi nhanh chóng bước vào phòng bệnh

Thấy Gia Bảo nằm trên giường, mặt tái hẳn đi, đầu quấn băng trắng, tay cắm đầu những ống truyền nước, Đình Nhã xót xa vô cùng. Cô cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt chực trào, cô nắm lấy bàn tay anh. Thì ra....vì yêu nên mới đau, đau khi thấy người bị thương không phải mình, thì ra....yêu là vậy

- Ngốc, đừng khóc- Một giọng nói ấm áp vang lên

- Gia Bảo?- Đình Nhã ngây người, nước mắt lại lăn dài

- Đừng khóc, anh không sao mà- Gia Bảo khẽ cười, anh nhìn cô thật trìu mến

- Nhưng....tại em mà....- Đình Nhã nghẹn ngào

- Không, là do anh. Ai bảo anh lại đi yêu một cô ngốc chứ- Gia Bảo véo nhẹ mũi Đình Nhã

- Ai cho anh nói em ngốc hả?- Đình Nhã nổi giận vơ cái gối đánh vào người anh, mặt cô đỏ ửng

- Đau! Anh là bệnh nhân đấy- Gia Bảo né tránh những cú đánh của cô, anh cười lớn

- Kệ anh chứ- Đình Nhã lè lưỡi

Bỗng....Cạch!

Cửa phòng bệnh bật mở, Alin bước vào. Không khí đang vui vẻ trở nên căng thẳng. Đình Nhã và Gia Bảo cau mặt, nhìn cô ta cảnh giác

- Hôm nay tôi đến để xin lỗi hai người, tôi sẽ sang Mỹ. Đình Nhã, xin lỗi vì những gì đã gây ra cho cô. Hôm đó là tôi cố ý ngã để đổ tội cho cô, còn nữa, giữa tôi và anh Bảo không có chuyện gì cả nên cô đừng lo. Mong cô tha lỗi cho tôi. Chúc hai người hạnh phúc- Alin cười buồn rồi quay người rời đi. Cô đưa tay lên lau giọt nước mắt. Đúng, cô phải mạnh mẽ lên ,những gì không thuộc về cô thì không nên níu giữ

- Ra là do Alin, dù sao chuyện cũng qua rồi- Đình Nhã thở dài

- Đình Nhã, em biết chuyện rồi, em có thể quay về không?- Gia Bảo hồi hộp nhìn cô

- Ưm....để em suy nghĩ đã- Đình Nhã cười lém lỉnh

- A, vợ à. em chưa hết giận hả?- Gia Bảo kêu lên

- Ai là vợ anh chứ? Tự nhận!- Đình Nhã đỏ mặt

- Em....Mai Đình Nhã là vợ của Hàn Gia Bảo!- Gia Bảo hô to, tay anh nắm chặt tay cô. Đình Nhã ngại ngùng đánh vào tay anh, anh cười vang. Hạnh phúc....đơn giản là thế

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv