Nó tên là Khả Dĩ Hân. Ngày mới sinh ra, bố ruột đã biệt tăm biệt tích, người mẹ không buồn nhìn đứa con. Ngay ngày hôm sau đã bỏ nhà ra đi để lại đứa con nhỏ cho ông bà ngoại nuôi nấng. Lúc đi học, nó bị bạn bè cô lập, bởi mọi người đều tóc đen mắt đen, còn riêng nó thì mắt xanh tóc vàng. Ai cũng hắt hủi nó.
Bắt đầu từ khi đó, Khả Dĩ Hân đã thay đổi. Nó trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn, lạnh lùng đến mức đáng sợ, chỉ riêng với ông bà là người nó thương nhất mà thôi. Nó đi học tất cả loại võ. Vì gia đình không có tiền, nó chỉ có thể đứng ngoài học lỏm. Nhưng với tư chất thông minh, Dĩ Hân giỏi đến mức không tưởng.
Từ cái ngày đó. Nó không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày nào. Khả Dĩ Hân đó đã trở nên sắc sảo, học hành xuất chúng. Nó chỉ có một mục tiêu, phải học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để ông bà hưởng cuộc sống sung sướng. Hôm nay đi làm thêm thì bị va vào một người. Người này có vẻ là mĩ nam chính hiệu thì phải. Khuôn mặt tuấn tú, làn môi quyến rũ đang nở nụ cười nhìn nó tươi không thể nào tươi hơn, đôi mắt màu cà phê ấm áo, mái tóc nâu hơi rối, nó chăm chú nhìn một hồi không chớp mắt.
Bình luận truyện