Ảnh Tử cuối cùng cũng dư giả thời gian đọc xong bộ truyện mới của tác giả đại thần. Cậu không ngừng cảm thán, còn bay vào trang đăng tải chính thức của “Không phải tôi?” để lại bình luận tán thưởng.
Trước đây cậu còn giới thiệu với Đường Dã và Trung Lật Tử cùng đọc, nhưng bọn họ không đam mê tiểu thuyết. Vậy mà gần đây Đường Dã lại rất tích cực theo dõi “Không phải tôi?”. Khi cậu hỏi, có phải anh thành fan của “Nam” rồi không? Anh ấy trả lời rằng thấy tác giả này viết rất tốt.
Tuy nhiều cảnh tác giả mô tả rất kinh khủng, cần phải có một trái tim mạnh mẽ mới thẩm thấu nổi, nhưng không thể phủ nhận “Nam” rất có phong cách riêng, bút lực cao, người đọc càng đọc càng bị cuốn.
Đó là nguyên nhân khi cậu nhìn thấy thông tin “Không phải tôi?” vừa kết truyện đã có đoàn làm phim mua bản quyền cũng không ngạc nhiên. Bộ này đảm bảo so với bộ trước càng hấp dẫn, nếu chuyển thể tốt, danh tiếng của ai đều được nâng cấp.
Cậu và Đường Dã lúc rảnh còn bàn luận về tình tiết truyện, cả cái kết vừa đủ để độc giả hài lòng.
Nếu có thể cậu rất muốn được gặp tác giả một lần. Cậu chính là một fan trung thành ngay từ những ngày đầu tác giả mới bắt đầu nghiệp viết đó.
Cố Yến Nam không biết hai người kia còn biết đến cái gọi là tiểu thuyết mạng. Hôm nay cô muốn tới sòng bạc xem thử.
Lại cố tình nhắn cho Đường Dã, hỏi anh có thể đi cùng không.
Đường Dã vốn không rảnh, anh nhìn Trung Lật Tử đang kiểm hàng hóa, do dự vài giây, môi mím chặt, cuối cùng đồng ý với ai kia.
Trung Lật Tử thuận miệng hỏi: “Anh đi đâu ạ?”
“Có việc.”
Mỗi khi anh trả lời thế này nghĩa là việc cá nhân, không liên quan đến việc cửa hàng. Trung Lật Tử cười nham nhở rồi tiếp tục chuyện dang dở.
Đường Dã lái con xe jeep đến dưới khu chung cư của Cố Yến Nam, định gọi cho cô một cuộc thì một bóng dáng thướt tha đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cô rất có gu ăn mặc, chiếc đầm hoa li ti xẻ tà hai bên cũng có thể kết hợp với quần jean bó dài. Lạ nhưng cũng đẹp mắt.
Đường Dã xuống xe mở cửa giúp cô.
Cố Yến Nam lướt qua con xe của anh, mỉm cười đánh giá: “Ngầu đấy.”
Anh không nói gì, chỉ lặng yên nhìn cô, chờ cô lên xe.
Từ trấn Hạnh Phúc đến sòng bạc Thiên Úy mất khoảng bốn mươi phút.
Không khí trong xe thế mà lại rất thoải mái, Đường Dã ít nói, Cố Yến Nam cũng không phải người nhiều chuyện. Nhưng thỉnh thoảng cũng trao qua đổi lại câu được câu không.
Không tẻ nhạt là tốt rồi.
Gần đến nơi, Đường Dã chợt hỏi: “Cô quen với Lâm Vũ?”
Mí mắt nhấc lên, Cố Yến Nam có chút ngoài ý muốn nhìn sang người đàn ông vẫn bộ dáng lạnh nhạt khó gần, cô không đáp, mà hỏi ngược lại: “Anh quen anh ta?”
“Không tính là quen, trấn này không có mấy người giàu, Lâm Vũ là một trong số đó.”
“Anh cũng vậy sao?” Cô thâm sâu hỏi.
Đường Dã nhếch môi: “Không.”
Cô cũng cười, lúc này mới trả lời: “Tôi và anh ta ở cùng khu chung cư. Có điều mới lần đầu gặp nhau đã bị em vợ anh ta gán cho tôi cái danh hồ ly tinh rồi, anh ta quá xui xẻo.”
Người đàn ông cho xe rẽ vào góc cua, ánh mắt liếc cô một cái: “Anh ta không phải người đơn giản.”
Cố Yến Nam không quan tâm tới Lâm Vũ đơn giản hay phức tạp, nhưng cô để ý đến việc Đường Dã vì cô mà nhắc nhở, cô lười biếng lên tiếng: “Anh lo lắng cho tôi sao?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Xe xuống tầng hầm của sòng bạc.
Dừng lại.
Cạch một tiếng, tiếng mở khóa dây an toàn bên cạnh vang lên.
Nhanh như chớp một hương thơm quyến rũ và câu hồn của phụ nữ ập vào mũi.
Cố Yến Nam ngồi trên đùi Đường Dã, mặc cho thân thể anh cứng ngắt, tay cô nâng cằm người đàn ông, một tay đè trên bờ vai vạm vỡ.
Nụ cười của cô luôn lạnh lẽo như vậy, lúc này cũng không sai biệt. Cô nói: “Nụ hôn hôm đó, anh có cảm giác gì?”
Cuối cùng cũng lật lại chuyện ngày nọ.
Yết hầu Đường Dã hơi lăn, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bất biến, anh không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức Cố Yến Nam cũng khó chịu mà nhăn mày.
Anh đáp: “Không có cảm giác.”
“Vậy sao?” Cô cụp mắt, ngón tay chậm rãi chạm vào phần xương quai xanh hơi lộ ra khỏi cổ áo của anh, lần nữa nhìn lên, nụ cười đã nhạt đi. “Vậy thử lại xem, anh có cảm giác không.” Nói là làm, không cho anh thời gian suy nghĩ, cô hạ môi nhưng người nọ hành động còn nhanh hơn một bước, cánh môi chạm vào phần cằm hơi cạm râu.
Cổ tay bị siết đau, Cố Yến Nam mím chặt miệng, cực kỳ không vui khi anh tránh né.
“Cố Yến Nam, đừng trêu chọc tôi.” Anh gằn giọng cảnh cáo, lực tay không khống chế hơi dùng sức.
Cố Yến Nam không rên đau tiếng nào, cô cắn răng, một mực đối diện với cái nhìn như con rồng bị chạm phải vẫy ngược.
“Tôi không muốn đùa với cô, đừng làm ra những hành động không quy cũ như vậy nữa.”
Liếm môi một cái, Cố Yến Nam nghiêng mặt rồi bật cười thành tiếng. Khi con mồi trong trạng thái không chút đề phòng, chính là thời cơ thích hợp nhất.
Cô vòng tay sau gáy người đàn ông, cắn mạnh trên bạc môi vô tình ấy. Eo bị anh siết như muốn gãy.
Đây nào phải hôn, là cắn, là cô cắn, còn cắn rất ác liệt, cắn đến khi máu chảy đầm đìa mới chịu dừng lại.
“Anh không thích, tôi càng muốn.” Dứt lời liền rời khỏi người đàn ông, mở cửa xe, vọt thẳng ra ngoài.
Không đợi Đường Dã mà tự mình đi thẳng tới sòng bạc.
Tận khi lấy lại bình tĩnh, Đường Dã đã không thấy bóng dáng người phụ nữ đáng ghét kia nữa.
Anh khó chịu đá vào thân xe một cái, sờ sờ cánh môi bị cô nhóc kia cắn đến rách da thịt.
Mẹ nó, đau chứ không đùa. Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn.