Đáng Ghét! Ta Yêu Ngươi!

Chương 17: Hắn không tầm thường!



-Ngươi đến đây làm gì?

-Đến thăm ngươi, không được sao?

-Thăm ta? Trời sập!

Nàng nói thẳng thừng! Làm gì có lòng tốt vậy chứ?

-Ngươi ghét ta đến vậy sao?

Không phải là ghét, mà là cực kì căm ghét! Nhưng là nàng không tiện nói ra thôi! Dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn hắn, nàng chợt thấy hắn rất đẹp! Ngũ quan hài hòa, cương nghị, nhìn rất phong trần, nhưng vẫn mang vẻ nho nhã. Mắt hắn thật sâu, đen, như trong suốt vậy! Nam nhân hiếm ai được như hắn, đến Vương Ngu cũng không bằng! Mà sao hôm nay nàng quan sát hắn kĩ vậy nhỉ?

-Bổn vương…

Hắn tiến lại thật gần nàng, nàng tức tối quay mặt đi. Dù là gì đi nữa, nàng vẫn ghét hắn! Nhất định là ghét hắn! Người tốt nhất với nàng chỉ có cha và Thiên Quân thôi! Đường Uẩn tiến sát lại nàng, đã ngửi thấy hương lài từ tóc nàng tỏa ra. Trong cung chẳng thiếu mĩ nhân nhưng tất cả bọn họ đều dùng đủ mọi cách để quyến rũ hắn, rất đê tiện! Còn nàng, xem thường hắn, ghét hắn ra mặt, chẳng nể nang! Làm hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú mà đến mức là tư ý với nàng. Hoa hồng có gai thật!

-Nếu không có gì thì ta đi ngủ, ngươi về đi!

Đêm hôm rồi còn tới phá đám cho bằng được! Hừ, đáng ghét!

-Dĩ nhiên, bổn vương đến đây để ngủ!

-Cái gì?

Nàng thét to! Ngủ với nàng? Chuyện động trời gì thế này?

-Ngươi là phi tần của trẫm, trẫm không có quyền đó sao?

-Phi tần? Ai là phi tần của ngươi? Ta không tự nguyện, ta chỉ vào cung theo thánh chỉ, không phải vào làm phi tần!

Hắn là cái thá gì mà bắt nàng làm phi tần của hắn? Nếu mời nàng vào cung thì ít ra hắn phải phong nàng làm hoàng hậu! Thật đúng là xem thường nàng!

Nhìn thái độ của nàng, hắn phì cười. Có không biết bao nhiêu tiểu thư mơ ước được nhập cung, được hắn ân sủng vậy mà nàng xem đó là việc đáng sợ, cứ như sắp mất đầu đến nơi!

-Ngươi không nghĩ đến việc mình tiến cung sao? Không nghĩ đến được sủng ái mà làm hoàng hậu sao?

Lần này hắn treo cái giá cao ngất trên trời: ngôi vị hoàng hậu. Để xem nàng phản ứng thế nào.

-Hoàng hậu? Ta cần gì làm hoàng hậu? Thà rằng ta làm thiếu nãi nãi của phủ thượng thư còn hơn!

Phủ thượng thư? Liễu công tử? A, là nàng yêu hắn sao? Vì yêu hắn mà từ chối ta!

-Nếu ngươi dám nói những lời này trước mặt trẫm nữa, thì ta e rằng phủ thượng thư sẽ không yên đâu!

Dám đem Thiên Quân ra uy hiếp nàng sao? Còn lâu!

-Thì sao? Dù ngươi có chém hết người của phủ ta cũng không thay lòng! Nếu chàng chết, bất quá ta chết theo chàng, hẹn kiếp sau trả duyên trả nợ, còn hơn nếu ta lấy ngươi mà chàng lại thống khổ, nhất nhất là ta không làm!

Nàng yêu hắn đến vậy sao? Cơn ghen bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn.

-Tại sao? Có cái gì mà ta không bằng hắn? Có thứ gì mà ta không cho ngươi được? Ta là thiên tử việc gì cũng có thể làm vậy mà ngươi thà cầu cạnh hắn chứ không cầu cạnh ta?

-Nếu nói về quyền lực, chàng không bằng ngươi! Nếu nói về của cải, chàng cũng không bằng ngươi! Nhưng chàng có hai điều mà ngươi không có!

-Là hai điều gì?

-Là ta yêu chàng và chàng yêu ta!

Hắn chau mày, hai điều là vậy sao? Gã kia không bằng hắn về mọi mặt, nhưng hắn lại thiếu hai điều quan trọng này! Mà không!

-Ta chỉ thiếu một điều thôi!

Là gì? Nàng không yêu hắn, là hắn yêu nàng sao? Hôm nay hắn chạm dây hay sao ấy! Đến phá đám giấc ngủ của nàng để nói những điều lãng nhách này!

-Chàng đến với ta bằng con đường dễ dàng nhất, còn ngươi đến với ta bằng con đường khó khăn nhất!

Nàng buông một câu kết luận, rồi nằm xuống giường, mặc hắn, mệt quá! Dở hơi thật! Tốn nước miếng với hắn ghê! Liền đó hoàng đế cũng cởi long bào nằm xuống giường. Hai người hai cảm nhận khác nhau! Hắn cảm thấy thật dễ chịu, còn nàng cứ như nằm kế một đống lửa, bực bội không yên!

Chương XVII (Part 2): Hắn Không Tầm Thường!

Ngọn đèn cháy đỏ in bóng nàng trăn qua trở lại trên giường. Không ngủ được! Làm gì bây giờ? Đứng dậy nàng tìm một quyển sách đọc. Đôi mắt trong suốt của hắn dõi sau lưng nàng. Thấy nàng ngồi lên ghế, chăm chú vào sách hắn mới yên tâm!

“Oa…”. Ngáp ngáp, buồn ngủ rồi a! Trở lại giường thôi. Vừa bước tới giường, thấy bản mặt hắn muốn dùng cục đá đập đầu hắn ghê nha! Tức là không có đá! Lấy gối đập hắn đâu ăn thua gì!

-Đêm dài quá!

Nàng khảng khái. Trước giờ nàng luôn xem màn đêm là ngắn ngủi, chỉ có lúc này là nàng cảm thấy nó dài tận thiên thâu! Hắn nằm bên cạnh nghe thấy vậy cũng ngầm hiểu. Nàng đặt lưng xuống giường. Tay cầm quyển sách coi tiếp vài chữ rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nàng ngủ thường hay “múa võ”. Hắn đang nằm yên đột nhiên bị cánh tay nàng quơ trúng. Hắn ngồi dậy, thật là nữ nhi kì lạ, ngủ cũng không yên nữa! Xoay người ra mép giường, hắn vừa ngồi yên vị thì “bốp” một cái! Cước của nàng một bước đá hắn ra khỏi giường! May mà công phu hắn không tệ chứ không chắc đã lăn vòng vòng.

-Thiên Triều!

Hắn cố ý gọi. Nàng vẫn đá đạp lung tung. Nàng mớ thật! Đôi môi hắn nở nụ cười khó hiểu.



“Ưm”. Nàng ngồi dậy, mở choàng mắt thấy hắn đang ngồi kế bên. Gì mà thức sớm vậy? Lần trước trưa trời trưa trật mà hắn còn ngủ kìa!

-Ngươi dậy sớm vậy sao?

-Là do ngươi đánh thức bổn vương!

Ta đánh thức ngươi?

Nàng ngạc nhiên.

-Đúng vậy! Nhờ hôm qua ngươi “trổ tài” mà bổn vương thức thật sớm!

Hắn khẽ đảo mắt, khóe môi ẩn hiện một nụ cười. Nàng nhìn xung quanh. A! Là nàng “tập võ” trong mơ đây mà! Vậy có nghĩa là… hắn dính đạn? Thiệt khoái trá quá đi a!

-Ta có công đánh thức ngươi sao còn không cám ơn ta?

Nàng lộ một tia cười thật đắc ý! Hắn sao mà không nhìn thấy biểu hiện của nàng? Nhưng là giả bộ làm lơ.

-Tất nhiên là phải cám ơn ngươi!

Hắn nguyện ý phối hợp cùng nàng. Ha? Hắn luôn có suy nghĩ kì quặc a! Thôi mặc đi, giờ ăn cái gì đã!

-Tới giờ dùng điểm tâm rồi, ta đi trước!

Nàng bước xuống khỏi giường, có ý li khai. Hắn liền gọi một tiếng:

-Người đâu?

-Dạ, hoàng thượng! Nô tỳ đã biết!

Biết? Biết cái gì? Âm mưu gì của hắn đây? Thoáng sau một dàn cung nữ đi vào, tay bưng rất nhiều thức ăn, khói bốc lên nghi ngút.

-Thỉnh hoàng thượng cùng Vương tiểu thư dùng bữa!

Một thị tỳ lên tiếng. Hắn phất tay áo:

-Các ngươi lui!

-Tuân mệnh!

Các thị nữ lập tức lui hết ra ngoài. Còn lại mình nàng với hắn.

-Sao còn không ngồi xuống? Đứng đó làm gì?

Thấy nàng nhất cử nhất động đều không có hắn cảnh tỉnh. Nàng ngộ ra, nhưng mà hắn lắm mưu mẹo đa đoan, sao tin nổi đây?

-Không dám, mời hoàng thượng dùng điểm tâm!

Hắn đột nhiên quay qua nhìn nàng. Sao lại lễ phép đến vậy a? Nàng muốn diễn kịch gì nữa đây?

-Được!

Hắn gắp món gà quay, nàng liền gắp món gà quay. Xong, hắn sang món cá, nàng cũng chuyển qua món cá, món nào hắn đã gắp thì nàng mới gắp. Hắn nhìn theo cử động của nàng, đột nhiên dừng ăn, khóe môi hiện một tia châm chọc:

-Ngươi sợ gì? Sợ độc trong thức ăn sao?

Nàng nghiễm nhiên đưa thức ăn vào miệng.

-Sao? Chẳng phải là vương ăn trước thiếp mới ăn sau sao? Đạo lý này thiết nghĩ hoàng thượng rõ nhất!

Muốn gây chiến sao? Vậy thì cứ gây đi!

-Nếu ngươi đã nói vậy, coi như lần này ta không cần đa lễ ngươi cứ ăn thoải mái đi!

-Tạ ơn hoàng thượng, ta đã no rồi!

Nàng buông đũa xuống, đứng dậy. Kì thực là nàng đâu đã no! Chỉ là thấy mặt hắn liền hết muốn ăn, đùa vài đũa vào miệng cho có lệ rồi thoát li khỏi nơi này cho rồi! Nếu đói nàng sẽ ăn sau, nàng là Vương tiểu thư kia mà có ai dám cản nàng chứ? Nghĩ đến đây nàng đắc ý vô cùng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv