Trong lúc đó, Ma Kim đã háo hức kéo tay Tử Nguyệt chạy nhanh lên trên để ngắm cảnh đẹp.
Không để cho bọn họ thất vọng, Ma La Cốc quả thật có cảnh đẹp hữu tình.
Nơi họ đang đứng là trong một cái hang dưới chân núi mây che khuất đỉnh.
Phía trước là một cái hồ nước rộng lớn, tựa một cái gương khổng lồ phản chiếu lại cả bầu trời thơ mộng.
Vì là gần với Trung Tâm, cảnh hoàng hôn nơi đây mang sắc màu tím mộng mơ. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi lơ lửng trên cao, ngỡ như đang đối chọi với mấy quả núi non xanh mướt phía dưới.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của linh thảo, tuy vậy cũng đủ làm lăn tăn sóng vỗ mặt hồ.
Ma Kim và Tử Nguyệt bước lại gần bờ hồ, cúi đầu xuống họ có thể nhìn xuyên qua làn nước trong suốt thấy đàn cá tung tăng bơi lội, hướng mắt tầm ngang thì thấp thoáng lớp sương mờ ảo che khuất bóng thuyền neo đậu phía xa xa.
Thậm chí nếu quan sát kĩ thì trên không trung phía sau dãy núi còn có vài chiếc thuyền đang bay trong gió.
.
Lisa cũng biến lại thành dạng xà nhân, cùng với Mộng Dao và Ly Ly bước đến.
Bỗng họ cảm nhận được từ đằng xa có thứ áp lực gì đó.
-Nha đầu ngốc!!! (Tiếng gọi thân quen vọng tới)
Lão Lạc Ma Sư đạp nước lao tới với một tốc độ không tưởng, mà cũng vì vậy nên lão ta không thể dừng lại được, đành phải trượt trên mặt hồ một đường dài khiến nước bắn lên tung tóe.
Vũ hồn Hắc Long tự động phóng thích từ trên người của Ma Kim, che chắn lấy nhóm năm người bọn họ nếu không thì cả đám đã ướt sũng.
Lạc Ma Sư vấp phải gò đất, nhưng lão không té ngã mà khiến cho nó vỡ tan tành. Lão dậm mạnh xuống một cái rồi nhào lộn về phía đám hậu bối đang ngơ ngác.
-Nha đầu ngốc về nhà sao không báo trước với ta một tiếng. (Lão xách nách Ly Ly nhấc bổng lên)
-Cháu muốn tạo bất ngờ cho gia gia. Cơ mà mới tới đây được vài phút thì gia gia đã phát hiện rồi. (Ly Ly)
.
Phía bên này, Ma Kim đang lườm Hắc Long với một ánh mắt chết chóc đầy nghi hoặc.
Con rồng đen lúng túng một tí rồi nhanh trí trốn vào người của Ly Ly.
-Tại sao vũ hồn lại vô cớ xuất động thế? Có ai để ý không? (Ma Kim thắc mắc)
-Cứ tưởng đệ phản xạ tốt chứ? (Tử Nguyệt)
-Không, thật kì lạ, để có dịp đệ lôi nó ra nghiên cứu thử.
Ma Kim đi tới bên Lạc Ma Sư cúi đầu lễ phép thưa hỏi:
-Cháu chào ông ạ! Ông có thể ẳm cháu được không?
-Tất nhiên là được rồi cháu ngoan.
Cứ ngỡ làm như vậy thì Ly Ly được thả xuống như hôm nọ, ngờ đâu lão già vạm vỡ này lại hai tay bồng hai đứa hai bên, vô tư cười nói:
-Để lão phu bế Ly nhi và Ma nhi bay lượn trên trời nhé.
Mộng Dao bất ngờ dùng vải lụa quấn lấy Ly Ly kéo muội ấy ra khỏi vòng tay Lạc Ma Sư. Lão ta kịp thời dùng ma lực ngăn cản hành động ấy, không quên hét lên hăm dọa:
-Ả nữ nhân này sau bao năm vẫn muốn giành lấy Ly nhi của lão sao? Thật không biết lượng sức.
Mộng Dao cũng không ngại phản bác:
-Thôi ngay hành động bồng bế đi, muội ấy đã lớn rồi, thậm chí muốn bay thì muội ấy cũng tự bay được.
Cả hai vẫn giằng co qua lại, không ai nhường ai, Ly Ly cũng thở dài bất lực.
Mộng Dao thậm chí còn có ý định dùng Mị Ảnh Phá Hồn để đối đầu với Lạc Ma Sư, trả đũa vụ hồi xưa từng bị lão già này nhiều lần dùng áp khí trừng phạt do... Ly Ly lười tu luyện.
Còn lí do mà lão ta làm thế một phần là vì ép Ly Ly phải chuyên tâm tu luyện, phần lớn là vì ghen tị đứa cháu gái cứ suốt ngày bám dính vào người đàn bà này, người mà Ly Huyền ngày trước cũng vì nhan sắc mà trót lòng rung động.
.
Nói về chuyện này thì Mộng Dao hiểu hơn ai hết.
Ly Huyền, chủ nhân cũ của nàng, đã đem lòng say mê vẻ đẹp này. Nói không ngoa thậm chí có lần nữ ma đầu Ly Huyền muốn cùng Mộng Dao bỏ trốn cùng nhau, thoát khỏi cuộc sống hôn nhân đã sớm phần tẻ nhạt với Đồ Long Thiên.
Ly Huyền tâm sự với Lạc Ma Sư về ý định táo bạo này. Với tư cách là một người cha thì lão ta lập tức phản đối.
Thậm chí lão còn ra lệnh thuộc hạ bắt cóc Mộng Dao để hai người họ tách rời do nghi ngờ nguyên nhân nằm ở Mị Cốt của nàng ấy.
Nhưng nào ngờ Ly Huyền một mực đòi phụ thân giao trả Mộng Dao, nếu không thì sẵn sàng huyết tẩy cả tông môn. Người nào chứ Ly Huyền bản chất thâm độc, tàn nhẫn không gì không dám làm.
Lão đành phải giao trả Mộng Dao kèm theo một điều kiện là Ly Huyền phải quay về bên Đồ Long Thiên.
Ly Huyền lo lắng cho an nguy của Mộng Dao nên đành chấp nhận. Nhưng cũng vì vậy mà phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt với Lạc Ma Sư.
.
Ma Kim thấy tình hình còn phần căng thẳng, đành tỏa nhẹ ra luồng sát khí khiến cho Mộng Dao lẫn Lạc Ma Sư trấn tỉnh trở lại.
Lisa nhân cơ hội bay lên dùng đuôi cướp lấy chủ nhân.
Ma Kim thì giả vờ ngây thơ hét lớn:
-Không ai chú ý hết cháu hết sao.
Mộng Dao quay ngoảnh mặt sang hướng khác làm lơ.
Trong khi đó Lạc Ma Sư cũng nhận thức được bản thân không thể âu yếm Ly Ly như hồi bé, đành dành trọn tình thương này cho đứa cháu trai chưa đầy mười tuổi này đây.
.
Ma Kim ngồi trên vai Lạc Ma Sư để phi hành.
Họ không bay trên cao mà lả lướt trên mặt nước chỉ tầm vài thước.
Trời dần xuống tối, gió lạnh thổi qua, nơi đây lại càng phủ thêm lớp lớp sương mù.
Được một lúc thì cũng đã đến được cái động phủ mà mẫu thân trú ngụ hồi trước, nó được xây ở chân núi, dòng nước có thể dẫn vào sâu tận bên trong.
Kể từ cái ngày Ly Ly xảy ra biến cố, buộc phải nghe hiệu triệu trở về Ma Sát Giáo, nó đã bị bỏ hoang tám năm, rêu phong, bèo dạt phủ kín cả lối vào.
Quay lại nơi này, Ly Ly và Mộng Dao có chút bồi hồi xao xuyến.
Lạc Ma Sư đưa tay ra, phóng một tí ma lực đã dọn sạch chướng ngại vật.
Mộng Dao liền bay lên trước, chạm vào một lớp ngăn ma thuật để mở phong ấn.
Nội thất bên trong nhờ vào trận pháp này nên được bảo quản rất tốt, Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, so lại với cái đường nước dẫn vào đằng sau trông thật khác biệt.
Ma Kim để ý thấy một cái thuyền nhỏ được neo ở gần bậc thềm đây, trên mui còn có cả mái chèo. Hắn cúi xuống hỏi Lạc Ma Sư:
-Ngày xưa mẫu thân của cháu dùng thuyền này để di chuyển ra vào động phủ sao?
Lão cười khà khà đáp:
-Đúng vậy, chắc trên cả cái Thượng Giới này, có mỗi nha đầu ngốc đó dùng sức để chèo thuyền. Mỗi ngày cứ chèo thuyền khắp Ma La Hồ hết cho cá ăn thì lại nhìn mây ngắm núi, ngoại trừ Mộng Dao và lão ra, nó chẳng nhờ vả ai chở đi cả. Có lần Mộng Dao cô nương đi ra ngoài, nha đầu ngốc đấy một mình chèo thuyền tính ra tới tận cổng truyền tống, trong lúc đuối sức sơ ý trượt chân té xuống nước, mém nữa là chết đuối, may có bùa bảo hộ của lão tặng nên có thể kéo dài thời gian kịp để lão tới cứu. Nhớ không nhầm thì lúc đó con bé cứ hoảng loạn khóc mãi không thôi, lão phu thử mọi cách vẫn không dỗ dành được, đợi đến khi tỉ tỉ của nó về ôm ấp nựng nịu một tí thì đã ngoan ngoãn lăn ra ngủ một giấc ngon lành. Giờ nó đã lớn rồi, đạt tới cảnh giới tứ giai nên chắc là cũng không cần dùng tới con thuyền nhỏ đó nữa, cũng không cần dùng tới bùa bảo hộ của lão nữa.
-Đúng là mẫu thân không cần phải chèo thuyền nữa vì giờ Ma nhi sẽ làm việc đó thay cho người. Còn về cái bùa bảo hộ đó, cố ngoại còn cái nào không, cho cháu với.
Lạc Ma Sư hí hửng lúc trong cái đai trữ vật ra hai cái tấm bùa và nói:
-Lão chỉ còn nhiêu đây thôi, cơ mà chưa có liên kết, cháu muốn liên kết nó với ai, để lão làm cho.
-À không ạ, cố ngoại có thể nói rõ về khả năng của bùa bảo hộ này không ạ?
-Khi cháu gặp nguy hiểm thì nó sẽ tự động kích hoạt, tạo ra một tấm khiên hình cầu, có thể chịu được đòn công kích của tam giai sơ kì. Nếu liên kết với ai thì nó sẽ báo động cho người đó biết tin.
-Dùng được mấy lần ạ? Hai người dùng chung được không ạ?
-Cháu có thể chủ động dùng bất cứ khi nào không giới hạn, chỉ cần truyền ma lực vào, còn về việc dùng chung thì ta chưa rõ lắm.
-Dạ vâng.
Ma Kim cất lấy hai tầm bùa đó vào nhẫn trữ vật rồi bước tới chỗ Ly Ly đang đứng.
Nàng vẫn cứ đáng yêu như ngày nào, cái miệng chúm chím dò hỏi:
-Nãy hai ông cháu trò chuyện gì mà cười không ngớt thế, lại còn hướng mắt về phía ta. Nói xấu ta chứ gì?
Lạc Ma Sư ở phía sau thì lắc đầu tỏ vẻ vô tội, còn đằng trước thì Ma Kim thản nhiên thừa nhận:
-Một chút kỉ niệm xấu hổ của mẹ thôi. Nhưng mà nhờ vậygiúp con nghĩ ra trò hay để chơi đùa với mẹ đấy, mẹ có gan chơi không?
Không rõ là Ly Ly lại nghĩ bậy chuyện gì mà mặt đỏ bừng, hai tay đan lại, cúi đầu thỏ thẻ:
-Ma nhi muốn...muốn làm gì?
-Tối này đi ngủ sớm nhé.
-Có thôi ngay không đồ hư hỏng.
-Ngủ sớm dậy sớm hư cái gì, sẵn tiện sáng mai dậy chúng ta ra bờ hồ thử nghiệm vũ hồn của con luôn.
-Không phải tối nay sao... (Ly Ly líu ríu trong miệng, trông có vẻ là rất thất vọng)
Tử Nguyệt đằng sau bỗng "hù" một tiếng khiến cho Ly Ly giật thót tim la toáng lên.
Ma Kim, Tử Nguyệt và cả Lạc Ma Sư thấy phản ứng đáng yêu đó nên bật cười vui vẻ.
Mộng Dao ở phía bàn khách đã nấu xong ấm trà, liền kêu mọi người tới sum vầy.
Lạc Ma Sư cùng nhóm Ma Kim tâm sự từ chuyện dưới Địa Ngục cho tới chuyện khảo nghiệm, thấm thoát vài canh giờ trôi qua.
Sau đó Lạc Ma Sư quay trở về, nhóm Ma Kim cũng đã thấm mệt nên cũng tính đi ngủ lấy sức.
.
-A hèm, giờ ngủ sao đây? (Ma Kim)
-Quên mất, ở đây chỉ có hai phòng ngủ thôi. (Mộng Dao)
-Thế thì tốt rồi, Mộng tỉ cứ ngủ một phòng, đệ, mẹ và nương tử ngủ một phòng. (Ma Kim)
-Còn ta thì sao? (Lisa)
-Ngươi cứ tùy chọn đi, dù gì ta cũng biết ngươi chọn ngủ ở phòng của Mộng tỉ rồi. (Ma Kim)
-Giường ở phòng mẹ hơi nhỏ á! (Ly Ly)
-Không sao, con vác cái giường ở Tình Phủ theo rồi. (Ma Kim chỉ vào nhẫn trữ vật đeo trên ngón tay)
-Thiệt tình, nhưng mà, phu thê hai đứa ngủ một phòng đi, mẹ sang ôm Mộng tỉ đây, lâu rồi mới có dịp hàn gắn kỉ niệm. (Ly Ly)
-Không được! (Lisa bỗng hét toáng lên)
-Hửm? (Tử Nguyệt, Ly Ly bất ngờ trước phản ứng của Lisa)
-Ngươi lại muốn ngủ riêng với mẹ ta chứ gì? (Ma Kim đỡ hộ lời cho Lisa)
-Đúng đúng! Cơ mà muội nghĩ lại rồi, ngủ cùng với Ly tỉ và Mộng tỉ cũng rất tốt! (Lisa gật đầu lia lịa)
-Làm gì mờ ám với mẹ ta, ta chặt đầu ngươi! (Ma Kim vuốt nhẹ luồng sát lên vai khiến Lisa nổi da rắn)