Trời trở khuya, không khí lạnh tràn vào sâu trong lục địa, Xích Bích không rõ cố tình hay vô ý mà tựa vai Ma Kim thiếp một giấc nồng.
Hắn thì chẳng mảy may để tâm vì đang bận đắm chìm vào khung cảnh thơ mộng xung quanh, lại còn vu vơ nổi hứng ngâm bốn câu thơ:
"Hoa cỏ lay lắt giữa hàn phong
Chơi vơi con sóng xiết Hoàng Hà
Một mai nắng ấm rời nhân thế
Biết hỏi ai về nơi chốn xưa?"
Kẻ đặc biệt như Ma Kim thường nhìn nhân sinh với nửa con mắt, luôn cảm thấy kẻ khác xếp dưới mình một, hai, thậm chí ba bậc. Chỉ là hắn trước giờ vẫn luôn cố gắng hòa nhập với họ mà thôi, cũng có lẽ vì vậy mỗi lần gặp phải những trở ngại, hắn đều bình thản đối mặt, như kiểu lão niên đang nghịch ngợm món đồ chơi thiếu niên, có làm vỡ cũng chẳng buồn lòng.
Cơ mà, những kẻ đấy đương nhiên không bao gồm những thân cận, bởi đối với Ma Kim, gia đình là cả thế giới, là nguồn động lực to lớn để hắn bước về phía tương lai mơ hồ, là điểm tựa chắc chắn giúp hắn giữ vững đạo tâm.
Đâu ai nghĩ một kẻ lạnh lùng như Ma Kim lại có niềm đam mê đặc biệt với thiên nhiên, hắn thường ngắm nhìn cảnh vật một cách tỉ mỉ và cảm nhận nó bằng cả trái tim, đôi lúc rảnh rỗi lại thả hồn vào ký ức lục lọi để tiến hành vẽ nên những kiệt tác.
Không rõ cái chất nghệ thuật trong hắn được bộc phát khi nào, nhưng có thể chắc chắn rằng, nó đã được ấp ủ từ thuở tháng ngày rong chơi trên Thượng Giới.
Liệu rằng Ma Kim của hiện tại mượn cái chất nghệ sĩ đấy chỉ để hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp, hoặc có thể, đây là cách giúp hắn san sẻ bớt tình cảm, để một mai khi hắn không còn đồng hành cùng những đạo lữ thì thứ chiếm đại đa số trong tiềm thức lúc đó chính là vẻ đẹp vô tri, thứ mà có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
.
Không ngờ ma nữ Xích Bích mỹ miều từ nhan sắc, cao quý luận xuất thân, kiêu hãnh trong khí chất, vậy mà khi ngủ mê man lại chảy cả dãi. Ma Kim thầm cười rồi bế ma nữ này lên giường, không quên lấy khăn lụa điểm qua khóe miệng ướt át.
Sáng ngày mai, thiên kim tiểu thư của Sát Dục Hội tờ mờ thứ giấc, nàng thót tim khi phát hiện bản thân đang ở trong phòng người khác.
Xích Bích vội vàng ngồi dậy nhìn dáo dác xung quanh rồi lục lại kí ức trong đầu.
"Hôm qua ta cảm thấy dễ chịu quá nên chợp mắt, ngờ đâu ngủ quên, ái, ngại chết mất." Nàng đỏ mặt ngại ngùng khi nghĩ lại hành động khiếm nhã của mình.
Xích Bích chưa vội rời khỏi phòng mà quyết định đứng dậy đi một vòng ngắm nghía và táy máy cho thỏa lòng hiếu kỳ.
Vì mỗi lần ba tiểu chu ghé qua đây thường nghịch ngợm lung tung nên Ma Kim đã sớm cất mấy món đồ quan trọng vào túi trữ vật hoặc tàng kho, trong gian phòng hiện tại đã không còn gì đáng giá. Tuy vậy đó chỉ là suy nghĩ của hắn, chứ đối với một xa lạ như Xích Bích, những món đồ giản đơn xuất hiện ở Kim Phủ đã đủ khiến nàng mở mang tầm mắt:
"Uầy, cái gương này hay quá vậy, nhìn vào cứ ngỡ có một bản thân ta ở trong đấy, màu sắc rất chân thật. Mấy cái kéo nhỏ nhỏ này là gì vậy nhỉ? Dùng để cắt tỉa thứ gì sao? Còn có mấy lưỡi dao hình chữ nhật này là ám khí à? Quao! Mấy cây lược làm bằng gỗ sao nè, tuyệt ghê, chải sướng cả đầu. Ủa, còn có cả ma thạch, sao hắn lại treo chúng lơ lửng trong phòng vậy? Cầu may hay sao? Cái bình này lớn quá, chứa gì thế nhỉ? Là nước sao? Nước bình thường, không có gì đặc biệt, à phải rồi, hắn là nhất giai, cần phải uống nước thường xuyên mà, cái bình còn có chỗ ấn ở đây để chảy nước ra, tiện lợi ghê... Còn những mùi hương thơm thoang thoảng đến từ đâu ấy nhỉ?"
Khi đang mải mê với những món hàng lạ mắt thì một ai đó bất ngờ chạm vào vai Xích Bích.
-Nè, dậy rồi à? Làm gì ngửi ngửi tủ đồ của ta thế?
Thì ra Ma Kim sợ đánh thức khách nên cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, không tạo ra tiếng động, cũng như bỏ qua bước mở cửa mà dịch chuyển xuyên vào trong.
Xích Bích giật mình, phản xạ tự vệ bằng cách quơ tay ra sau, phóng những sợi chỉ quấn quanh cổ đối phương, dây đã kéo căng, chỉ cần truyền vào linh lực và dùng một tí sức là đủ để kết liễu.
Ma Kim chả thèm quan tâm, hắn thô bạo dùng tay gom mấy sợi chỉ dựt mạnh một cái khiến đối phương ngã về phía mình.
Tên háo sắc ôm trọn lấy mỹ nhân, đầu cúi sát xuống, dùng cằm và gò má để ma sát, nói đùa:
-Dám tùy tiện đụng vào đồ của ta, lại còn tấn công ta, nàng nói xem, nên phạt sao đây?
Trái tim sắt đá của Xích Bích lại lần nữa đập loạn xạ, đầu óc hiện giờ rối bời, tứ chi chẳng thể động đậy, miệng cũng không dám thốt nên lời.
-Ban nãy, nàng có giấu đi món nào không, phải kiểm tra kỹ mới được!
Thế là Ma Kim được đà lấn tới, tùy ý dùng tay sờ soạng khắp cơ thể Xích Bích, đôi mắt của hắn đã hóa đỏ ngay khi khuất tầm nhìn để phòng bị.
Tên háo sắc không ngần ngại đút tay qua xuyên qua lớp vải, trực tiếp chạm vào thân thể nõn nà của mỹ nữ. Bắt đầu từ sống lưng kéo một đường trơn tru tới bờ mông đẫy đà rồi bóp nhẹ, cảm nhận gần như trọn vẹn làn da mát lạnh mịn màng, cũng như thớ thịt đầy săn chắc và gợi cảm.
Dâm khí của Ma Kim đã phục hồi, nó tác động trực tiếp vào tâm trí đối phương, len lỏi vào sâu những suy nghĩ đen tối nhất, moi móc và tha hóa chúng một cách chóng vánh. Xích Bích cảm thấy vô cùng kích thích, nàng không cựa quậy mà chỉ thở dốc, khóe miệng trên lẫn miệng dưới không kiểm soát mà rò rỉ nước ra ngoài.
Bỗng Ma Kim dừng chuỗi hành động sàm sỡ ấy lại và lùi về sau hai bước, nhanh chóng lấy mặt nạ trong túi trữ vật lên đeo, sau đó nói:
-Mặc dù giữa đôi ta nảy sinh hảo cảm. Nhưng tiến triển nhanh như thế không tốt cho lắm. Thứ lỗi ta đã mạo phạm cô nương. Nếu có thể bù đắp bằng thứ gì, ta sẵn lòng.
Bị Ma Kim bất ngờ chơi một vố, Xích Bích đơ người ra mất vài giây mới kịp định thần, nàng ta trước giờ chưa từng bị nam nhân mê hoặc chứ đừng nói là bị từ chối phũ phàng ngay lúc cao trào như bây giờ.
Nàng cũng là phận nữ nhi, tâm hồn đang bay bổng trên mây bỗng rơi "ạch" xuống đất thế này hỏi sao không ấm ức, tuy vậy, vị tiểu thư này lại lần nữa thể hiện phong thái hết sức bất phàm khi chỉ mỉm cười hòa nhã đáp lời:
-Ta muốn chàng chịu trách nhiệm, mau chóng lấy ta làm thê tử, có được không?
-Chuyện này...
-Chàng không sợ ta trả thù sao?
-À, để nàng ở lại Kim Phủ thì không thành vấn đề, ta hoàn toàn có thể nuôi thêm một nữ tử như nàng, giúp nàng sớm ngày thăng lên hậu kỳ viên mãn. Tuy nhiên...
Chưa kịp để Ma Kim nói hết câu, Xích Bích đã không nhịn được mà quát lớn:
-Chúng ta phải thành thân! Nếu không ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Ma Kim không hề ngần ngại trả lời:
-Không thành thân bái đường gì cả. Nếu không phục, thì vẫn phải phục. Bằng không, giữa chúng ta từ nay sẽ chẳng có mối quan hệ nào.
-Chẳng phải ngươi bảo bù đắp tổn thất cho ta?
-Tổn thất gì chứ, nói nghe xem.
-Ngươi!!!
Xích Bích tức đến nghẹn họng, dùng dằng bỏ đi. Ma Kim liền Dịch Chuyển ra chặn trước mặt và lôi từ trong túi trữ vật ra một tờ giấy lớn, hạ giọng an ủi:
-Thôi, ta xin lỗi mà. Đây là bản giao ước ta soạn, nàng xem thử có vừa lòng không?
-Giao ước?
Xích Bích hiếu kỳ cầm lấy và cúi xuống đọc qua một lượt, trong đầu liền nảy ra những suy nghĩ "Không ngờ hắn ta vậy mà dám chủ động bàn chuyện này với ta, là muốn dỗ dành ta sao? Không, không, ta nghĩ gì thế, hắn chỉ là mượn cớ để dẫn dắt ta mà thôi. Trong đây hắn có bảo sẽ cho ám hội của ta mượn cứ điểm, đồng thời cung cấp vũ khí, trận pháp, đan dược và những vật phẩm tu chân khác. Ngoài ra còn cam kết sẽ không cản trở những hành động của ám hội nếu như nó không tác động tiêu cực tới Kim Gia. Tuy không rõ ràng mấy nhưng đại đa số đều có lợi cho Sát Dục Hội. Hắn đang toan tính điều gì chăng?"
Xích Bích vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bị Ma Kim áp sát, cái mặt nạ hình còn thỏ dễ thương của hắn khiến nàng không thể nào tập trung nổi vào việc chính sự.
-Ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm thế? Mặt ta dính gì sao?
-Nàng thật đẹp.
-Sáo rỗng.
-Thấy thế nào, bản giao ước này không làm nàng thất vọng chứ?
-Kim Gia của ngươi không muốn nhận lợi ích sao?
-À có chứ, để xem nào, ta nghe nói vị gia chủ Kim Gia đang cần một tỳ nữ.
Xích Bích trở nên gắt gỏng:
-Tỳ nữ? Đùa ta sao?
-Làm gì căng vậy, ta đùa thôi, ta đây thật ra cần Sát Dục Hội bảo vệ người của Kim Gia. Yêu cầu đó không quá đáng chứ?
-Chẳng phải Kim Gia có thế lực đứng sau che chở rồi à?
-Thế lực gì cơ chứ. Đều là tu chân giả mà bọn ta dùng ngân lượng thuê về. Chất lượng cũng chẳng biết có đảm bảo hay không, nếu các người giúp ta thì coi như ta đỡ tốn một mớ rồi. Riêng bốn nữ cận vệ tình cờ nhặt về thì không tính.
-Chẳng phải, lần trước không ít nhị giai trung kỳ của bọn ta đã bị các ngươi tiêu diệt sạch sẽ sao? Xem ra, ngươi vẫn chưa đáp ứng được thứ ta cần.
-Là bí mật của Kim Gia sao? Ha ha ha, không nói đâu.
-Ngươi!!
Ma Kim chợt quay người lại trầm giọng nói:
-Điều chỉnh cách xưng hô đi. Ta không thích đâu.
Xích Bích được đối phương quan tâm, liền cao giọng xéo sắc:
-Dựa vào đâu mà ngươi ra lệnh cho ta thế?
Nhưng Ma Kim chẳng muốn nhiều lời:
Ma Kim bình thản đáp:
-Được thôi. Tùy ngươi.
-Này, ngươi có thôi đi không hả?
-Rốt cuộc thì Bích tiểu thư đây muốn điều gì?
-Ta... ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
-Này, ở lại ăn uống rồi về. Ấy, trả ta tờ giao ước. Nè nè, bước cẩn thận kẻo ngã, thượng lộ bình an!
Xích Bích tức giận rời đi, không thèm quay đầu lại nhìn hay đáp lời đối phương. Tuy nhiên luồng khí nàng tỏa ra không hề có màu đen mà thay vào đó là ba phần đỏ, bảy phần hồng.
"Hứ, còn chẳng thèm đuổi theo níu giữ ta. Tên tồi tệ!" Nàng cảm thấy có chút không nỡ rời khỏi đây sớm như vậy.
Ma Kim nhếch mép cười: "Xem ra bước đầu của kế hoạch đã xong, giờ ta chỉ hóng xem biến số gì sẽ xảy đến trong nay mai. Mong là không làm ta thất vọng."
.
Hồ Mẫn thấy kỳ phùng địch thủ đã rời khỏi, liền nhanh nhảu chạy vào trong phòng gia chủ.
Lúc này Ma Kim đang cẩn thận kiểm tra lại xem nữ ma đầu kia có để lại món quà nào không. Tiểu Bạch Tuyết nhân cơ hội chủ nhân lơ là liền xông tới đấm vào eo hắn một cú toàn lực.
-Tên độc ác, chịu chết đi!
Hồ Mẫn hét lớn cho thỏa ấm ức trong lòng. Sức mạnh nhị giai trung kỳ của nàng vậy mà chẳng đủ để gãi ngứa cho kẻ biến thái này. Hắn vui vẻ quay lại bế nô lệ lên để cho nàng hút máu, không quên dùng lời ngon ngọt dỗ dành:
-Cục cưng yêu dấu, ngứa đòn lắm rồi phải không? Hút ít thôi. Để dành tí hồi ta cho thử vài loại thuốc mới.
Không như mọi khi Hồ Mẫn thường say sưa thưởng thức đến nỗi làm lơ lời nói của hắn, lần này nàng tạm ngừng việc hút máu để ngẩng mặt lên trả lời, :
-Ê mà con ả kia anh tính xử lý thế nào? Em không thích ả ta tẹo nào.
-Sao lại không thích, nàng ấy xinh mà.
-Hứ, không thích là không thích. Chả vì lí do gì cả.
-Em cảm thấy có người đe dọa vị trí của em trong lòng anh chứ gì? Để xem nào, tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra đâu, em luôn là nô lệ hư hỏng nhất của anh.
-Anh nói xạo.
-Thật mà, thề luôn!
Hồ Mẫn nghe vậy không khỏi sướng run người, hí hửng tiếp tục hút máu chủ nhân, cơn tức tối trong lòng cứ thế được tiêu tán sạch bách.