Đại Nô bước tới, cúi đầu hành lễ, lo lắng hỏi:
-Chủ nhân, ngài có sao không ạ?
Ma Kim thở dài rồi nói:
-Lần này chúng ta gặp phải đối thủ khó nhằn rồi đây.
Đại Nô đưa tay phải tự kề cổ mình ví như lưỡi dao ra ám hiệu:
-Vậy có cần thiếp...
Ma Kim xoa đầu, nhẹ nhàng đáp:
-Không cần đâu. Ta không muốn dùng tới bạo lực.
Nhị Nô lúc này đứng nép phía sau, có chút lo sợ bản thân vừa hành xử hồ đồ sẽ bị chủ nhân trách phạt. Ma Kim rất nhanh đã chú ý tới dáng vẻ lúng túng của nàng nên quay sang hỏi:
-Sao thế, không muốn tới chào hỏi ta sao?
Nhị Nô cúi đầu, dùng kiểu câu có phần rập khuôn:
-Em chào ngài ạ! Ngài có khỏe không?
Ma Kim bật cười rồi bước tới nhéo má nàng:
-Nè. Hôm nay có muốn lên ân ái không?
Nhị Nô tươi cười đáp:
-Dạ có chứ.... Hả???
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lắp bắp hỏi lại:
-Cái... cái gì... anh... à không... ngài bảo gì cơ?
Ma Kim dùng cả hai tay để bẹo cặp má phúng phính của nàng, thẳng thừng nói:
-Anh muốn ân ái cùng em, không dùng tới kim châm kích dục nữa.
Nói xong, Ma Kim sáp mặt tới cưỡng hôn Nhị Nô khiến tay chân nàng mềm nhũn.
Đại Nô đứng bên cạnh nhìn hai người họ thì có chút ghen tị, tuy nhiên không lâu sau đó nàng cũng nhận được lời mời gọi từ chủ nhân:
-Nhưng mà một chọi một ta sợ muội muội của nàng chịu không nổi. Nàng có thể giúp bọn ta không?
-Dạ vâng!!! Thiếp luôn sẵn lòng tuân mệnh!
Ma Kim kéo cả hai tỷ muội vào phòng riêng rồi cùng họ thác loạn, à không, là cùng họ tu luyện.
Ái Như và hội tỷ muội trở về phủ thì mới hay tin nữ nhân bí ẩn kia đã rời khỏi đây từ sớm. Có điều việc chủ nhân đang làm gì cùng với hai nữ hồ trong phòng ngủ thì đám gia nô không dám đoán bừa.
Hồ Mẫn bực bội tính xông vào phá phách thì bị Thiên Khả ôm nhấc bổng lên:
-Này, đừng làm phiền bọn họ chứ.
Hồ Mẫn được tựa đầu vào chiếc gối êm nhất trần đời thì cũng nguội bớt cơn giận, chu mỏ nói:
-Xí, chúng ta cũng tự làm với nhau được mà tỷ nhở?
Thiên Khả đỏ mặt ngượng ngùng đáp:
-À ờ, nhưng để khi khác đã. Lúc này đang trong tình thế nguy hiểm, chúng ta không nên để những thứ khác phân tâm.
-Xùy. Xem lại đạo lữ của tỷ trước đi.
.
Sau khi Ma Kim giải quyết xong ngưỡng dục vọng thì hắn cũng trở ra phòng khách bàn bạc chính sự với dàn hậu cung.
Vẻ mặt tươi tắn của Nhị Nô khiến cho Hồ Mẫn cảm thấy khó chịu, cả hai lườm nhau bằng nửa con mắt.
Thân là gia chủ, để kiểm soát bầu không khí có phần gay go này, Ma Kim bèn đi tới bế Tiểu Bạch Tuyết lên và trầm giọng nói:
-Cho em ba phút đấy.
Hồ Mẫn cảm động muốn khóc, sau đó liền ngoan ngoãn cắm răng nanh vào cổ đạo lữ.
Ma Kim vào thẳng vấn đề với những nữ nhân còn lại:
-Xích Bích theo ta đoán không nhầm thì là nghĩa nữ của Xích Mạ, đại thái giám trong hoàng triều, Sát Dục Hội cũng chính là thế lực nằm dưới trướng của y. Lần này ma nữ họ Xích đó tiếp cận chúng ta có vẻ là để hợp tác. Để tránh nội bộ lục đục, ta sẽ cho các nàng quyền lựa chọn bước đi kế tiếp của Kim Gia. Nếu ai muốn đồng ý gác qua ân oán, hợp tác với Sát Dục Hội thì giơ tay lên.
Không có ai dám tùy tiện giơ tay lên cả. Thiên Khả mau chóng khẩn cầu:
-Chàng à, chàng phải phân tích cho bọn thiếp đi chứ!
Ma Kim gãi đầu cười xuề xòa rồi giải thích:
-Ờ nhỉ, quên mất. Nếu chúng ta chống lại Sát Dục Hội thì sắp tới họ sẽ tìm mọi cách tiêu diệt Kim Gia. Kết quả thì không đoán trước được, nhưng ta đảm bảo không ai trong số chúng ta phải chịu tổn thương gì. Tuy nhiên, trong suốt khoảng thời gian ta tìm ra cách thăng giai và diệt trừ đám ma đạo đấy, mọi người không được xa ta quá trăm dặm, yêu cầu đơn giản thế thôi. Còn về phương án hai đó là hợp tác với Sát Dục Hội, ta sẽ vẫn đảm bảo không ai chịu thương tổn, hai bên sẽ cùng dựa vào nhau mà phát triển thế lực, chúng ta cũng không thể ra tay với người của Sát Dục Hội trong suốt khoảng thời gian hợp tác, đồng thời có thể bị chúng giám sát nhất cử nhất động. Hướng đi nào cũng có ưu khuyết, ta không dám nói phương án nào sẽ tốt hơn. Nào, tới lượt mọi người nêu ý kiến, bắt đầu từ bà chủ Nhật Nguyệt nhé!
Nếu là lúc bình thường thì Ái Như sẽ lập tức phẫn nộ khi đạo lữ nhắc tới cụm từ "bà chủ". Nhưng lúc này vô cùng quan trọng, nàng không hề để tiểu tiết ảnh hưởng cảm xúc, thay vào đó, nàng sẽ suy xét cẩn thận rồi trả lời:
-Thiếp không ủng hộ việc hợp tác với đám người nguy hiểm như Sát Dục Hội cho lắm, thiết nghĩ chúng ta nên tìm cách hòa giải rồi tập trung lực lượng đối phó với chúng.
Thiên Khả chợt nghĩ ra điều gì đó, vội cướp lời:
-Thưa Như tỷ, thứ lỗi cho muội đã chen ngang, nhưng mà muội phát hiện trong lời nói của chàng ấy có vấn đề!
Ái Như từ tốn đáp:
-Không sao cả, muội cứ nói đi.
Thiên Khả nghe vậy bèn nói tiếp:
-Kim, chàng mau trả lời thật lòng, trong phương án đầu tiên, chàng bảo đám chúng ta sẽ bình an vô sự, vậy chúng ta ở đây là bao gồm những ai ngoài những người có mặt trong gian phòng này.
Ma Kim không hề chần chừ đáp:
-Ta nghĩ ta có thể gộp thêm ba bé tiểu chu, bé Tiểu Đông và mẫu thân của Tuyết Hân.
-Vậy những người còn lại? Những thuộc hạ dưới trướng chúng ta thì sao?
-Họ có thể chết bất cứ lúc nào để đổi mạng với đám người Sát Dục Hội. Nàng nên nhớ rằng, không một cuộc chiến nào mà không có tổn thất.
-Điều này ta hiểu. À mà chàng có thể dự đoán khoảng thời gian kéo dài cuộc chiến này không?
-Quá nhiều biến số, lượng thông tin hiện tại ta không có đủ để dự đoán. Có thể vài năm hoặc vài chục năm.
-Vậy còn phương án hai, thời gian hợp tác giữa ta và Sát Dục Hội là bao lâu, liệu chúng ta có thể đảm bảo đám ngươi bất nhân kia không phản bội?
-Thời gian ta không tính ra, nhưng có vẻ sẽ sớm hơn phương án đầu một chút bởi vì ta lúc này sẽ tập trung tìm cách thăng giai. Còn về việc Sát Dục Hội phản bội, ta không thể ngăn bọn chúng nảy sinh ý định đó, tuy nhiên ta sẽ biết được lúc nào chúng ra tay và sẽ có biện pháp tự vệ trước. Yên tâm, ta có cài nội gián trong đấy rồi.
-Cảm ơn chàng đã giải đáp. Ta đã hỏi xong rồi.
-Ừm, thật ra vốn dĩ ta muốn hướng các nàng đứng lên chống đối Sát Dục Hội để giúp các nàng có cơ hội thể hiện bản lĩnh. Tuy nhiên nếu xét về cơ hội và thách thức, phương án hai sẽ dễ thở hơn vì ta sẽ đứng ra lo chu toàn mọi thứ.
Hồ Mẫn đang hút máu hăng say bỗng ngừng lại rồi vạch trần sự thật:
-Thật ra anh muốn mọi người đi theo cách thứ hai chứ gì. Cứ nói thẳng đi, bọn em nghe theo anh mà. Hợp tác với Sát Dục Hội chắc hẳn ta phải giúp bọn họ xử lý không ít việc ác, anh đưa ra hai lựa chọn để dụ mọi người thống nhất phương án hai, sau đó thì....
Ma Kim dùng tay ấn đầu Hồ Mẫn vào cổ mình nhằm bịt miệng, nàng ta cũng chả thèm cựa quậy, được hưởng lợi thêm chừng nào thì tận hưởng chừng nấy.
"Sao con mắm này lại thông minh đột xuất thế nhỉ?" Ma Kim tự hỏi.
Khi hắn nhìn lại thì phát hiện có chín đôi mắt hướng chằm chằm về phía mình.
.
-Mau giải thích cặn kẽ cho ta!
Ái Như lớn tiếng nói thay lời cho tất cả nữ tử ở đây. Điều mà bọn họ ghét nhất ở Ma Kim chính là việc hắn thường xuyên tiết lộ một nửa sự thật, mà một nửa sự thật vốn không phải là sự thật.
Hắn lúc này biết không thể giấu giếm được nữa, bèn thành thật trả lời:
-Ta muốn hợp tác với Sát Dục Hội để Kim Gia có chỗ dựa vững chắc. Chúng ta có thể lợi dụng bọn chúng để tuyển thêm giáo đồ và bành trướng thế lực. Còn về việc xấu bọn chúng làm, ta sẽ không ủng hộ và đồng thời cũng không ngăn cản. Nhưng ta phía sau âm thầm thu thập bằng chứng, đợi khi bọn chúng sắp trở mặt thì chính ta sẽ đứng ra tố cáo trước. Còn về cô nương tên Xích Bích đấy, ta dự định sẽ tẩy não cô ta, khiến cô ta răm rắp nghe lệnh.
Thiên Khả thắc mắc:
-Nhưng chả phải quá mạo hiểm sao? Chuyện hợp tác nếu để người ngoài biết được thì Kim Gia chúng ta chẳng phải sẽ tiêu đời sao?
Ma Kim cười đáp:
-Ha ha, thế nàng không biết rồi. Sát Dục Hội muốn hợp tác với chúng ta không chỉ vì chúng ta có năng lực mà còn là do chúng ta công khai chống đối họ. Có như thế thì chúng ta mới giúp họ nắm thông tin các thế lực đối địch. Vậy nên chưa cần chúng ta lo, bên Sát Dục Hội sẽ tự tìm cách không để ai khác phát hiện ra mối quan hệ này. Dù sao thủ tiêu cũng là sở trường của họ mà.
-Vậy ra đó chính là lí do chàng muốn ta bảo hai vị sư tỷ muội rời đi?
-Đúng vậy, nhưng ngoài ra thì ta còn muốn Chu Tịnh Y mượn cơ hội này nghe ngóng tình hình bên ngoài. Theo suy đoán của ta, sắp tới sẽ không ít thế lực tìm tới ả mong ả hợp tác. Mục tiêu không cần nói cũng biết, đó là hạ bệ Kim Gia chúng ta.
-Tuy có hơi ích kỷ nhưng ta thực sự muốn biết là hai sư tỷ muội của ta sẽ bình an trong sự việc này chứ.
-Ta không chắc, tùy vào lựa chọn của họ. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đạo lý đơn giản thế thôi.
Nghe hắn nói vậy, Thiên Khả cũng cạn lời, đành phó mặc cho số mệnh, bởi nàng mặc dù không thấu hiểu rõ con người hắn như Hồ Mẫn nhưng đủ biết hắn như thế đã là quá nhân nhượng cho Chu Tịnh Y rồi.
Ma Kim quay sang Ái Như ân cần hỏi:
-Sau khi nghe ta giải đáp thắc mắc, nàng có thay đổi ý định không?
Ái Như hơi cúi mặt xuống, không dám tự tin nhìn trực diện mà trả lời:
-Thiếp không biết, thiếp xưa nay chỉ một mực tin tưởng chàng, dù là gì đi nữa, thiếp vẫn sẽ ủng hộ chàng.
Ma Kim khẽ gật đầu hài lòng rồi quay về phía Phạm Tuyết Hân tiếp tục hỏi:
-Còn nàng thì sao?
-Em không chắc lắm, chỉ cần trong mối quan hệ song phương này, Kim Gia chúng ta tuyệt đối không được lầm đường lỡ bước như phụ thân của em từng trải. Em chỉ sợ bản thân không đủ dũng khí đối mặt.
Ma Kim bước tới lấy tay lau đi khóe mắt ươn ướt của Hân phu nhân, nàng vừa nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp. Hắn cười mỉm và nói:
-Có các nàng ở bên, ta tuyệt đối sẽ không đánh mất bản thân! Tin ở ta.