Hồ Mẫn mọi khi rất quậy phá nhưng giờ phút này bỗng ngoan ngoãn lạ thường. Nàng ta ngồi im trên ghế, nghiêm túc quan sát chủ nhân luyện huyết, cơ mà trong đầu có vẻ chẳng tiếp thu được gì.
Thi thoảng, Ma Kim có nhờ nàng lấy giúp dụng cụ để phá tan bầu không khí ngột ngạt. Nếu hắn bận tay thì lại liên mồm giảng dạy về lục phủ ngũ tạng và một số kiến thức nền sơ đẳng. Nó tuy không giúp nàng cải thiện trình độ chuyên môn, nhưng chí ít giúp nàng học hỏi một ít kỹ năng sinh tồn.
-Nội tạng có mối quan hệ mật thiết với nhau, tuy mỗi thứ một công năng nhưng không thể tách rời. Cơ thể chúng ta là một cỗ cơ quan, nó chỉ hoạt động trơn tru khi không khiếm khuyết dù chỉ một móc xích nào. Tự nhiên đã ban tặng cho sinh vật khả năng tự chữa đáng kinh ngạc...
-Anh đang dạy em cách cứu người trong lúc phanh thây cơ thể người sao?
-Ha ha. Còn gì tuyệt vời hơn khi một con người dù đã nằm xuống nhưng vẫn có thể giúp ích cho đời. Nếu để phân hủy tự nhiên, rất rất lâu nguồn năng lượng thần kỳ mới chuyển hóa về dạng thích hợp cho chúng ta sử dụng.
-Anh có từng nghĩ số phận bản thân bị ai đó kẻ sẵn không? Thiên đạo chẳng hạn.
-Anh chả bận tâm về vấn đề đó lắm. Dù gì thì não anh có những trải nghiệm mới là tốt rồi. À mà này, anh từng phân tích về khái niệm gọi là động lực, nó là một dạng năng lượng được tiết ra trong não mỗi khi ta trải nghiệm thứ gì đó. Nếu em bảo con đường chúng ta sẽ đi như nào, anh chỉ có thể trả lời là đi theo hướng mà não tiết ra nhiều loại năng lượng ấy nhất có thể.
-Xùy, em chả hiểu gì sất.
-He he, về những vấn đề vô định thế này, em là người am hiểu nhất trong dàn hậu cung mà.
-Tại sao anh lại nói thế?
-Nếu em không thể tư duy tốt về mảng này thì làm sao đọc thấu cảm xúc của anh, làm sao truyền lại cho người khác.
-Hừm, em không chắc. Chỉ là... dạo gần đây em thấy trống vắng điều gì đó.
-Nhớ tới tên Bạch Hoàng à?
-Điên à! Tên rác rưởi đó còn chả có cơ hội xuất hiện trong đầu em. Em chỉ là... nghĩ về tương lai, mỗi lần như vậy, em bất giác lo lắng, có lẽ những tỷ muội khác cũng vậy.
-Em cũng biết lo lắng sao, ha ha, thế cách giải quyết đơn giản nhất là đừng nghĩ xa nữa.
-Hứ. Nói mồm thì lúc nào chả dễ.
.
Sau hai canh giờ miệt mài, Ma Kim cũng đã luyện ra được một khối huyết tinh thể trung phẩm. Sở dĩ hắn không có kết quả luyện chế đạt mức cao hơn là vì chất lượng nguyên liệu quá kém. So với hàng tứ giai, ngũ giai trên Thượng Giới thì nhị giai ở Hạ Giới cứ như đồ chơi trẻ con.
Tuy nhiên thành phẩm trong vài giờ ít ỏi này có thể giúp bốn tu chân giả nhị giai sơ kỳ thăng lên trung kỳ.
Hồ Mẫn đã tựa đầu lên bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Ma Kim nhìn gương mặt tinh nghịch của nàng, không kiềm được khẽ hôn nhẹ lên trán, sau đó vòng tay âu yếm bế lên.
Thấy chủ nhân và phu nhân trở ra ngoài, đám luyện huyết sư vội vàng đứng xếp thành hàng ngay ngắn, háo hức được thỉnh giáo kiến thức.
Đáp lại sự mong đợi ấy, Ma Kim chỉ lạnh lùng nói:
-Cần gì thì cứ gửi thư cho ta. Giờ ta phải đem bảo bối về phủ. Số nguyên liệu và thành phẩm trong kia, các ngươi có thể tùy ý sử dụng. Phương pháp luyện huyết người có khác chút với yêu thú, các ngươi tự nghiên cứu. Ai tạo ra viên huyết tinh thể trung phẩm từ số nguyên liệu kia sớm nhất sẽ được thưởng một khối huyết tinh thể trung phẩm.
Toàn bộ đám nô lệ có mặt ở đó quỳ xuống tạ ơn. Ma Kim không căn dặn thêm gì mà cứ thế ung dung rời đi.
Thì ra hôm nay hắn tới luyện huyết chỉ là phụ, cái chính là kiểm tra xem nguyên liệu đặc biệt trong kho đã tiêu trừ sát khí đủ để cho đám học trò sử dụng hay chưa. Dù sao sắp tới hắn không có thừa thời gian tới đây, nếu cứ để những thi thể xấu số làm thức ăn cho sủng vật thì quả thực lãng phí.
.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn được các nữ hồ thuận đường chở về thành. Bốn hồ ly tinh này mọi ngày vẫn luôn làm việc chăm chỉ ở Trang Viên, tối đến trở về Kim Phủ, trừ những khi có biến thì mới thay đổi thời khóa biểu.
Nhị Nô không có nhiều cơ hội bắt chuyện với chủ nhân, hôm nay liền tận dụng quãng đường ngắn ngủi để giải tỏa tâm sự:
-Anh ơi! Tối nay có thể qua phòng em không?
Ma Kim vui vẻ đáp:
-Ừ, được thôi.
Câu trả lời của Ma Kim đã khiến cả đám nữ tử ngạc nhiên, đến Hồ Mẫn cũng phải bật dậy nhõng nhẽo:
-Gì chứ? Sao anh thiên vị vậy?
Ma Kim vô tư trả lời:
-Có gì đâu mà thiên vị. Hình như đã lâu rồi ta chưa thưởng cho các nữ nô của ta.
Nhị Nô đắc ý châm chọc Hồ Mẫn:
-Sao thế tiểu tam, bộ ngươi có định kiến với ta sao?
Hồ Mẫn chu mỏ đỏng đảnh phản bác:
-Ta đây lại thèm chấp nhặt với thứ nô lệ như ngươi sao. Nghĩ kỹ đi, chàng ấy thương hại ngươi thôi.
Ma Kim nghe vậy, không ngần ngại đạp nô lệ hư hỏng văng khỏi thảm bay, lăn vài vòng trên đất. Hắn còn ra hiệu cho Đại Nô khỏi nán lại đợi:
-Để nàng ấy tự bay về. Chúng ta cứ tiếp tục.
Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô đồng loạt biểu cảm buồn bã, rúc người vào lòng chủ nhân, sướt mướt nhõng nhẽo:
-Hu hu, cô ta khinh rẻ em! Anh nhất định phải thay phu nhân của anh, bù đắp cho em á nha!
-Thiếp cũng muốn giống Nhị tỷ, được cùng ngài hàn huyên.
-Tối mai hay tối mốt ngài qua phòng thiếp được không?
Ma Kim hôm nay tâm thế thoải mái, sẵn lòng chiều chuộng những nô lệ đặc biệt:
-Được rồi, ai cũng có phần.
.
.
Thấm thoát một tuần trôi qua, cuộc sống tại Kim Phủ cứ êm đềm trôi, chẳng thể đoán được khi nào cơn bão ập tới.
Còn vài ngày nữa là tới sinh nhật của Thiên Khả, đó cũng là lí do khiến Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh còn nán lại vùng đất Hoàng Hà này.
Trong vấn đề của Chu Tịnh Y, Thiên Khả vẫn chưa tin tưởng Ma Kim, vậy nên nàng cố làm mọi cách để giúp để cải thiện mối quan hệ của họ. Thi thoảng, nàng còn mong rằng đạo lữ của mình nạp thêm nô lệ đặc biệt, có thế thì mới đảm bảo cho tính mạng của vị sư muội ngang bướng kia.
Nói đến Chu Tịnh Y, không biết là có phải bị ảnh hưởng dâm khí của Ma Kim hay không mà ả ta càng ngày càng ngứa ngáy tay chân, dường như ả đã quên cách đây không lâu bản thân mém nữa đã trở thành nguyên liệu luyện huyết.
Trường hợp này không mới, khi xưa đã từng xuất hiện Lam Ngọc và Vũ Nguyệt, hai nạn nhân của hành vi bạo hành tinh thần lẫn thể xác. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, dẫu không quá thân mật, tuy nhiên những nữ nhân này lại bắt đầu ảo tưởng Ma Kim sẽ không ra tay tàn nhẫn với mình, ngược lại hắn là đang mắc nợ mình nên cứ thế mặc sức mà thể hiện cá tính riêng.
Mới ngày hôm qua, trong lúc được Kim gia chủ đích thân dẫn đi tham quan Nông Trường Phía Tây, Chu Tịnh Y lại cả gan đòi tái đấu với Ma Kim trước mặt Hồ Mẫn và Đặng Hạ Anh.
Ma Kim đương nhiên lịch sự từ chối nhưng Chu Tịnh Y vẫn bất chấp động thủ. Sau mấy ngày ăn ngon mặc đẹp ở Kim Phủ, ả ta đã hồi phục tu vi, thậm chí có phần nhạy bén hơn trước.
Vì có Đặng Hạ Anh ở đây nên Ma Kim không thể thoải mái sử dụng kim châm, vốn là loại ám khí mang yếu tố bất ngờ.
Hắn đành cầm cây lưỡi hái đặc trưng lên, miễn cưỡng chống đỡ trước những đòn tấn công vũ bão của nữ tử họ Chu.
Đặng Hạ Anh tính vào can ngăn nhưng bị Hồ Mẫn cản lại, nô lệ hư hỏng khoái chí nói:
-Không cần đâu Đặng tiền bối, cứ để anh ấy giãn gân cốt, dù gì mọi ngày anh ấy toàn rúc đầu trong phòng.
-Liệu mọi thứ có ổn chứ, Thiên Khả sư muội đã dặn ta...
-Suỵt, im lặng mà quan sát đi, bộ tiền bối muốn bỏ lỡ dịp chiêm ngưỡng đệ nhất soái ca của Việt Quốc à?
-À ừm, nếu Chu sư muội quá trớn thì ta sẽ kiềm lại sau.
.
Cách đó dăm mười phút, trên con đường ngoại ô vắng vẻ, Ma Kim đang đánh ngựa, chở theo sau là ba mỹ nữ Hồ Mẫn, Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh.
Ma Kim phèo phỡn ngồi tựa lưng trên chiếc ghế được lắp ở giữa xe, chân gác lên mông hai chú tuấn mã.
Hồ Mẫn thì chả ưa gì Đặng Hạ Anh và Chu Tịnh Y nhưng hôm qua Thiên Khả đã van nài trông chừng giúp Ma Kim nên đành miễn cưỡng đồng ý.
"Cái gì mà chỉ có ta mới thuần phục được chàng ấy, há há, Khả tỷ dạo này cũng mồm mép phết."
Suốt chặng đường, Hồ Mẫn chẳng chịu an tọa trong toa, nàng hay ngó đầu ra trước để trò chuyện cùng gia chủ:
-Anh nè, sao đường khác vậy, em nhớ lần trước đâu phải thế này.
-Thì anh cho người cải tạo lại con đường này chứ đâu.
Quả thật như vậy, con đường không còn hẹp và gồ ghề mà được mở rộng chiều ngang lên tới hai trượng, đủ để phục vụ những chuyến xe bò vận chuyển nông sản tấp nập thời điểm vụ mùa sắp tới.
-Anh nè, sao chúng ta không phi hành cho tiện.
-Hiếm khi có dịp yên ả thế này, chúng ta cứ tranh thủ tận hưởng thôi.
-Hay là kêu Chu tiền bối và Đặng tiền bối thế chỗ anh đi. Hai ta ra sau làm một nháy.
-Câm mồm.
-Hứ, mấy ngày qua anh phục vụ cho các nô lệ thân yêu của anh nên kiệt sức rồi chứ gì.
-Có nín không hay muốn chạy bộ?
-Hứ. Đồ háo sắc.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Hồ Mẫn không tiếp tục đùa nhây, nàng ấy bất ngờ từ toa xe lao ra khỏi rèm, nhè răng nanh tính cạp Ma Kim một cái.
Hắn ta phản xạ nhanh, kịp thời né tránh, nhưng không nhịn được nữa mà nắm đầu nàng dúi mặt sát bánh xe ngựa đang lăn, lớn tiếng quát nạt:
-Muốn chết à con rác rưởi này?
.
Vì bị khuất tầm nhìn bởi tấm rèm, Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh không quan sát được, chỉ có thể nghe thấy âm thanh dữ tợn của Ma Kim.
Chu Tịnh Y hiếu kỳ nên ngó ra xem thử, bắt gặp hành động có phần quá trớn của Ma Kim. Ả nhớ lại cái thuyết âm mưu bạo hành gia đình mà Bạch Hoàng từng đề cập, trong đó nạn xấu số là Tiểu Bạch Tuyết chân yếu tay mềm và tên bạo chúa không ai khác chính là Kim gia chủ.
Chu Tịnh Y lập tức lao tới ôm lấy Hồ Mẫn rồi dùng thân pháp uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Ma Kim kéo dây cương, hai con ngựa hí vang lên vài tiếng rồi giảm dần tốc độ. Khi xe dừng lăn bánh thì hắn ta mới chậm rãi bước xuống, dáng vẻ thư sinh đạo mạo, không việc gì phải gấp rút.
Hồ Mẫn cười nói:
-Chu tiền bối, ngươi sợ à.
Chu Tịnh Y có chút bối rối hỏi lại:
-Sợ gì cơ. Ý của ngươi là gì?
Hồ Mẫn chỉ tay về hướng Ma Kim đang đi bộ tới và liên tục khiêu khích Chu Tịnh Y:
-Còn không phải sao? Ngươi suốt mấy nay cắn răng chịu đựng thế áp bức của Kim gia chủ. Cớ sao không dám vùng lên phản kháng. Hay hắn chính là bóng ma tâm lý của ngươi, nếu cứ để tâm ma lấn át, tu vi sao có thể tiến bộ, lúc đó sao có thể bảo vệ nữ nhân mà ngươi thầm thương trộm nhớ. Chi bằng bây giờ, ngươi mạo hiểm một lần, biết đâu xoay chuyển tình thế. Ta tin với cảnh giới nhị giai của ngươi sẽ áp đảo hắn ta, lần trước chỉ là sơ suất mà thôi. Yên tâm, dù thế nào cũng có ta và Đặng tiền bối chống lưng cho ngươi, cơ hội này, sợ không có lần thứ hai đâu.
Trước những lý lẽ đầy thuyết phục của Hồ Mẫn, Chu Tịnh Y bỗng nổi lên sát khí, máu huyết cũng sực sôi, lòng tự tôn bấy lâu cũng được đánh thức.
"Ma Kim, ta liều mạng với ngươi." Chu Tịnh Y nắm chặt cán roi, từ từ lôi nó ra khỏi túi trữ vật, ánh mắt ả ta toát lên sự quyết tâm.