Trước một tuần thời điểm Thiên Khả trở về tông môn trả và nhận nhiệm vụ, Ma Kim có triệu Hồ Mẫn vào phòng làm việc.
-Tên độc ác, gọi em vô đây có việc gì? Chắc không phải là cho hút máu rồi.
Nàng ấy cao giọng, bước những sải chân ngắn hướng về phía gia chủ.
Ma Kim đang sắp xếp các mảnh giấy trên bàn, trên đó có vẽ chi chít sơ đồ mà hắn gọi biến số. Xét theo khía cạnh nào đó, đây cũng có thể gọi là thiên cơ vì dựa vào phán đoán siêu phàm của bản thân, hắn chắc chắn tương lai sẽ xảy ra một trong những điều đã được dự tính.
Thỉnh thoảng, ba tiểu chu lén lút đi vào phòng làm việc tìm kiếm "manh mối tình yêu của cha Kim", thứ vô thực mà chúng tự huyễn ra. Trong lúc lục lọi, Tiểu Hạ có ngó qua những cái sơ đồ tương tự nhưng chẳng tài nào hiểu nổi.
Bởi lẽ biến số trong tương lai là vô cùng tận, diễn giải ra giấy chỉ chiếm một phần rất nhỏ nhưng lại cực kỳ phức tạp, Ma Kim chỉ mượn bút mực để tối giản hóa lượng thông tin khổng lồ trong đầu mà thôi.
Hắn dường như nghĩ thông suốt điều gì, bỗng mỉm cười và nói:
-Cái này có vẻ ổn thỏa. Nào em lại đây viết giúp anh một bức thư. Xong việc anh cho hút máu.
Hồ Mẫn vẻ mặt hớn hở đáp lời:
-Còn có chuyện ngon ăn đến vậy sao?
Nàng vơ vội lấy cây bút để sẵn trên bàn rồi ngồi lên đùi hắn, hí hửng nói:
-Nào đọc đi!
-Thân gửi Bạch ca ca...
-Gì vậy nè. Bẫy tên Bạch Hoàng à?
Ma Kim lườm mắt nhìn:
-Chả phải em muốn hãm hại tên đó sao?
Hồ Mẫn nghe thế, tặc lưỡi một cái rồi đỏng đảnh nói:
-Ồ, thế thì được. Đọc tiếp đê.
-Muội ở Kim Gia vô cùng lo sợ. Huynh có thể cứu muội không? Kim gia chủ có thủ thuật tẩy não người khác, khiến họ nghe lệnh tuyệt đối.
Hồ Mẫn có chút ngạc nhiên:
-Hể?
Ma Kim cố nhẹ giọng hỏi:
-Lại còn vấn đề gì nữa?
-Chả phải đó là thiên phú của anh sao?
-Anh ắt có suy tính riêng. Em mọi khi chả phải lười suy nghĩ à? Cứ nghe lời anh đi.
-Hừ, hông thích.
-Có muốn hút máu không?
-Hứ, đọc tiếp đê.
-Muội mong huynh cử người tới Kim Gia một chuyến, điều tra và bẩm báo cho triều đình. Muội nguyện dùng thân báo đáp.
-Eo. Tởm quá đi.
-Để thuận lợi cho huynh. Thì một tuần sau, Khả phu nhân sẽ trở về tông môn một chuyến. Kim gia chủ rất coi trọng tỷ ấy, ắt sẽ phái rất nhiều cao thủ đi theo bảo vệ. Lúc ấy, Kim Phủ an ninh rất lỏng lẻo.
-Hừ. Rồi sao nữa?
-Ừm để xem... Thôi viết nhiêu đó đủ rồi. Nắn nót xíu đi. Nhớ khi xưa em chữ đẹp lắm mà.
-Hứ, mấy nay có dịp đụng vào cây bút đâu chứ. Nào nào, đưa cổ đây, hôm nay em sẽ hút sạch bên trái!
.
Ma Kim vốn muốn thông qua Hồ Mẫn dụ dỗ Bạch Hoàng đắc tội với mình. Sau đó hắn sẽ lấy đó làm cái cớ để nói lý với Bạch Quân và tạo ra mối ân tình. Ngay khi có cơ hội liền sát hại Bạch Hoàng rồi ngụy tạo bằng chứng giá họa cho Sát Dục Hội.
Mọi thứ vẫn đi theo con đường hắn đã vạch sẵn ngoại trừ việc xuất hiện nữ tình địch Chu Tịnh Y. Ma Kim định xử lý ả càng sớm càng tốt nhưng lại bị khuất phục dưới sự thiện lương của Thiên Khả.
Sau khi nghe Trần Tiếu Ngạo đề cập tới việc Bạch Hoàng có thể sẽ ra tay với Thiên Khả, Ma Kim không ngần ngại khởi hành ngay trong đêm.
"Bạch Hoàng nếu dám ra tay với Thiên Khả thì chả phải đây thời cơ có một không hai sao?" Ma Kim thầm nghĩ.
Lấy cớ bế quan tu luyện nhằm che giấu hành tung, đám tu chân giả kia cứ đinh ninh là Ma Kim vẫn đang yên vị trong phòng. Nhưng thật ra thì hắn sớm ẳm Hồ Mẫn men theo mật đạo bên dưới thông ra Hầm Ngục. Cả hai cùng với vài tên thuộc hạ tiến thẳng tới Minh Sơn Trấn.
Tiểu Bạch Tuyết vẫn luôn là người đèo lái mà hắn tin cậy nhất khi nàng ta dùng hết sức liền có thể lao tới đích trong thời gian nhanh gần gấp đôi so với những tu chân giả đồng giai. Tất nhiên, bù lại thì nàng ta cũng được no căng bụng với lượng huyết dịch đầy ắp.
Ma Kim vốn dĩ không thay đổi ý định cho tới khi bắt gặp cảnh Đại Nô mình đầy thương tích. Hắn quy hết mọi trách nhiệm cho Chu Tịnh Y và coi ả là cái gai trong mắt cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt.
Tuy vậy đến cuối cùng, vẫn là hắn không thể ra tay khi bị Thiên Khả lẫn Hồ Mẫn can ngăn.
Mang theo chút tiếc nuối trở về, chuyến đi tuy không gặt hái thành công như mong đợi nhưng chí ít vẫn biết Thiên Khả vẫn an toàn.
Tuy nhiên việc Ma Kim không xuất hiện trong hai ngày liên tục khiến cho Trần Tiếu Ngạo nảy sinh hoài nghi.
Vậy nên sau khi trở về một cách bí mật thì hắn đã bảo Đại Nô thay hắn truyền đạt bước tiếp theo của kế hoạch cho mọi người.
.
.
Thiên Khả dẫn Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh vào phòng khách.
Chu Tịnh Y có chút bất ngờ khi gặp những gương mặt quen thuộc: "Trần sư huynh? Diệp sư huynh? Tại sao các huynh ấy lại đến đây? Trùng hợp chăng?". Rồi khi ả đưa mắt nhìn về phía Ma Kim đang cười đùa lại cảm nhận được một sự đáng sợ vô hình, cả cơ thể bất giác run sợ. Khi đối phương nhìn ngược lại thì ả lập tức lơ đi hướng khác, không dám đối diện.
Ma Kim là gia chủ, đương nhiên lịch sự đứng dậy bước ra tiếp đón:
-Những vị hào kiệt đã trở về rồi sao? Thật quý hóa quá. Chuyến đi thế nào rồi?
Đặng Hạ Anh vui vẻ đáp:
-Cũng có thể coi là thuận buồm xuôi gió, có quý nhân phù trợ nên tai qua nạn khỏi.
Ma Kim mỉm cười nói:
-Tại hạ xin cảm tạ các tiên nữ tỷ tỷ đây đã chăm sóc cho phu nhân của ta trong suốt thời gian qua. Sẵn đây ta giới thiệu với mọi người vị này là Bạch đại nhân, thành chủ của Hoàng Hà Thành. Còn đây là Chu đại nhân, đội trưởng đội cảnh vệ. Và những tu chân giả đáng kính cũng đến từ Thanh Long Môn.
Đặng Hạ Anh lên tiếng thắc mắc:
-Nếu ta không nhầm thì vị sư huynh này là Trần Tiếu Ngạo, Tinh Anh xuất chúng của tông môn ta?
Trần Tiếu Ngạo khi biết bản thân được người khác nghe danh, trong lòng có chút sảng khoái, liền đứng dậy chào hỏi:
-Xin phép được biết quý danh của sư muội đây?
-Tiểu nữ Đặng Hạ Anh, là nội môn đệ tử. Hân hạnh được gặp sư huynh. Không biết vị cao nhân này là...?
Đặng Hạ Anh nhìn về phía một tu chân giả ngồi bên cạnh Trần Tiếu Ngạo hỏi. Người đó cũng lịch sự đứng dậy xưng danh:
-Tại hạ Diệp An Tinh. Cũng chỉ là một nội môn đệ tử như đồng đạo mà thôi.
Thiên Khả gặp được hai vị tu chân giả kia, có chút quen mặt "Chả phải hai vị sư huynh từng theo đuổi ta sao?", nàng ban đầu có chút ngại ngùng nhưng chợt biến sắc khi nhìn sang Ma Kim đang đứng bên cạnh "Nếu như chuyện này để chàng ấy biết được thì liệu..."
Ma Kim đương nhiên cảm nhận sự lo lắng của đạo lữ kề cạnh, liền xoa đầu trấn an, nhân tiện đánh dấu chủ quyền trước mặt những tên tình địch xung quanh:
-Lâu ngày không gặp nàng, thật khiến ta lo lắng khôn nguôi.
Thiên Khả mặc dù trong lòng trách móc hắn, nhưng trước mặt người lạ, không thể tùy tiện bộc lộ, chỉ có thể giả vờ đóng kịch tình chàng ý thiếp thân mật:
-Ta cũng rất nhớ chàng. Hôm nay tại sao có mấy vị khách quý tới phủ chúng ta thế?
-À thì lúc nàng đi, Cô Nhi Viện có xảy ra hỏa hoạn. Ta mời bọn họ tới đây là để xem kết quả điều tra mà thôi.
Thiên Khả nghe tin tức này, ngỡ sét đánh ngang tai, lấp bấp hỏi lại:
-Cái... cái gì cơ? Cô Nhi Viện xảy ra hỏa hoạn? Bảo sao ta gặp được một vài thuộc hạ trên đường. Họ hối thúc ta mau trở về.
-Yên tâm đi mỹ nhân của ta, không có thiệt hại về người, chỉ là tổn hại công trình mà thôi. Sớm thôi ta sẽ tu sửa lại.
-Thật may quá.
Thiên Khả thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là hỏi lại cho chắc:
-Thế bọn trẻ giờ sống ở đâu?
-Nhật Nguyệt Trọ Quán còn thừa chỗ, ta cho chúng vui chơi tạm ở đấy. Sang tháng sau sẽ cho bọn trẻ trở lại kí túc xá.
Ma Kim nhìn về phía Chu Tịnh Y đang đứng khép nép bên cạnh Đặng Hạ Anh, mặc dù ý chí phản kháng của đối phương đã gần như đã cạn kiệt nhưng biểu hiện như vậy vẫn hắn vẫn không an tâm.
"Trần Tiếu Ngạo chắc chắn sẽ sinh nghi, phải khiến ả ta tươi tắn một chút mới được." Ma Kim thầm nghĩ, sau đó ung dung bước tới hỏi han đối phương như chưa từng xảy ra chuyện gì:
-Vị tỷ tỷ này sắc thái không tốt cho lắm? Hay nhiệm vụ lần này có vấn đề? Có phải nữ nhân của ta vụng về làm ảnh hướng tới công vụ? Cứ thẳng thắn để ta còn biết mà uốn nắn nàng ấy.
Chu Tịnh Y đủ thông minh để biết hàm ý thâm sâu trong lời nói của đối phương. Mặc dù không muốn nhưng vẫn vờ cười gượng đáp lời:
-À, công tử lo lắng quá rồi. Thiên Khả biểu hiện rất tốt. Nhiệm vụ lần này tuy không phải viên mãn nhưng vẫn có thể tạm coi là thành công. Chỉ là bản thân ta có chút tâm sự riêng mà thôi.
Ma Kim gãi đầu vô tư nói:
-Thật ngại quá. Ta quên mất. Nào nào. Mời hai vị an tọa. Để ta kêu gia nô đem món ngon lên tiếp đãi. Thiên Khả, nàng ngồi vào chỗ của ta đi, để ta lấy thêm ghế.
Kế đó bọn họ vừa thưởng thức cái gọi là ẩm thực Kim Gia, vừa thảo luận về vụ hỏa hoạn bất thường kia.
Lão thành chủ và tên đội trưởng đội cảnh vệ suy cho cùng đều cùng một giuộc với Ma Kim, đương nhiên dùng những bằng chứng ngụy tạo để chỉ ra Sát Dục Hội là thủ phạm.
Vì tình tiết nhạy cảm liên quan tới thường dân, đặc biệt là những cô nhi vô tội đáng thương nên khiến cho đám tu chân giả cực kỳ phẫn nộ.
Ma Kim nhân cơ hội này chủ động đề xuất:
-Chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực chống lại bọn chúng, các tiền bối ở đây thấy thế nào? Tuy tại hạ đây nếu so ra sức mạnh chỉ là hạng phàm phu, quyền lực cũng chỉ đáng thứ thường dân. Trong chiến đấu không thể giúp sức nhiều, nhưng nguyện thề rằng sẽ dùng cả sinh mạng để đảm bảo hậu phương, không đội trời chung với bọn tà ma ngoại đạo đó!
Lão thành chủ và đội trưởng cảnh vệ lập tức chấp nhận lời mời chỉ có một sự lựa chọn này:
-Lão đây thề rằng sẽ dùng cả đời này bảo vệ bách tính Hoàng Hà Thành.
-Tiêu diệt cái ác là sứ mệnh của tại hạ đây!
Đặng Hạ Anh đang trên đà tâm thế hành hiệp trượng nghĩa, lại vừa được thỏa mãn cái dạ dày nên vui vẻ đồng ý:
-Được thôi. Dù sao thì Thiên Khả cô nương cũng không ngại nguy hiểm đồng hành cùng ta, giờ đã đến lúc ta thể hiện rồi.
Trần Tiếu Ngạo và tên sư đệ bên cạnh vẫn còn nghi hoặc Ma Kim nên khá chần chừ, chưa vội hồi đáp.
Chu Tịnh Y vẫn im bặt nãy giờ, tâm trạng bất ổn, bản thân còn lo chưa xong chứ nói gì việc của thiên hạ. Ma Kim thấy vậy liền quay sang hỏi với Thiên Khả:
-Nàng có muốn đồng sinh cộng tử với ta trong nhiệm vụ lần này không?
Thiên Khả không nghĩ ngợi quá nhiều, lập tức trả lời:
-Việc này là đương nhiên.
Chu Tịnh Y nghe vậy, tâm trạng lại rơi vào bất an "Hắn lại dùng Khả tỷ để hù dọa ta sao? Tên cầm thú này, khốn thật!" sau đó kết quả vẫn là theo ý hắn:
-Tại hạ sẽ tham gia.
Trần Tiếu Ngạo không còn cách nào khác, đành đưa ra câu trả lời:
-Chuyện của nghĩa đệ, ta đây tình nguyện ra tay tương trợ.
Tên tu chân giả An Tinh cũng hùa theo:
-Tại hạ cũng sẽ góp sức cùng với các hào kiệt ở đây chống lại Sát Dục Hội.