Lại tới khoảnh khắc giao thoa, Tam Nô thổi nến, nguyện ước được cùng Ma Kim mãi mãi không rời. Điều này khiến cho hắn có chút ái ngại, đợt Đại Nô và Nhị Nô thổi nến đón tuổi mới thì chỉ lẩm nhẩm trong miệng.
Xem ra việc đặt ngày sinh liền kề như vậy cũng không phải ý kiến hay, ba bữa liên tiếp ăn bánh kem cũng phát ngán rồi, thế là cả đám bày trò chét kem vào mặt nhau.
Sau đó thì bọn họ cùng nhâm nhi tí rượu trái cây và tâm sự, xem ra ngày mai nên tổ chức vào sáng hoặc chiều, chứ nửa đêm thế này chỉ làm chủ tiệc nôn nóng thêm mà thôi.
Quà tặng thì không tặng kiểu riêng lẻ, thường sẽ vài người sẽ đại diện một món, như hôm nay thì các phu nhân tặng Tam Nô một bộ đầm thật xinh xắn, mấy đứa nhỏ thì làm thơ, vẽ tranh, mấy tỉ muội hồ yêu cũng tặng vài món trang sức, riêng nam nhân duy nhất trong đại gia đình này thì tối thiểu phải lấy thể xác ra làm quà, còn có khuyến mãi phân thân hay không thì tùy hứng.
"Giải quyết nốt hôm nay là chỉ còn Tứ Nô thôi, kế tiếp tới sinh nhật chung của mấy tiểu chu thì ta không cần phải động tay động chân rồi, tốt quá đi." Ma Kim nghĩ thầm.
-Thiếp say quá, ngài có thể dẫn thiếp vào phòng nghỉ ngơi không?
Xem ra Tam Nô đã không chờ thêm được giây phút nào nữa, Ma Kim đành hạ người xuống, hai tay bế nàng lên rồi cả hai rời tiệc.
.
Ma Kim mạnh tay quẳng ả nô lệ lên giường, xé phăng bộ y phục trên người rồi cả hai hôn nhau ngấu nghiến.
Kế tiếp Ma Kim lôi từ trong túi trữ vật một cuộn vải ra, điều này khiến Tam Nô có chút tò mò, ngón trỏ chạm môi, ngây ngô hỏi:
-Ngài tính làm gì á? Trói tay chân thiếp lại sao?
-Hừm, không, còn hơn cả thế.
Ai mà ngờ được hắn quấn băng khắp người nàng hệt như là đang ướp xác vậy. Sau đó liền khoét hai lỗ mũi cho dễ thở, cái miệng, khe suối, hang động và cặp đồi núi để làm gì thì ai cũng biết..
Nhìn thôi đã kích thích, Ma Kim quyết triệu ra hai phân thân, cùng với bản thân bắt tay vào công cuộc diệt ma trừ yêu.
Cái cảm giác bị trói cứng đơ, không thể nhúc nhích, liên tục bị thúc ép, va chạm vào vị trí nhạy cảm khiến cho mọi xúc cảm của Tam Nô thăng hoa, thậm chí có thể sánh ngang với kim châm kích dục.
Hứng thú với kiểu chơi mới lạ này, Ma Kim tặng thêm một hiệp, tuy nhiên khoảng nghỉ ở giữa kéo dài tận ba mươi phút, đủ để Tam Nô dịu đi cơn khoái cảm, sau đó hồi hộp không biết liệu có được thưởng thêm vì chưa được tháo lớp vải ra, tay chân cũng tê cứng cả rồi, nhưng lúc lên tiếng hỏi thì chủ nhân chẳng đáp trả. Trong lúc tâm trí Tam Nô rối bời, chưa chuẩn bị sẵn tâm lý thì hắn bất ngờ phát động đợt tấn công thứ hai.
Lúc đầu Tam Nô thậm chí còn chẳng được phép phát ra tiếng động khi mà đồng thời bị tấn công từ ba cánh quân, đến khi hai phân thân thu lại thì mới có thể rên la thống khoái.
Sau khi tàn cuộc, Ma Kim tháo hết lớp băng vải thì phát hiện Tam Nô đã thiếp đi lúc nào không hay nên cũng chẳng tâm sự với nhau gì nhiều.
Lúc sáng thì nữ hồ tỉnh dậy trước, được đón chào ngày mới trong vòng tay của chủ nhân khiến nàng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tam Nô cứ thế nằm đó đắm chìm vào dung nhan tuyệt trần của Ma Kim, trong đầu thì nàng đang vẽ lên huyễn cảnh cùng hắn sinh con đàn cháu đống, cái miệng duyên dáng cứ cười tủm tỉm, thi thoảng cắn móng tay thích thú.
Tận nửa canh giờ sau thì hắn mới mơ màng thức giấc, bắt gặp ánh nhìn năm phần đắm đuối, mười phần say mê của nô lệ, hắn nhẹ nhàng thơm lên trán nàng rồi hỏi khẽ:
-Trước giờ có thấy ai đẹp hơn ta chưa?
-Chưa từng và trong mắt thiếp sẽ không bao giờ có ai sánh được với ngài cả.
-Ồ, thế sao. Còn Tam Nô nàng có màu tóc giống với mẹ ta đấy.
Nghe chủ nhân nói thế, nàng có chút ngạc nhiên:
-Chẳng phải mẹ của ngài là phàm nhân sao?
-Ta tưởng Hồ Mẫn kể hết cho các nàng rồi chứ. Về thân thế thực sự của ta ấy.
-Muội ấy có kể, nhưng mà, chỉ nói qua loa rằng ngài rất đặc biệt thôi. Bọn thiếp cũng không dám biết nhiều về ngài khi chưa được ngài cho phép.
-Vậy sao, ngoan lắm. Mà thật ra chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm cả, ta vốn là một người sinh ra ở Thượng Giới, bỗng một ngày nọ đoạt xá được thân xác này, à không, lúc ban đầu thân xác này hơi xấu một tí, giờ đã về với dáng vẻ lúc ta trên Thượng Giới rồi. À thôi, mốt kể luôn một tràng cho đám nô lệ đặc biệt các nàng.
-Dạ vâng...
-Đi tắm thôi nào, qua nàng ngủ sớm quá đấy.
-Dạ vâng!
.
Tắm rửa sạch sẽ, chưa kịp lau người thì Hồ Mẫn đã lao tới bám víu vào tấm lưng của Ma Kim, Tam Nô thấy thế cũng biết điều mau chóng rời khỏi:
-Thiếp xin cáo lui, chúc chủ nhân và Mẫn muội vui vẻ.
Ma Kim vội nói với theo:
-Bộ y phục mấy phu nhân tặng nàng hôm qua ta cất trong tủ ấy nhé.
Hồ Mẫn luồn tay ra trước ngắt nụ hắn, trêu ghẹo:
-Ái da, đổi cách xưng hô rồi ta ơi. ngày trước toàn con điên, chúng nó, các ngươi, ả ta. Giờ chuyển thành nàng rồi sao? Tình tứ nhỉ?
-Câm mồm, ai cho tùy tiện vào đây thế?
-Bọn em thỏa thuận với nhau cả rồi. Thích vào lúc nào cũng được, hôm qua em cho hai người không gian riêng tư đã là tốt lắm rồi.
-Nhưng ta vẫn là người nắm quyền quyết định cuối cùng. Con nhóc hỗn xược này muốn làm phản phải không?
-Ai da, ai da sao lại nói em như thế, oan ức quá. Cơ mà nếu anh muốn trừng phạt em thì em cũng không còn cách nào khác.
Ma Kim với tay ra sau, nắm đầu Hồ Mẫn rồi mạnh bạo vật nàng ấy xuống bồn, phát ra một tiếng động lớn, may mà va đập với nước, chứ nếu đây là mặt đất thì khéo xương cốt của nữ tử này gãy hết.
Nàng ấy ngậm một họng nước, sau đó phụt bắn lên mặt hắn rồi từ từ làm ra bản mặt gợi đòn, chu môi chê bai:
-Eo! Nước này chưa thay mà!
-Tắm rửa vui vẻ nhé.
Ma Kim quay người rời đi, Hồ Mẫn tức giận, lập tức triệu hồi vũ hồn bắn tơ kéo hắn vào tắm chung.
Ma Kim thật ra có thể né, nhưng mà làm vậy thì có hơi lạnh lùng quá rồi. Thế là hắn giả vờ không phòng bị, té ngã xuống bồn khiến cả người lần nữa ướt sủng.
Hồ Mẫn vừa lấy tay nhấn chìm hắn vừa cười lớn khoái.
Phụp.
Một ngón tay của Ma Kim đã đâm lủng bụng của Hồ Mẫn khiến máu trào ra, nhuộm đỏ cả bồn.
Tất nhiên kế tiếp là loạt thao tác "cắn yêu" khiến cho da thịt của nữ nhân bé bỏng bị xé rách. Nhưng mà trên gương mặt của Hồ Mẫn lại lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng. Ma Kim vừa bóp cổ Hồ Mẫn, vừa giở giọng vô cùng ghê rợn:
-Con điên này. Anh phải giết em thôi. Chứ quậy thế này sao anh chịu nổi.
Hồ Mẫn giãy giụa mãnh liệt, nước bắn tung tóe khắp sàn cho có phần kịch tích.
Bỗng nhiên có tiếng ai đó hét lên, sau đó nguyên miếng gạch bay trúng đầu Ma Kim.
-Là ai?
Ma Kim hét lớn thăm dò, đồng thời triệu ra ba phân thân kèm theo Âm Tỏa truy lùng.
Trong vài nốt nhạc, hắn đã tìm ra hung thủ và bắt chúng quỳ gối nhận lỗi.
Không ai khác là ba đứa nhện con, vẫn chứng nào tật nấy cả gan nhìn trộm phụ mẫu hành sự.
Bản thể Ma Kim lúc này vẫn còn ngồi dựa lưng ở trong bồn tắm, cho Hồ Mẫn bú máu để hồi phục, hắn nhìn ba đứa trẻ khóc òa lên mà không biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng.
Thì ra mấy nay đám trẻ này tận dụng khả năng leo trèo thiên bẩm, dễ dàng trốn lên trần nhà, nơi có một khoảng trống nhỏ, sau đó tháo miếng gạch ra và nhìn trộm mấy gian phòng bên dưới.
Mọi khi thì ổn thỏa lắm, nhưng lần này chứng kiến cha Kim "mưu sát" mẹ Mẫn khiến cho Tiểu Thu sợ hãi hét lên, trong lúc bấn loạn làm rơi luôn cục gạch xuống dưới.
Hồ Mẫn mặc dù đang cắm chặt răng nanh vào cổ Ma Kim nhưng vẫn cố gắng nói đỡ cho sáp nhỏ:
-Bọn nó nhỏ tuổi non dại, tha cho chúng đi anh ơi!
-Câm mồm lại, nói nhiều ta khỏi cho hồi phục luôn bây giờ. Bọn nó thành ra như này không phải do nàng đầu độc sao.
-Thôi thì lỡ rồi, anh cho chúng nhập cuộc...
-Nín?
-Dạ vâng.
Ma Kim xua tay, bảo bọn trẻ ra đứng đợi ở ngoài phòng. Hồ Mẫn nhả ra, ngước đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Ma Kim gạt nàng sang một bên, đứng dậy bước sang cái bồn khác để ngâm người làm sạch. Hồ Mẫn chưa hài lòng, liền nhảy vồ sang đó, chà xát cái thân hình nhỏ bé lên tấm lưng rộng của Ma Kim nhằm quyến rũ hắn. Nhưng ả ta làm gì sở hữu đồi núi trập trùng mà chỉ có mỗi tấm thớt phẳng đính hai cái hạt đậu, cứ như đang gãi ngứa vậy, hắn phũ phàng nói:
-Ta mất hứng rồi. Cút sang chỗ khác.
Ma Kim lấy khăn lau khô, Hồ Mẫn vẫn như một khối u, bám chặt trên lưng hắn không buông, hai chân kẹp ra đằng trước, gót bàn chân mềm mại liên tục cọ vào hạ bộ nhưng nó chẳng cứng lên tí nào, miệng thì không ngừng lải nhải:
-Không được, không được, em chưa thỏa mãn, anh không được dừng lại nửa chừng như thế.
-Câm mồm. Trước xúi dại người khác, giờ bị nghiệp quật.
-Huhu, em chỉ muốn tốt cho họ thôi mà.
-Im mồm, làm như anh không biết ý định thực sự của em vậy.
-Oan ức quá mà!!!
-Ngoài miệng thì bảo muốn thu họ vào hậu cung. Trong lòng thực chất mong anh chóng chán bọn họ. Nhưng mà chẳng phải anh đã nói rồi sao, hậu cung một đứa phản anh sẽ giết hết tất cả đấy. Cho nên nạp càng nhiều thì tỉ lệ càng cao em bị chết oan thôi.
-Không chịu, lỡ hậu cung của anh lên tới trăm vạn người thì sao.
-Dẹp, không bao giờ có vụ đó, chục người thì tồn tại một đứa lì lợm như em, anh đã thấy khó thở rồi, cứ thế nhân lên thì hàng vạn thì khéo đến xác anh cũng chẳng còn.
-Huhu, em thực lòng muốn tốt cho anh thôi mà, nhiều nữ nhân thì anh có nhiều trải nghiệm, em phá hoại anh chỉ nhằm làm tăng trải nghiệm cho anh, em làm mọi thứ chỉ vì anh thôi. Huhu, đừng bỏ em giữa chừng mà.
-Ừa nhỉ, nói thế cũng có lý... Hừm, hay là anh cho em mượn một phân thân nhé.
-Không! Phải là anh.
-Thế thì hai phân thân.
-Hửm... vẫn không.
-Giá cuối, ba phân thân.
-Mặc dù phân thân của anh nó đẳng cấp thật. Nhưng mà thứ em muốn là tình cảm của anh cơ.
-Chứ không phải là giai đoạn hậu ân ái em cần hút máu anh à.
-Huhu, đi mà!!! Em đang muốn lắm!
-Kệ em. Giờ tự buông ra hay đợi anh điểm huyệt?
Hồ Mẫn nghe vậy cũng không còn cách nào khác, đành buông hắn ra "Hứ, đợi đến sinh nhật thì em sẽ ước anh không được dùng điểm huyệt lên em!"
Nàng ấy đành mượn tạm một phân thân, dù không có xuất hiện những động tác mạnh bạo nhưng ít nhất kích cỡ và kĩ thuật cũng đủ khiến nàng ta lên đỉnh, còn về số lượng thì càng ít càng lâu.