Sau khi đọc xong đủ thể loại sách ở Hạ Giới, Ma Kim bắt đầu thông hiểu nơi này hơn. Qua một canh giờ phân tích, hắn muốn lấn sấn sang buôn bán vũ khí và đan dược.
Đơn giản là vì trình độ luyện khí ở nơi đây quá kém cỏi, luyện đan thì gần như cho có bằng cách cho hỗn tạp các loại thảo dược với nhau. Lúc đầu hắn cứ sợ sẽ không cạnh tranh nổi với các thế gia hàng đầu ở đây nhưng không, hắn hoàn toàn lấy chất lượng để đè bẹp bọn họ.
Tuy nhiên linh tính mách bảo Ma Kim không nên làm điều đó. Thế là hắn thôi không làm nữa, tiếp tục kinh doanh mấy mặt hàng gia dụng và nước giải khát.
"Tưởng gì chứ linh cảm vẫn là tuyệt vời nhất!"
Mấy tuần nay Ma Kim rảnh rỗi, đám thuộc hạ thực sự rất chi trung thành và chăm chỉ, hắn và các nữ nhân không cần động tay động chân gì cả, cứ cái đà này, chưa tới một năm nữa, bọn họ sẽ trở thành tam phẩm thế gia.
Nhiệm vụ tông môn của Thiên Khả thì giao cho Hổ Trung và Dương Quang giải quyết, đại đa số là thu thập nguyên liệu, nếu là về linh thảo, linh thú, ma thú thì bao la, còn nhiệm vụ diệt quái thì chỉ toàn nhất giai. Dù gì để đám nữ nhân ở nhà đánh cờ luyện võ kĩ xem ra vẫn có ích hơn.
Ma Kim thì lâu lâu bế Bạch Miêu đi săn ma thú ở phía Đông, nhưng không biết vì sao số lượng ma thú nhất giai và nhị giai sơ kì giảm rõ rệt, thế là hôm nọ ỷ y, hắn tiến tới gần dòng sống, ngờ đâu ba con ma thú nhị giai trung kì phóng ra, rượt đuổi hắn chạy bán sống bán chết, phải bung ra mọi tiểu xảo như phân thân, ám khí, đan dược,... Nếu không có được bộ pháp cực phẩm thì mém nữa là hắn lại phải tái sinh, sau lần đó thì chả dám nghịch dại thêm.
Tổng số nhân công của thương hội đã tăng tới một ngàn, trong đó hơn hai trăm tên đã tập trung khai thác mỏ quặng kim loại và hình thành luôn một xưởng rèn lớn ở nơi đó, một trăm tên khai thác mỏ dầu, bốn trăm tên làm nông nghiệp ở mảnh đất phía Nam, số còn lại thì kinh doanh mặt hàng giải khát và gia dụng.
Còn về giáo phái thì đã tăng đột biến lên gần hai trăm tên, tỉ lệ nam giới chiếm tới năm phần, cũng là do nhu cầu mở rộng hầm ngục nên cần thanh niên sức dài vai rộng.
Kỳ hội thì cũng bắt đầu khánh thành ở bốn thành trí lân cận, kinh doanh rất khá. tin tức chuyển về rất nhiều, tuyệt nhiên chẳng có cái nào bất lợi với Kim gia. Trào lưu chơi cờ vây ngày càng lan rộng, không biết vì sao mà có đứa nào đồn bậy bạ Ma Kim là kỳ tổ, đây xem ra cũng vừa là điều tích cực vừa là tiêu cực. Hắn sớm kêu người treo bảng hiệu đính chính, nhưng mà tương lai cũng sẽ có đứa dở hơi tìm cớ thách đấu.
"Lúc đó thì chỉ cần giả vờ thua là xong!"
.
Với kẻ khác, mọi việc tiến triển ổn áp như thế là quá tuyệt với, nhưng Ma Kim cứ luôn bất an. Thế là hắn quyết định, chờ cơ duyên tự tìm đến, chứ chẳng thế nghĩ ra cách nào hay hơn.
Một tháng cứ thế trôi qua, trong thời gian này Ma Kim đi vòng vòng quanh Hoàng Hà Thành làm từ thiện với các nữ nhân.
Chẳng mấy chốc đã đến mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng úa. Bầu trời trong xanh, cao ngút, không khí dịu nhẹ không còn những cái nắng gắt, mặc dù đối với tu chân giả thì không ảnh hưởng lắm.
Đống nhiệm vụ tông môn đã hoàn tất, Thiên Khả liền đem đi trả.
-Này, khoan đã! (Ma Kim)
-Sao á? (Thiên Khả)
-Đã bảo ngụy trang đi mà!
-Không chịu đâu, mỗi lần về tông môn, ngươi cứ bắt ta phải bôi bôi trét trét mấy cái thứ gớm ghiếc trên mặt, lại còn nịt ngực thật chặt nữa. Bộ ngươi ghen khi người khác nhìn ta à?
-Ngốc quá, ngươi không biết giờ ngươi đẹp lắm à? Cả cái cơ thể ngọc ngà này đánh đổi cả núi linh thảo đấy! Nếu như kẻ gian muốn cướp sắc thì sao.
-Ta tự biết lo cho bản thân mà, sao ngươi cứ quản bọn ta thế, đến nhiệm vụ còn chẳng cho ta đi làm, giờ đến lúc về tông môn cũng gây khó dễ. Làm như là ta ra chiến trường không bằng.
-Ừ, ngươi nói đúng. Ta sai rồi. Đi đi.
Ái Như thấy vậy, vội đi tới khuyên can:
-Ta cũng là phận nữ nhân, ta tất nhiên hiểu muội, nhưng mà thật sự trước giờ điều chàng ấy làm không có thừa thải đâu, chỉ là muốn muội an toàn mà thôi.
Thiên Khả nghe thế thì càng bức xúc, đôi mắt ngấn lệ:
-Mọi người làm sao hiểu chứ, ngày trước ta ở tông môn lúc nào cũng được người người mến mộ nhan sắc, bây giờ về đó thì lại bị khinh khi, chửi rủa, bảo ta ham dục sa đọa. Còn nữa, nếu hắn bảo thương ta, sao lại không đi cùng với ta, bảo vệ ta, trong khi lần trước lại đi với cô nương khác.
Ma Kim tới cưỡng ôm nàng, mặc cho nàng đẩy ra, hắn điềm đạm nói:
-Bạch cô nương tuy nhị giai sơ kì ngang với nàng, nhưng mang theo rất nhiều pháp bảo phòng thân, xảy ra cớ sự thì vẫn dễ dàng tẩu thoát. Mặc dù ta đã cử Hổ Trung và Dương Quang hộ tống, nhưng trong lòng vẫn cứ không yên tâm. Ngày trước nàng sở dĩ có thể an toàn, cũng chỉ bởi vì người sư huynh quá cố Đặng gia che chở.
-Điều đó không quan trọng, ta hỏi ngươi, có phải ngươi cùng với Bạch cô nương kia có quan hệ bất chính phải không, cái vẻ mặt của cô ta sau khi đi chơi với ngươi về, rõ ràng thay đổi rõ rệt.
-À, ta thu nhận cô ta vào giáo phái thôi.
-Nói dối, rõ ràng là hai người có chuyện mờ ám.
-Thật sự quan hệ giữa hai ta chỉ là giáo chủ và giáo đồ. Không tin hỏi Hồ Mẫn đi!
-Ta làm chứng cho anh ấy, nhưng mà chỉ về việc Bạch cô nương gia nhập giáo phái, còn việc quan hệ giữa hai người đó, sự việc nảy sinh trong chuyến đi kéo dài thêm một ngày thì ta không đảm bảo. (Hồ Mẫn)
-Ngươi! Rõ là một tên đào hoa! (Thiên Khả)
-Ta thề, đụng chạm giữa ta và cô ấy chỉ tiến tới bước ôm và hôn thôi. (Ma Kim)
-Thật không? (Thiên Khả)
-Tỉ đừng nghĩ nhiều, lời của chủ nhân rất đáng tin, nếu không tin thì hỏi thêm phân thân của anh ấy đi! (Hồ Mẫn)
Ánh mắt chết chóc của Ma Kim liếc sang con ma nữ đang ngồi nghịch mèo. Hồ Mẫn ngang ngược nói:
-Ai bảo ta hỏi mà chàng không kể, ráng mà chịu.
Thiên Khả nhéo mạnh vào lưng hắn và tra hỏi:
-Phân thân của ngươi đã làm gì hả???
Ma Kim đứng thẳng lên, dùng ngón tay tém tóc Thiên Khả, gương mặt gợi cảm từ từ đưa sát lại, nàng cũng vì thế mà dao động.
-Này! Muội đừng để hắn mê hoặc! (Ái Như)
Thiên Khả định thần lại, liền cho hắn một thúc vào bụng:
-Dám đánh trống lãng, tên tra nam rõ ràng là đã làm chuyện đồi trụy! Mau khai ra!
Ba nữ nhân còn lại, bao gồm cả người nhu mì nhất như Tuyết Hân cũng lấn lướt:
-Khai mau, hay muốn dụng nhục hình!
Ma Kim quỳ xuống ăn năn, kể lại hết sự tình. Biết được hắn không có nạp thêm thê thiếp, bốn nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đây là trong lòng thôi, chứ ngoài mặt thì biểu hiện sự bực tức, bắt hắn phải chịu phạt, tất nhiên là phải "xoa bóp" cho các nàng khi Thiên Khả quay về.
-À không, phải là suốt một tuần, à, một tháng luôn!
Phận làm nam nhi tay yếu chân mềm, há có thể địch lại bốn nữ chúa hung hăng, đành ngoan ngoãn đồng ý mọi điều kiện.
Bước ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Làm ta cứ tưởng Thiên Khả hôm nay chiều quá sinh hư, ai dè là thông đồng với mấy tỉ muội để gài bẫy ta. Ỏ, mấy nữ nhân của ta đáng yêu quá đi!"
Nhưng nói đi thì phải nói lại, thực lực hiện tại của hắn đúng là không thể bảo vệ các nàng một cách đường đường chính chính, chỉ dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi. Thế là hắn quyết định tìm cách chế tạo cho Thiên Khả một dụng cụ phi hành thật chất lượng để thể bay nhanh như Hồ Mẫn.
Thật ra Ma Kim chỉ có kiến thức rèn luyện ma khí, chứ về tiên khí thì hắn chẳng biết. Chính lẽ đó hắn vẫn chưa chế được cho ba nữ nhân tu tiên kia một món gì ra hồn, còn Hồ Mẫn ngoài chiếc thuyền nhanh nhất Hạ Giới ra thì hắn còn có đưa một cây kiếm cong ma khí nhị giai, tuy nhiên hắn nói đấy chỉ là nhất giai cho nàng bớt cái thói liều lĩnh lại.
"Tiên khí, tiên khí, tiên khí...nếu như ma khí là sự kết hợp giữa linh khí và dục khí, thì tiên khí từ đâu mà ra nhỉ? Ngược lại với dục là cái gì nhỉ? Dục gồm sát, bạo và dâm, tiên thì... sinh, tĩnh và khiết chăng? Không không, tu tiên cũng lắm đứa tà ác, khoan... dục sinh ra từ cầu, chẳng lẽ cái thứ tu tiên theo đuổi sinh ra ngay từ cung, nói như vậy thì chỉ cần quan sát linh khí là ta có thể tìm ra chăng?"
Ma Kim thế là quyết định bế quan để ngộ đạo, dặn dò Ái Như quán xuyến mọi việc, nói bằng cái giọng như sắp đi xa lắm vậy:
-Thiếu vắng bóng hình ta một thời gian, các nàng bảo trọng.
Nhưng mà mới bước vào phòng ngồi thiền có vài canh giờ đã ngộ ra cách rồi.
.
Hắn bảo Hồ Mẫn chở đi tới lò rèn của giáo phái để thử nghiệm, tất nhiên là dẫn theo cả Ái Như và Tuyết Hân để mai mốt khỏi phải giảng lại cho các nàng.
-Xem nhá, tu tiên quan trọng nhất là ý chí, hay còn gọi là đạo tâm, đạo tâm có vững, thì linh khí mới không bị vấy bẩn, tất nhiên, làm gì có ai lại không có dục vọng trong người, chính vì vậy, ta đã nghĩ ra một cách, đó chính là nén linh khí lại, linh khí càng dày đặc thì dục khí mới không xâm lấn. Đây, ta sẽ rèn một tiên vũ khí, mong các nàng xem xong sẽ lấy đó làm gương cho quá trình tu luyện của bản thân.
Ma Kim bỏ số kim loại đã được nung chảy vào một cái nồi lớn, rồi bắt đầu dùng linh lực để khuấy đều, trong quá trình đó, khi kim loại nguội và đặc lại, hắn lại bỏ vào lò nung để nó nóng chảy, rồi tiếp tục lặp lại thao tác.
Hồ Mẫn thắc mắc:
-Cái này sao em thấy quen thế? Chả phải cách luyện ma binh khí sao, chỉ có khác có mỗi không thêm máu?
Ma Kim cười lớn:
-Haha, em rất tinh ý, chính vì không bỏ thêm máu mới không có để nó vấy bẩn dục khí, anh lúc này là liên tục truyền linh khí vào nó.
-Thế thì khác gì luyện linh binh khí?
-À thì, nó cũng giống thế thôi, chỉ là làm nhiều lần hơn để linh khí ép lại, trong quá trình phải giữ cho tâm hồn thanh thản, không lẫn tạp niệm.
-Anh thì có nhiều lắm luôn!
-Chính vì vậy anh mới dùng phân thân, thấy anh trí không?
-Chả phải phân thân của anh sớm đã bị tha hóa rồi sao?
-Bậy, mỗi lần triệu hồi là một lần làm mới mà.
Vì quá trình luyện binh khí khá lâu, nên bọn họ ra ngoài tản bộ cho khuây khỏa, Tuyết Hân thắc mắc:
-Anh ơi, ở đây còn mấy con thú không?
-Còn chứ. Có vấn đề gì không?
-À, em muốn bắt một con về nuôi, ở nhà đám trẻ có đòi Hồ tỉ cho mượn vũ hồn để vuốt ve.
-Thôi dẹp. Nuôi ba đứa đã nhọc, giờ còn đòi thêm sủng vật.