Nếu thật sự muốn miêu tả, chính là người phụ nữ trưởng thành này dung mạo giỗng người, nhưng lại có khí chất của yêu tinh, giỏng r như là yêu tỉnh tu thành tiên vậy, môi một nụ cười, mỗi một động tác đều có một nét mê hoặc riêng.
Ngay cả một người có ý chí kiên định như vậy Lâm Tử Minh, khi nhìn thấy cô ấy cũng cảm thầy không kiềm chế được trong lòng.
Anh mắt của cô ấy đâu tiên nhìn vê phía lão Sửu, sau đó lướt qua người BỊ Lâm Tử Minh, nhìn thây bộ dạng không biết xấu hỗ của Lâm “Tử Minh, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của cô ấy, còn cho răng Lâm Tử Minh là tùy tùng của lão Sửu.
Khi lão Sửu nhìn thấy cô ấy, một tia ghen tị trong mắt lóe lên, rồi biến mát ngay lập tức, mỉm cười, lịch sự nói: “Hóa ra là Đào Tam Nương, thật may mãn khi gặp cô ở đây.”
Đào Tam Nương tiền lên một bước nhỏ, thu hẹp một chút khoảng cách với lão Sửu, nụ cười trên mặt càng trở nên mãnh liệt hơn, đầy sự trêu tức và quyến rũ, khiến cho một ông già điềm đạm như lão Sửu cũng không kiểm soát nhịp tim đập nhanh hơn rất nhiều, buộc hắn ta phải vội vàng vận khí, dập. tắt ngọn lửa trong người, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Đào Tam Nương đang hút một điều thuốc trong tự thế lười biếng, sau đó phả khói thuốc lên người lão Sửu, mỉm cười nói: “Lão Sửu là một nhân vật lớn ở thành phó Hoa, cũng là khách quý của Vân Thiên Các chúng tôi. Không biết lão Sửu đã thích bảo vật nào? Hãy nói với Tam Nương, có lẽ Tam Nương sẽ cho lão Sửu đi cửa sau.”
Cô ấy có ý phát âm từ “cửa sau” ‘ rất to, phù hợp với biêu cảm trên khuôn mặt của cô ấy, đó là trí tưởng tượng.
Lão Sửu ho khan hai tiếng nói: “Kỳ thật, lần này tôi đi cùng tiêu thiêu gia đến đây.”
Đào Tam Nương vẻ ngạc nhiên trên mặt khi nghe thây điêu này, và nói: Lão Sửu đã là một nhân vật lớn rồi mà cũng có tiểu thiếu gia nữa? Ở đâu vậy? Giới thiệu cho tôi làm quen đi!”
Cô ấy biết lão Sửu là người như thế nào, là một thế lực lớn ở thành phố Hoa, kết quả lại có một vị thiếu gia đứng đẳng sau? Cô ấy chưa bao giờ nghe nói về điều này trước đây!
Lão Sửu cười nói: “Thiếu gia của chúng tôi, xa tận chân trời gân ngay trước mắt.”
*Ở đâu?” Đào Tam Nương nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của ‘ thiêu gia” ngay lập tức, cô ấy nhận ra điều gì đó, cuỗi cùng đưa mắt nhìn Lâm Tử Minh bên cạnh lão Sửu, ngạc nhiên nói: “Lão Sửu, vị thiếu gia mà anh nói là người bên cạnh anh sao? “
Khi Đào Tam Nương nói điều này, khuôn mặt của cô ấy rõ ràng là không tin được.
Quả thực có thê coi cô ấy là một trong những người. thị lực cũng không tệ, dù là người thường hay nhân vật lớn cũng khó thoát khỏi đôi mắt vàng của cô ấy. Đây là khả năng cân phải có trong sự nghiệp của cô ấy.
Cô ấy cần thận nhìn Lâm Tử Minh một lúc, nhưng không thê thầy Lâm Tử Minh có gì đặc biệt, chỉ là những người bình “thường có thể nhìn thây kháp nơi trên đường phố mà thôi. Lão Sửu là người như thê nào? Cô ấy biết rất rõ vị hoàng đề ngầm của thành phố Hoa này, bắt kề là tài chính hay sức lực đều không thể coi thường, thử hỏi xem sao một nhân vật to lớn như vậy có thê bằng lòng trở thành thuộc hạ của một người bình thường?
Vì vậy cho rằng lão Sửu đang đùa giỡn với cô ấy.
Lâm Tử Minh cười nhạt, anh làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của Đào Tam Nương chứ, lười nhác đi giải thích.
Cũng không trách Đào Tam Nương, anh bây giờ đơn giản vô thanh vô tức, chỉ cân anh không chủ động xuất chiêu, cũng không phải là cao thủ có cảnh giới cao hơn, nhìn không thấu sự sâu xa của anh. Giống nhừ Đào Tam Nượng trước mặt, cảnh giới trước mắt thập hơn nhiều so với Lâm Tử Minh, tự nhiên không nhìn thấu được thực lực của anh, cho rằng anh chỉ là một người bình thường.