Người phụ nữ cảm nhận được sự xuật hiện của bóng dáng màu đỏ, cô ấy lau nước mắt, ngâng đầu lên, cười nói: “Nghê Thường, đến rồi à, nói chuyện phiêm với dì.”
Nghê Thường là một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo quốc sắc thiên hương, như tiên nữ trong tranh bước ra, hơn hẳn Sở Phi và Quách Quân Di một chút về ngoại hình!
Nghê Thường mặc một bộ hán phục màu đỏ, trông như một thiên Kih tiêu thư thời cổ đại.
Nhưng trong khí chất của cô ấy không tạo cho người ta vẻ tao nhã của người câm kì thư họa, mà là một khí phách anh hùng khó tả. Giống như hình tượng nữ chính trong phim cô trang.
Cô ấy ngôi xuông bên cạnh người phụ nữ, nhìn thầy người phụ nữ đang khóc, trong mắt lóe lên tia tức giận không chịu nồi, “Dì ơi, sao dì lại khóc nữa vậy? Dì cứ khóc như vậy rất dễ già đi.”
Người phụ nữ cười nhẹ nói: “Nghê Thường, đã lâu không gặp, cháu đã đi đâu vậy, lâu như vậy không tới gặp dì, trong lòng có phải không có dì nữa.’ Nghê Thường vội vàng lắc đâu nói: “Nghê Thường làm sao lại không có dì trong lòng được, mạng của Nghê Thường do dì cho mài Cho dù có chết, Nghê Thường cũng không thể quên được đại ân đại đức to lón của ì “Được rồi được rồi, nha đầu nhà cháu, dì chỉ đùa với cháu thôi, làm cháu sợ kìa.” Người phụ nữ nói đùa, sau đó tiếp tục thêu.
Ánh mắt của Nghê Thường cũng chuyên sang bức tranh thêu trên tay người phụ nữ, cô ấy nhìn bộ dạng thêu thùa hình Lâm Tử Minh .
mắt lóe lên tia thương hại, năm lây tay người phụ nữ, nói nhỏ: “DÌì à, dì lại bắt đâu thêu cho Tử Minh rồi.
Người phụ nữ khẽ cười không trả lời, khóe mát mang theo ý cười, như có vô tận âm áp lương thiện, bởi VÌ CÓ sự tôn tại của cô ấy mà thế gian càng thêm âm áp.
Một lúc sau, Nghệ Thường nói: “Dì ơi, cháu đã đến gặp Tử Minh rồi, cậu ấy hiện đang rất tốt, cậu ấy kế thừa di sản của Lâm Trường Thiên, cậu ấy hiện là chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh và đã thành lập một quảng cáo mới….dì ơi, dì có sao không? “
Khi người phụ nữ nghe thây Nghê Thường nói, tâm trạng của cô ấy đột nhiên dao động, khiên cho đôi ly đang thêu của cô ấy run lên, kim _ vào ngón tay, máu nhỏ giọt rơi xuống hình thêu.
Nhưng cô ấy không hê cảm thây đau đớn, trên mặt hiện lên vẻ ngơ ngác, sau khi hoàn hồn, cô ấy vội vàng nắm lấy tay Nghê Thường, kích động nói: “Nghệ Thường, cháu đã gặp Mình Nhi thật rồi sao 2Nó bây giờ như thế nào?
Vấn tốt chứ? Nó béo hay nó gầy?
Hay là như thế nào rồi? Còn nhớ dì không? “
Nói đến những lời cuối cùng, giọng người phụ nữ nhỏ dần, đôi mắt dần đỏ hoe, trên khuôn mặt hiện rõ nỗi buồn vô hạn, nỗi nhớ nhung, hồi hận …
Nghê Thường nhanh chóng năm lây bàn tay bị thương của người phụ nữ, cho vào miệng cô ấy mút, rồi nói: “Dì ơi, đừng lọ, Tử Minh bây giờ sông rất tốt Và chắc hẳn cậu ấy vân nhớ dì, trong thời gian này, cháu đã đặc biệt đên thành phô Hoa đề gặp Tử Minh, _ cậu ấy đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ trước đầy cần sự bảo vệ của dì nữa. “
Người phụ nữ đó không phải là ai, chình là mẹ ruột của Lâm Tử Minh, Tân Nguyệt Hoa, cũng là thánh nữ của tổ chức La Thiên.
Tắt nhiên, thân phận của thánh nữ đã là dĩ vãng, khi cô ấy chạy trốn khỏi tổ chức La Thiên, kết hôn với một người bình thường là Lâm Xã Tắc, cô ấy đã bị tước bỏ thân phận thánh nữ rồi, bây giờ cô ấy bị bất trở lại tổ chức La Thiền quản thúc, theo một nghĩa nào đó, đó chỉ là thân phận của một tù nhân.
“Thật không? Minh Nhi, bây giờ thế nào?” Tàn Nguyệt Hoa nhìn Nghê Thường vừa mong đợi vừa lo lăng.