Bây giờ cô ấy thực sự nghiêm túc nghỉ ngờ não của Quách Quân Di có vẫn đề có phải là ngập nước rồi không, nếu không dựa vào sự hiểu biệt của cô ấy đôi với Quách. Quân Di thì cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức này!
Cô ấy rất lo lắng, nhưng cô ấy không có cách gì hệt, bây giờ cô ấy thật sự không dám đặc tội với Khưu Nguyên Minh.
“Tử Minh, họ Phan này là ai, tôi chưa gặp bao giờ chưa?” Quách Quân Di hỏi với nụ cười tươi không chút lo lắng trên mặt.
Đùa như, cô ấy biết thân phận thật của Lâm Tử Minh, nêu Khưu Nguyên Minh gọi cảnh sát thì cô ấy vân có chút lo lăng, kết quả là Khưu Nguyên Minh lại gọi cho người của truyền thông Tử Quỳnh, vậy cô ấy còn phải lo lắng gì nữa? Biết đấy, người quyên lực nhất trong truyền thông, Tử Quỳnh đang ở ngay trước mặt cô ấy. Giờ cô nóng lòng muốn thấy biểu hiện của Khưu Nguyên Minh khi Phan tổng kia đến sẽ như thế nào.
Cũng có những người như Châu Tân Phương họ không tin những gì cô ấy nói, sự thật sẽ được phơi bày khi các quan chức cập cao của truyền thông Tử Quỳnh đên!
Hình ảnh đó rất thú vị khi nghĩ về nó.
Lâm Tử Minh cũng mang theo nụ cười hấp dẫn, nói: “Cô hẳn là chưa từng thây qua, chỉ là một quản lí nhỏ bé mà thôi”
“Ò, vậy thì anh ta nên biết anh chứ?”
Nghĩ đên đây, Quách Quân Di lo lắng hỏi. Ngộ nhỡ chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có tư cách quen biết Lâm Tử Minh thì không phải sẽ có chút phiền phức sao?
May mắn thay, câu nói tiếp theo của Lâm Tử Minh khiến cô ấy an tâm, nói: “Có biết.”
Quách Quân Di thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Vậy tốt quái”
Khưu Nguyên Minh thây ở chỗ giao nhau này, Lâm Tử Minh quả thực dám cùng Quách Quân Di nói cười, hoàn Bi không đề đến mắt hắn, hắn ngứa ngáy, khó chịu vô cùng!
Trong lòng nghĩ, đợi Phan tổng đến, nhất định phải dạy cho Lâm Tử Minh một bài học nghiêm khắc.
Cuối cùng ít phút sau, dưới sự chờ đợi mong đợi của mọi người, một _ đoàn người hùng hậu từ ngoài cửa bước vào, người đi hàng đâu là Phan tổng với khuôn mặt đậm chất Trung Hoa, thần thái uy nghiêm.
Phía sau Phan tổng có hơn chục người, một nửa là vệ sĩ, một nửa là người của truyền thông Tử Quỳnh.
Nhắc mới nhớ, Phan tổng vẫn là cấp dưới của Vương Vệ Qúy, vị trí của hắn trong truyền thông Tử Quỳnh khá cao, không quá 1% cô phần, nhưng lượng cô phân này cũng đủ giúp hắn có chỗ đứng vững chắc trong giới.
Sau khi nhận được cuộc gọi của khưu Nguyên Minh, hắn đặc biệt tức giận, hăn đang ăn ở gân đó, khi biết được chuyện này, hắn lập tức gọi người đên đây.
Hắn là người ủng hộ trung thành của chủ tịch Tử Quỳnh, kế từ khi Lâm Tử Minh mua lại truyền thông Tử Quỳnh, giá trị tài sản ròng của hắn đã tăng lên hàng ngày, vỗ hình chung, hắn đối với Lâm Tử Minh không chỉ có cái nhìn đơn giản như cập dưới nhìn ông chủ mà còn có mọt phân sùng bái trong đó, hắn KHôHg cho phép kẻ nàno bên ngoài giả danh chủ tịch Tử Quỳnh, hủy hoại thanh danh của chủ tịch Tử Quỳnh!
Khưu Nguyên Minh nhìn thấy Phan tổng đi củng rất nhiều người, hắn lập tức vui mừng khôn xiết, vẫy tay chào, nhanh chóng chạy qua chào đón Phan tông.
Khi đi ngang qua Lâm Tử Minh, hắn còn làm động tác ngoáy cổ, nở nụ cười tàn nhấn, nói một câu uy hiếp: “Mày xong đời rồi, Phan tổng đến rồi, chờ chết đi!”