Những lời của Khưu Nguyên Minh là một lời đe dọa trắng trợn.
Châu Tân Phương lúc đầu đã hoảng loạn, nhưng bây giờ nghe những lòi này cô ấy còn hoảng hơn nữa, hoàn toàn mắt tập trung, không nghe thấy giọng nói xúc phạm của Khưu Nguyên Minh, nhưng muốn lợi dụng sức mạnh của mình để chặn cô ấy trong giới này!
Cô ấy luôn là cấp dưới của Khưu Nguyên Minh, cô ấy rất ý thức về nghị lực của Khưu Nguyên Minh, một Khưu Nguyên Minh làm điều ¡ này, chắc chẳn cô ấy sẽ không thể sống trong giới này được nữa, sẽ không có ai vì cô ấy mà đắc tội với Khưu Nguyên Minh.
Phải biết rằng hiện tại chỉ tiêu hàng tháng của cô ấy rất lớn, tiền vay mua nhà, vay mua xe, tiêu dùng cho bố mẹ, tiên phí của con cái môi tháng lên đến hàng chục vạn tệ, nêu thật sự bị Khưu Nguyên Minh ngăn chặn thì cô ấy chỉ còn một con đường chết.
” Khưu tổng ! Khưu tổng ! Đây là hiểu làm, đó là hiểu lầm, tôi là người như thê nào không phải anh không biết, nếu tôi biết Quân Di đã có bạn trai, tôi làm sao lại giới thiệu với anh chứ, tôi cũng là không biết mà.” Châu Tân Phương. lo lắng đến phát khóc.
Khưu Nguyên Minh nhìn thấy Châu Tân Phương hoang mang, đau khồi câu xin hán, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, trong lòng võ cùng đắc ý, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Cô không cần phải nói cho tôi những chuyện này! Tôi bận như thê nào không phải cô cũng không biết, tôi vì nễ mặt cô nên mới đên đây làm quen với người bạn này của cô, kết quả tôi đã bị bạn cô làm nhục, Khưu Nguyên Minh tôi không cân thể diện sao? “
Khi Châu Tân Phương thấy Khưu Nguyên Minh không chịu tha thứ cho cô ấy, hoàn toàn tuyệt vọng, không thể kìm được nước mắt.
Lâm Tử Minh cau mày không vui khi nhìn thầy cảnh này, con người của Khưu Nguyên Minh cũng quá là nhỏ nhen, vì một chuyện nhỏ mà làm khó một người phụ nữ như vậy, anh không thê chịu đựng được nữa, ra mặt nói: “Này, họ là Khưu kia, anh làm khó một nu phụ nữ thế này thật là quá đáng rồi. “
Tiểu bạch liễm là núp váy phụ nữ, hay nói cách khác là để phụ nữ nuôi.
Vốn dĩ Lâm Tử Minh không muốn quan tâm đến hãn, với thân phận của anh, so đo với người nhỏ bé như Khưu Nguyên Minh sẽ hạ thấp tác phong của anh, nhưng Khưu Nguyên Minh thật quá đáng, mà đầu óc lại quá nhỏ, một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cứ năm lây không buông, lại còn bắt nặt bạn của Quách Quần Di khóc nữa.
Lời nói của anh khiến cho Khưu Nguyên Minh nhướng mày, lộ ra vẻ khinh thường, ngoài miệng cười nói: “Quá đáng? Anh là cái đ”o gì chứ, tôi dạy dỗ thuộc hạ của mình, có liên quan một đồng gì đến anh không?”
Khưu Nguyên Minh từ đáy lòng xem thường Lâm Tử Minh, là một người ưu tú trong xã hội, Khưu Nguyên Minh đã tiếp xúc với nhiều ông chủ lớn, hắn đã nuôi dưỡng Sub một đôi mắt rực lửa, hắn nhìn mọi người rất chính xác, chủ yếu là những nhân vật lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể biết được ngay.
Mà Lâm Tử Minh trước mặt hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, không thẻ là một nhân vật lớn lao nào được, chỉ là người bình thường giống như con kiên trong mắt hắn, tùy ý chả đạp, làm nhục!
Đồng thời, hắn cũng rất ghen tị với Lậm Tử Minh, một người bình thường yêu ớt như vậy thật sự có thê theo đuổi một mỹ nữ như Quách Quân Di, thật đúng là con cóc ăn thịt thiên ngal Hăn nghiêm túc nghỉ ngờ răng Quách Quân Di có vẫn đề về lQ, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, có thể chọn những người ưu tú như hắn, kết quả lại yêu Lâm Tử Minh, đơn giản là bị điên mà.
Sự kết hợp của hai yếu tố này khiến hắn đặc biệt không hài lòng với Lâm Tử Minh.
Khi Quách Quân Di nghe thây Khưu Nguyên Minh măng Lâm Tử Minh, cô ấy đã phản ứng rât mạnh, cô ấy quay lại và nói: “Này, Khưu Nguyên Minh, lời nói tôn trọng chút đi, chúng tôi không có đắc tội với anh!”