Sở Huyên vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gập gập đầu xuống, “Cảm ơn chị Phi Phi, cảm ơn chị Phi Phi, em không dám, em sẽ không bao giờ dám nữa! Em chúc chị Phi Phi và anh rễ sẽ đầu bạc răng long, ân ái trăm năm. Cảm ơn chị Phi Phi đã không giết”
Sở Phi nghe xong những lời này, căn môi, trong lòng cảm động, cô và Lâm Tử Minh vẫn còn có cơ hội bạc đầu răng long sao?
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Minh, phát hiện thấy Lâm Tử Minh hoàn tên không nhìn cô, mà đi về hướng có cái người gọi là *Thần” đó của tô chức La Thiên, nhìn “Thần” một cách trịch thượng, “Mày tên là gì?”
Đối phương có gắng đứng dậy nhưng bị thương quá nghiêm trọng, đến nỗi xương sườn, lục phủ ngũ tạng, chỉ cần cử động một cái là đau chết đi được.
Bây giờ Lâm Tử Minh thầy hán ta vận còn muôn động thủ, trực tép giâm chân lên, hẳn ta hét lên một tiêng như heo kêu, “Lâm Tử Minh! Mày có giỏi thì giết tao đi, đừng muôn làm nhục tao!”
“Thật sao?” Lâm Tử Minh trên mặt lộ ra một nụ cười đùa giỡn, sau đó bắt đầu dùng sức giẫm lên ngực đối phương, từng chút từng chút ân xuống.
Đối phương đau đến mức toàn thân co quắp, sắc mặt tái nhợt, cảm giác đau buốt vô cùng.
Cuối cùng hắn ta không nhịn được nữa, tâm thân đột nhiên suy sụp, bắt đầu cầu xin thương xót: “Đừng giẫm nữa, đừng giẫm nữa! Còn giãm nữa tao thật sự sẽ chết đó!”
“Chết?” Lâm Tử Minh khinh thường cười nói: ‘Mày không phải tự xưng là thần sao, hình dạng sinh mệnh sông so với tao cao hơn một bậc sao? Sao bây giờ lại bắt đầu sợ chết vậy?”
Khi đối phương nghe được lời anh – nói, vẻ mặt xâu hồ trong ánh mắt lại mắt đi vẻ sáng ngời, mất đi vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường vừa rồi, trong mặt chỉ còn lại sự sợ hãi và ghen ghét sâu thẳm nhìn Lâm Tử Minh.
Đúng, chính là ghen tị, đối phương ghen tị với Lâm Tử Minh là con trai của Thánh nữ.
Trước đó, Lâm Tử Minh không I hiểu biết gì về tổ chức La Thiên, chỉ biết rằng tổ chức này rất bí ân, rất cường mạnh, mẹ của anh xuất thân từ tổ chức này, nhưng bản chất của tổ chức này là gì và trụ sở ở đâu? Thì anh không hề hay biết.
Và bây giờ, sau khi tiếp xúc với vị đại ca của Mã Long, anh đã hiểu biết rất mơ hồ về tổ chức La Thiên, theo như tình hình hiện tại, địa vị của mẹ anh trong tô chức này không thấp, “Thánh nữ” chắc đó là thân phận của mẹ anh, chứ không phải là tên. Cái này không có giống nhau, anh trở nên quan tâm hơn đến tổ chức La Thiên này.
Sinh lực của đôi phương rât mạnh, bị thương. nặng như vậy còn chưa ngừng thở, chỉ như đang ho khan, hiện tại thì hoàn toàn mất đi tự thể cao cao tại thượng vừa rồi, bắt đầu sợ chết.
“Tao không còn có kiên nhẫn nữa đâu.” Lâm Tử Minh lạnh lùng nói, đạp mạnh hơn vào ngực đối phương.
Kết quả, đối phương càng kêu gào thảm thiết toàn thân co quắp đau đớn, lúc này mới cảm nhận được sát khí của Lâm Tử Minh, nêu không nói ra, Lâm Tử Minh thật sự sẽ giết chết hắn ta, hắn ta vẫn có khát vọng muốn sông sót, hắn ta nhanh chóng hét lên: BIẾU: Động Tân! Tên tôi là Lữ Động “
Tân! Làm ơn đừng giết tôi, làm ơn.’ Lữ Động Tân? Chó cắn Lữ Đông Tân người không biết được trái tim của người khác Lữ Động Tân?
Lâm Tử Minh sững sờ, sau đó một hệ nâng đối phương lên, bóp cổ hắn ta, lạnh lùng chửi rủa: “Sắp chết đến nơi rồi, mày còn dám trêu chọc tao?
Mày thật sự không sợ chết đúng không?”
Cùng với đó, anh bắt đầu dùng lực.