Nghe thấy hai từ này, Lâm Tử Minh đã rất sửng sót, đây không phải là em họ của Sở Phi sao?
Anh quay lại nhìn một cách tò mò, anh thây một nhóm người của Sở Gia bước vào.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Tử Minh.
Liễu Tô Hồng gần đây rất bực bội, mấy ngày nay Hàn Tuyết Phân không ít khoe khoang trước mặt cô ta, nói là con gái bảo bôi của bọn họ Sở Huyên đã tìm được một bạn trai giàu có, còn rất trẻ trung mà đã thành lập một.
công ty mạng rôi, một năm có thể kiêm được hai ba ngàn vạn nhân dân tệ, lợi nhậu còn mạnh hơn so với công ty Thịnh Khoa của Sở Gia, hơn nữa còn mua một căn biệt thự hàng vạn nhân dân tệ ở vịnh. Du Long tặng cho Sở Huyên, dùng đề phòng cưới của họ.
Hàn Tuyết Phân là vợ của Sở Hoa Thành em trai của Sở Hoa Hùng, cũng là mẹ của Sở Huyên, thông thường cô ta giao lưu rất nhiêu nơi với Liễu Tô Hỗng, Liễu Tô Hồng vốn là người yêu thích thê diện, nghe. thấy những điêu này, cô ta làm sao mà chịu được, dù sao con gái mình bây cũng là chủ tịch của công ty Thịnh Khoa, làm sao có thê thua kém Hàn Tuyết Phân được, cho nên khi Hàn Tuyết Phân hẹn cô ta đi đến xem nhà ở vịnh Du Long, cô ta đồng ý ngay lập tức.
Hơn nữa cô ta là người hành động trước rôi sau đó khi cả nhà Hàn Tuyết Phân đến vịnh Du Long mới gọi điện cho Sở Phi, nói cô đến vịnh Du Long để mua một căn biệt thự.
Lúc đó, Sở Phi nghe thấy điều này, cô ây bị ngơ ngay tại chỗ, đây là chuyện gì vậy? Họ có một căn nhà ở Tiếng phó Hoa, đang yên đang lành sao lại phải chạy đên vịnh Du Long đề mua một căn nhà? Hơn nữa vịnh Du Long toàn là biệt thự, thắp nhất cũng là hàng vạn nhân dân tệ rồi, nhà cô lẫy đâu ra số tiền lớn như vậy ‘chứ!
Nên ngay lập tức cô nói: “Mẹ làm gì vậy? Chúng ta có một căn nhà đang sông yên Ôn, tại sao lại tới vịnh Du Long đề mua một căn nhà? Bên đó đều là biệt thự nữa.’ Liễu Tô Hồng nói: “Bây ‘giờ con là chủ tịch của hội đồng quản trị, cổ phần cũng nhiều nhất, mua một căn biệt thự ở vịnh Du Long hoàn toàn thừa sức, được chứ?”
Cô ta cố ý nói rất to, bị cả nhà Hàn Tuyết Phân nghe được, nhấn mạnh răng con gái cô ta cũng là chủ, tịch hội đồng, không thể nào tệ hơn bắt cứ ail Sở Phi cau có nói: “Bây giò công ty đã trở lại đường đua, vẫn chưa có tạo ra lợi nhuận, con có nhiều cổ phần đi nữa thì cũng sao chứ? Làm gì có bản lĩnh lầy ra một số tiền lớn như vậy?”
Vừa hay Liêu Tô Hông mở loa ngoài, những câu nói này của Sở Phi bị cả nhà Hàn Tuyết Phận nghe được, ngay lập. tức cười ồ lên, Hàn Tuyết Phân nói: “ Liễu Tô Hồng em nói này, chị xuất thân từ nông dân chị không có biết giữa chủ tịch và chủ tịch có gì khác biệt, có những người cũng là chủ tịch đó nhưng thực ra chăng kiếm được bao nhiêu tiền hết, còn có người cũng là chủ tịch nhưng một năm lại có thể kiếm được hai ba ngàn vạn nhân dân tệ, ví dụ như Vinh Mẫn nhà chúng em đây.”
Khi Liêu Tô Hồng nghe được chuyện này, gương mặt cô ta đã chuyên sang màu xanh lá cây, trong lòng chửi thê một tiếng, lập tức tắt loa ngoài, đi sang mộ bên nói với Sở Phi: “ Mẹ không cần biết, bây giờ con lập tức đến đây cho mẹ, nêu không sau này con đừng xem mẹ là mẹ của con nữa!”
Nói xong cô ta trực tiếp cúp máy.
Sở Phi nghe được những tiếng trong điện thoại cô cảm thây rât bất lực, cũng may là hôm nay cô có thời gian, không có bận rộn, tránh mẹ cô lại làm trò gì khác nữa, Sở Phi nhanh chóng đi qua đó.
Nhìn thấy Liễu Tô Hồng đi đến, Hàn Tuyết Phân nói: “ Sao rồi? Sở Phi vận không lây ra được một số tiền để mua nhà à? Nhưng mà Sở Phi nói cũng đúng, nhà chị ở thành phố Hoa cũng đã có một căn nhà thương mại nhỏ tầm một trăm mét vuông rôi, đủ bôn người nhà chị ở rồi. Dù sao biệt thự ở vịnh Du Long cũng quá đắt, tùy tiện cũng là giá hàng ngàn vạn nhân dân tệ rồi, không phải ai cũng có thể mua nỗi đâu, he he.”
Sở Huyên nói ngay lập tức, “Mẹ, không thê nói như vậy được, bây giờ Sở Phi là chủ tịch của công ty Thịnh Khoa rồi, thân phận rất gao quý, ngay cả ông nội cũng phải nghe lời chị ây, chị ây giỏi giang như vậy, mua một căn biệt thự ở vịnh Du Long này không phải là chuyện quá nhẹ nhàng sao? Bác gái bác nói có phải không?”