Những diễn viên phụ khác cũng có cái nhìn nhạo báng như vậy hơn nữa còn lùi lại hai bước đề tách biệt Lâm Tử Minh và Dương Kì ra, một lúc sau Lâm Tử Minh và Dương Kì đột nhiên rất lộ liễu.
Lâm Tử Minh thì không nghĩ về điều đó, bộ mặt của anh vấn lười biếng còn Dương Kì thì thảm rồi, cả gương mặt anh trở nên xanh xao mắt phương hướng, cả người bắt đầu hoảng loạn, lời giải thích cũng bắt đầu nói lắp bắp: “Đạo , đạo diên, không LG, như thế, bạn tôi chỉ nói đùa thôi…
Ngô Phôn Nhật ngay lập tức cười lớn: “ Đợi một chút, tôi không nghe nhằm chứ”? Hắn ta nói mình là Phù tịch của Tử Quỳnh? Ha ha ha…”
Một vài diễn viên bên cạnh hắn ta không thể không cười được, giông như là nghe được điều gì đó vui nhộn vây, nhìn Lâm Tử Minh và Dương Kì như là đang nhìn một thằng hề vậy.
Ninh Vũ Ngưng nghe thầy. điều này, đôi mắt cũng nhìn Lâm Tử Minh cảm thấy Lâm Tử Minh là một thằng hề đang nhảy múa, nhìn có một lần rồi không thèm nhìn nữa, mà nói với đạo diễn : “Đừng phí thời gian vào những chuyện tâm thường này, hãy bắt đâu băn nhanh lên.”
“Được rồi, được rồi.” Tên đạo diễn đã trừng mắt với Dương Kì và Lâm Tử Minh sau đó nhanh chóng bắt đầu quay phim.
Dương Kì nhìn thấy đạo diễn đi rồi, không có chấp nhặt với hắn, hắn mới nhẹ nhõm được, lau mồ hôi trên trán, nói: “Anh nói này Tử Minh, lần sau em có thê không đùa như vậy nữa được không? Tim anh không chịu nổi những chuyện như thế này đâu.”
Lâm Tử Minh có chút bắt lực, anh nói đùa gì đâu, anh thật sự là chủ tịch của Tử Quỳnh mà.
Tuy nhiên những việc như thế này, anh quá lười đề giải thích chuyện này với Dương Kì, nên anh đã võ vai Dương KÌ: nói, “Anh Kì, em biết rồi, tiệp theo em hứa anh sẽ không gặp rắc rối nào nữa.”
Dương Kì thở một hơi nói: “Tử Minh, anh không có ý đó, nhưng mà bây giờ thật khó đề tìm được một công việc ở ngoài, giỗng những người không có văn hóa gì như chúng ta, cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt, đến đây làm diễn viên phụ là một trong số những cơ hội nhỏ bé trong cơ hội của chúng ta rồi, nêu như đắc tôi đạo diễn và Ngô Phòn Nhất chúng ta sẽ không thê tìm được việc làm trong vòng tròn.”
Khi nghe điều này, Lâm Tử Minh cũng cảm thây âm áp trong trái tim, anh gật đầu nói: “Um, anh Kì em biết rồi.”
Dương Kì lại cười một, lần nữa nói: “Thê là tốt, sắp quay rồi, chúng ta hiện trước máy quay thêm một giây, nhưng kiếm tiền! Nêu có thể lọt vào tâm ngăm của khán \ giả, nồi tiếng, thì có thể kiếm được số tiền lớn rồi! Có lên!”
cũng chuẩn bị đi, năm lầy cơ hội xuất Nhìn thấy bộ dạng của Dương Kì như là đánh máu gà, Lâm Tử Minh chỉ cảm thấy rất thú i, dường như đây, anh vẫn là con rễ của Sở Gia, đã cùng với Dương Kì ở bên ngoài phấn đâu.
Sau đó đạo diễn công bô răng bộ phim đã được quay, Lâm Tử Minh cũng chính thức nhìn thấy được quay phim là như thế nào.
Nói ra cũng thật xấu hỗ, với tư cách chủ tịch một công ty điện ảnh, cũng là một ông chủ lớn trong ngành giải trí, kết quả là anh không biết chính xác quay phim là như thê nào.
Không còn cách nào hệt, anh là chủ tịch của Tử Quỳnh, anh cũng là người đứng đầu trong ngành giải trí, chỉ cân năm được những hướng dẫn chung, anh đưa ra quyết định dựa trên dữ liệu và sự thay đổi thị trường, nêu mà nói đến đối với quay phim anh thật sự là không biết gì hét.
Bây giờ, khi xem họ quay phim anh thầy thật thú vị, nó mở ra một thế giớ mà trước đây anh chưa từng chạm vào Bây giờ anh đã xem được hại tiếng rôi, phát hiện cái động tác độ xì dâu của Ngô Phôn Nhất diễn xuất quá tệ, ngược lại Ninh Vũ Ngưng diễn không tôi, thái độ của cô ta khá chuyên nghiệp.
Đoạn giữ Lâm Tử Minh và Dương Kì diễn vai phụ xuất hiện trước mặt Ông kính được hai giây, thì lại bị cái cảnh anh hùng cứu mĩ nhân của Ngô Phồn Nhất làm mờ nhạt.
Tuy nhiên, khi Lâm Tử Minh nhìn thấy hành động bị bóp méo của Ngô Phôn Nhất không có tí gì là đúng hết, không hề có tí nam tính, anh nhịn không nổi nữa, bò dậy từ mặt đất nói: “Ngô Phồn Nhất, “hanh động võ thuật của anh quá mềm yêu, không có sức mạnh gì cả, đánh nhau không phải như vậy đâu!”