Ngô Phôn Nhất đã bước đi kiêu ngạo giông như bước đi của cua, trong mất không có ai hết, nhìn xuống mọi người, đến trước mặt đạo diễn hắn ta lười biếng nói, “Đạo diễn , mọi người đều ở đây rồi, thế có thê quay được rồi.
Trong trường quay đạo diễn uy phọng như thê vậy mà trước mặt Ngô Phôn Nhất lại tôn tôn kính kính, thải độ đã thấp xuống rất nhiều nhanh chóng nói: “Mọi người đều ở đây, mọi người có thê bắt đầu bất cứ lúc nào”.
“Được.” Ngô Phòôn Nhất gật. đầu nhẹ nhàng nói, “Thật tốt khi có tất cả mọi người ở đây, đề tôi không phải đợi.”
Nhiều người không hài lòng với những lời hắn ta nói, nhưng họ không dám nói lại, đạo diễn nói: “ Anh Ngô, thế thì chúng ta bắt đầu quay, nhiệm vụ hôm nay khá nhiều.”
Sau khi nghe những lời của đạo diễn, rất nhiều diễn viên xung quanh bắt đầu hoạt động, chuẩn bị bắt đầu, nhưng bắt ngờ thay, lời nói tiếp theo của Ngô Phôn Nhật đã ngăn cản công việc của bọn: họ. “Khoan đã, vội vàng như vậy làm gì, tôi còn chưa ăn gì nữa.”
“Đây…” Đạo diễn cau mày.
Ngô Phồn Nhất ngay lập tức trừng mát, “Đây cái gì?Tôi chưa ăn sáng, bụng đói làm sao quay được?”
Trong ánh mắt của đạo diễn có một chút phẫn nộ, nghiền răng, sắc mặt rõ ràng đã biến đổi một chút, nếu đổi lại là những c diễn viên khác thì đã sớm bị la mắng rồi, nhưng mà người trước mặt hản ta lại là Ngô Phôn Nhất, là nam diễn viên chính của bộ phim này, hơn nữa bây giờ còn là một ngôi sao đang rất nồi tiêng có rất nhiều người hâm mộ, hắn ta có tức giận đến máy cũng không dám la mắng.
Nên hắn ta chỉ có thể cắn răng rồi chịu đựng, mỉm cười nói: “ Anh Ngô anh hiều làm rồi, tôi không có ý đó, nhưng nhiệm vụ bên Tử Quỳnh là bộ phim này phải quay xong trong vòng ba tháng, cho nên nhiệm vụ của anh rất chặt chẽ.”
Ngô Phồn Nhát khinh miệt nói: “
Nhiệm vụ có chặt chẽ đến máy thì cũng sao chứ? Tôi là nam diễn viên chính của bộ phim này, nêu như tôi không có ăn no, thì tôi sẽ không có sức lực đề quay phim, anh cũng đã làm đạo diễn nhiêu năm rồi, một chút đạo lý này cũng không biết sao?”
“Phải, phải, phải anh Ngô nói đúng.”
Đạo diễn nhanh chóng gật đầu, hẳn ta nghiền răng nuôt CụC tức vào trong bụng, không đám biểu hiện ra một chút phàn nàn, thái đội rất khiêm tốn.
Không xa Lâm Tử Minh nhìn thấy cảnh này, anh cau mày, có mốt chút không thoải mái với cái tên Ngô Phồn Nhật này, ép người quá đáng, không có thái độ tích cực với việc quay phim, như thế này thì bộ phim quay xong cũng không có chất lượng tốt đẹp gì hết.
Dù sao thì cái người này anh cũng nhớ rồi, quay về sai cập dưới đi điều trạ, cái tên Ngô Phôn Nhất có đáng để đầu tư hay không.
Cuối cùng, lại một nhóm người khác cũng đang, chờ Ngô Phôn Nhất ăn sáng, ăn rất chậm, cả cái trường quay đang đợi một mình hắn.
Lâm Tử Minh đã mắt kiên nhẫn, anh cau có rồi ¡ phàn nàn, vì trong trường quay rất yên lặng, trong lòng mọi người đều không hài lòng, nên không có nói gì hệt, cho nên những lời của anh đã truyền đến chỗ Ngô Phồn Nhất.
Ngay lập tức, Ngô Phồn Nhất đột nhiên thả hộp cơm đó xung, cong lông mày, nói không hài lòng, “Vừa nãy ai đang nói xâu tao! Đứng lên cho tao!”
Hản ta đứng dậy, mặt hắn ta đây sương mù, đặc biệt kiêu căng và hung hắng, làm gì có cái sự dịu dàng như trên TV tuyên truyền chứ? Bây giờ nó có vẻ như là một thằng vô dụng.
Mặt của Dương Kì đã bị dọa cho tái nhọt luôn rồi, bởi vì câu nói đó là người bên cạnh hắn Lâm Tử Minh đã nói.
Trái tim hắn ta bị siết chặt, thình thịch thình thịch không ngừng đập mạnh, Lâm Tử Minh là người hán ta mang đến, nều như Lâm Tử Minh đắc tội với Ngô Phôn Nhất thì hắn ta cũng không thẻ thoát khỏi trách nhiệm!
Điều hắn ta không hiểu nhất bây giờ là tại sao Lâm Tử Minh lại phàn nàn như vậy, đây không phải muốn đắc tội với Ngô Phôn Nhật hay sao, người ta là Ngô Phồn Nhất là ngôi sao lớn, người hâm mộ lên đến cả hàng ngàn vạn người, đắc tội với hắn, thì không sống nổi trong vòng này được nữa.