“Cái này..” Lâm Tử Minh đã sửng sốt một lo: cũng sắp sửa chuẩn bị từ chối, anh Kì lại lập tức nói: “Không.
cân phải cái này hay cái kia nữa, cứ như vậy đi, anh Kì của em sống cũng rất giỏi trong trường quay này, một câu nói có thể cho em vào.”
Sau đó, hắn ta bỏ đi mà không đợi Lâm Tử Minh nói một lời, chạy qua nói chuyện với đạo diễn, không ngờ lại chạm vào móng tay của đạo diễn rồi bị mắng cho một trận.
Trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười, nhưng nó cứng nhắc, với dáng người cong queo và không ngừng gật đâu nhận sai.
Sau đó hản ta đi qua đây, lau mũi nói với một nụ cười, “Ha ha ha, xong xuôi rồi, đạo diễn nghe thấy là anh giới thiệu thì đã đồng ý ngay lập tức.”
Lâm Tử Minh vừa thấy được cảnh đó, anh nghe được một đoạn đối thoại, biết rằng rõ ràng anh Kì đã thất bại, trong lòng anh không cảm động mới lạ.
Đã hơn một năm không gặp rồi, anh Kì đối với anh vẫn nhiệt tình như vậy, cái cảm tình này rất khó có được.
Khi còn là con rễ của Sở Gia, anh Kì không ít lần cứu trợ anh, biết được anh có cuộc sông khó khăn, không có tiền tiêu, thường xuyên mời anh ra ngoài ăn cơm.
Trước đây anh có nghĩ qua, răng khi anh trở lại sẽ báo đáp anh Kì một cách đàng hoàng, kêt quả là đoạn thời gian này có quá nhiêu việc xảy ra, làm anh quên mật chuyện này.
“Phải không?”
“Phải! Lại còn có thể là giả như?” anh Kì vỗ vỗ vai Lâm Tử Minh, rất hào phóng, nhưng mà giọng hắn ta chuyên đổi nói: “Tuy nhiên, anh thấy.
diễn viên phụ ở trường quay này quá nhiều rồi, cạnh tranh có vẻ lớn, sau khi suy: nghĩ kĩ một chút vẫn là quyết định giới thiệu em qua một trường quay khác, ở trường quay đó cạnh tranh rất nhỏ, hơn nữa không cần diễn thái giám, diễn người đi đường là được rồi, haha.”
Lâm Tử Minh vẫn muốn nói chuyện thì lúc này anh Kì lấy điện thoại di động của hắn ra gọi cho ai đó, nói vài câu, Skhuof’ mặt hắn ta tỏ ra vui mừng, dùng lực võ lênvai Lâm Tử Minh rồi nói: “Xong rồi, em có thê đi làm từ ngày mai. Vừa đẹp anh ở trường nh này ngày hôm nay cũng không phải diễn nữa, ngày mai anh cùng em đi đến cái trường quay bên kia.”
Thật ra, Lâm Tử Minh muốn nói với anh Kì đó rằng bây giờ anh là chủ tịch của Tử Quỳnh rồi, không cần phải làm diễn viền phụ này, hơn nữa chỉ cần một câu nói của anh có thể khiến cho anh Kì lên làm diễn viện chính, nhưng mà khi anh nhìn thấy sự nhiệt tình của anh Kì vẫn giông như trước đây, xem anh như là đứa em trai của mình mà chăm sóc, anh đột nhiên nói không được nữa.
Tiếp theo, Lâm Tử Minh vẫn chưa tiệt lộ thân phận của mình, đợi anh Kì diễn xong, anh với anh Kì cùng nhau đi đến quây bán thức ăn gân đó uông rượu nói chuyện.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Minh đến gặp anh Kì đúng giờ sau đó cùng nhau đi đến trường quay mới. Trường quay này cũng là Tử Quỳnh đâu tư một bộ phim, nhưng so với bộ phim hôm qua thì cách nhau quá xa, cũng chỉ là ba bốn nghìn vạn đầu tư mà thôi.
“Đạo diễn, đây là người anh em mà tôi đã nói với anh hôm qua, em ấy cũng rất chăm chỉ và có thê chịu khổ được, làm diễn viên phụ tuyệt đối không có vấn đề gì hết!” sau khi đến trường quay, anh Kì không đợi được kéo Lãm Tử Minh đến E2 mặt đạo diễn, nói thẳng hơn nữa còn tán dương khen anh rất nhiều.
Đạo diễn nhìn thấy. Lâm Tử Minh có một chút choáng váng hắn ta không biết tại sao lại cảm thây chàng trai trẻ trước mặt hắn ta có vẻ rất quen thuộc?
Lâm Tử Minh nhìn thây ánh mắt của đôi phương, không thê không ngừng cảm nhận được một tiếng nhói trong tim, tự hỏi liệu hắn ta có được nhận ra mình không?