Sở Phi xoa mũi, lắc đầu nói, “Em không sao, tối nay nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Nghỉ ngơi không có tác dụng, em bị lạnh ngâm vào người rồi, nếu uống thuốc kịp lúc, thì sẽ bị sốt cao..
Trước khi Lâm Tử Minh nói hết lời, Sở Phi đã run rây, khuôn mặt cô trở nên hồng hào, Lâm Tử Minh nhìn thấy cô như vậy, thì biết rằng Sở Phi đã bắt đầu bị sốt rồi.
Anh vươn ra đề chạm trán của Sở Phi, chỉ mới chạm vào, quả nhiên không ngoài phỏng đoán của mình.
“Anh đang làm gì vậy?” Sở Phi đã bị hành động của anh dọa cho một trận, theo phản xạ cô che ngực lại, lùi lại hai bước, nhìn Lâm Tử Minh trong hoảng loạn.
Chân lông mày của Lâm Tử Minh đã nhảy hai lần, cảm thấy lạc lõng không thê giải thích được, nhìn thấy Sở Phi có định kiến rất lớn với Khi “Xin lỗi, anh chỉ muốn xem xem em có bị sốt không.” Lâm Tử Minh đã khổ tâm nói.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Lâm Tử Minh, môi của Sở Phi đã nhúc nhích, đột nhiên có một chút hồi hận, tự mình phản ứng quá cực đoan, ” Em không có ý đó, em chỉ là……”
Lâm Tử Minh chen ngang vào, ép một nụ cười ra, nói: “Không cân phải giải thích, anh hiểu, giò ta chúng ta đên bạn bè cũng không phải, là anh qúa dữ dội rồi Sau đó, anh cũng cười nhạo chính mình hai lần, hơn nữa lùi lại hai bước đề giữ khoảng cách với Sở Phi.
Môi của Sở Phi động đậy định nói gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn không .
nói ra, đúng vậy, bọn họ đã ly hôn rồi, thậm chí không phải bạn bình thường, cũng họ là người quen mà thôi. Hơn nữa, hôn nhân của họ không được hạnh phúc, điều đó khiến họ xa cách và xa lạ hơn…….
Chỉ là không biết tại sao, cái thái độ này, không phải là điều cô muốn thấy.
Sau khi xa lánh, sự ghẻ lạnh của cả hai người, đã có một sự im lặng dài, lần này, do Lâm Tử Minh mở lời trước đập tan sự im lặng đó, anh nói: “
Cũng không sớm nữa, không có việc gì thì anh đi trước đây.”
Khi bước ra đến cửa, Lâm Tử Minh nghĩ tới một cái gì đó, rồi quay đầu lại nói: “Nhân tiện, em bị cảm lạnh và sốt rồi, tốt hơn vẫn nên mua ít thuốc uông đi, anh nhìn thấy có một hiệu.
thuộc không xa dưới lầu, em có thể yêu câu thư ký mua cho. Sức khỏe em không có tốt lắm, nếu như không kịp hạ sốt thì đối với sức khỏe của em càng tệ hơn nữa.”
“Um, được rồi.” Sở Phi đã gật đầu rồi cuối cùng nói một tiếng “Cảm ơn”.
Lâm Tử Minh nở nụ cười, không nói nhiều hơn, trực tiếp mở cửa đề rời đi.
Sau khi anh bỏ đi, chỉ còn lại một mình Sở Phi trong phòng, cô đứng một mình trong phòng một thời gian dài, cuối cùng cũng khẽ thở dài, cô tự dựng thấy lạc lõng, nguyên nhân là gì thì cô lại không thê nói ra được, hay nói cách khác là cô không muốn nghĩ tới chuyện đó.
Sau hai phút, cô đột nhiên nhớ ra, thì ra cô có rất nhiều điều muốn hỏi Lâm Tử Minh đến vậy, ví dụ như thân phận thật của Lâm Tử: Minh là gì, tối hôm nay làm sao anh bị hồn bay phách lạc, sao lại có sự tuyệt vọng bộc lộ trên mặt anh, nhưng kết quả đến lúc quan trọng cô quá bối rối nên không hỏi gì cả.
Bây giờ ngoài trời vẫn mưa dữ dội, Lâm Tử Minh cũng chưa đi, anh cũng đã mở một phòng trong khách sạn, ở lại một đêm trước rồi tính sau.
Đêm nay, anh bị mắt ngủ, mãi đến nửa đêm anh mới ngủ được, anh vẫn luôn nghĩ vê chuyện sảy ra tối nay, từ đầu rất sốc rồi từ từ chấp nhận vả tiêu hóa.
Thật ra, anh có thể chắc chắn rằng Lâm Tử Hào hay Lâm Sơn Hà đêu không nói dối, răng mẹ anh chưa chết, ông nội trở thành người thực vật, mẹ anh cũng không thoát nổi quan hệ. Chỉ là anh nghĩ thê nào cũng không thê hiểu được là vì sao mẹ anh lại làm như vậy? Hoàn toàn không có đạo lý! Trừ phi mẹ anh có bí mật gì đó không thê nói cho ai biết, hay là mẹ anh có một thân phận quá đặc biệt?
Dù sao đi nữa, anh phải tìm được mẹ mình, hỏi rõ ràng chuyện này.