Đằng Ấy Cũng Rõ Ràng Như Thế

Chương 2



7.



Lớp khoa học xã hội con gái nhiều, thị phi cũng nhiều.



Cho dù tôi là một người hiền lành tốt bụng, thì cũng có ngày gặp phải gặp chuyện.



Tôi không hơn không kém nhớ được tên của Cao Xán Nhiên trên bảng đen, bởi vì cậu ấy quả thực trong tiết tự học nói quá nhiều rồi.



Sau đó lúc tôi tan học thì bị người được gọi là “chị” của cậu ấy lôi đến phía sau trường.



Tôi sắp bất lực ch.ết mất, rõ ràng mọi người đều không còn là học sinh tiểu học nữa rồi, tại sao lại vẫn xảy ra cảnh kiểu này chứ!?



Thật sự không biết Cao Xán Nhiên vào được lớp chọn thế nào?!??!



Tôi cố gắng duy trì nụ cười, nhưng lại không ngờ đến bà chị của cậu ta không có ý bỏ qua cho tôi.



Tôi bị chị ấy tóm lấy cổ tay, giữ chặt đằng sau lưng tôi.



Tôi cố chấp không chịu xin lỗi, dù gì thì tôi cũng chẳng làm sai điều gì.



Rất lâu, tôi nghe thấy chị ấy phát ra tiếng “Oái~” đau đớn.



Trần Trình bẻ hai tay của chị ta ra sau lưng, dùng đầu gối ấn xuống, ánh mắt có vài phần độc ác.



Cậu ấy tàn nhẫn ấn xuống, rồi buông chị ấy ra.



Trần Trình kéo tôi đứng ra sau, nét mặt khinh thường.



“Tôi hi vọng sau này chị đừng có đến làm phiền Tô An An nữa.”



Tôi ngẩng đầu nhìn thấy đường nét góc cạnh sắc sảo của cậu ấy.



Chị gái đối diện cũng có thể tỏ vẻ ra oai thôi, không dám đánh nhau, chị ta phô trương thanh thế rồi đi mất.



Trần Trình xoay người lại, ánh mắt lại biến thành không màng thế tục giống như thường ngày.



“Tô An An, bọn họ không làm gì cậu chứ?”



Tôi lắc đầu, cố nở một nụ cười.



Trần Trình xoay tay, nhẹ nhàng lau đi bụi trên mặt tôi, gió thổi qua, thân hình cao gầy hiện rõ trong bộ đồng phục rộng rãi.



Hoàng hôn ngả bóng trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy, Trần Trình quay lưng lại với ánh sáng, tôi đứng ngược sáng nhìn cậu ấy, giống như cậu ấy đang phát ra ánh sáng vậy.



Khung cảnh đẹp đẽ như thế, tôi chỉ muốn nói một câu.



“Gaia!” (phát sáng như ultraman vậy đó:))))



NONONO đi nhầm đến phim trường khác rồi.



“Trần Trình, cảm ơn cậu.”



“Ừm.”



Tôi với Trần Trình đi người trước người sau đến nhà để xe.



Trần Trình đưa chân vòng qua xe đạp, do xe của tôi bị chị gái đó làm hỏng rồi, cậu ấy vẫy tay với tôi.



“Lên đây đi.”



Tôi có chút ngạc nhiên.



Phía sau xe của Trần Trình có thể chở thêm người khác, ban đầu tôi còn hỏi cậu ấy rằng có phải là để chở cô gái nào đó không.



Rốt cuộc, vậy mà tôi lại là người đầu tiên ngồi ở sau xe cậu ấy.



Đạp xe đi, tôi nhẹ nhàng túm lấy góc áo đồng phục của cậu ấy, mùi trầm hương trên người Trần Trình thuận theo gió bay bay.



Chúng tôi chạy băng băng ở đại lộ ngoài trường, những bóng cây lốm đốm đong đưa.



Đài phát thanh trong trường vang lên, là bài “Bóng bay tỏ tình” của Châu Kiệt Luân.



“Em nói rằng theo đuổi em khó lắm, để cho anh biết khó mà lui~”



Tôi khẽ đung đưa hai chân, làn gió mát thổi qua chân tôi ngứa ngáy.



“Em không cần quà cáp đắt tiền, chỉ muốn một chiếc lá rơi trên đại lộ Champs”



“Khá hay đấy.”



Tôi nghe thấy cậu ấy lẩm bẩm gì đó.



8.



Bước vào học kì 2 của cao trung năm 2, việc học bắt đầu căng thẳng hơn.



Mỗi ngày tôi đều bị những quyển sách học



thuộc không hết phiền muộn đến mức nghi ngờ nhân sinh, đúng là khâm phục tôi ban đầu đã chọn văn.



Tôi với tầng nhà Trần Trình đối diện nhau, tôi nhìn thấy đèn trong phòng của Trần Trình vẫn luôn sáng.



Lập tức có thêm động lực học tập, cố lên!



9.



Tôi suýt chút nữa rớt xuống top50 của lớp, nguy hiểm quá.



Trần Trình vẫn luôn đứng thứ nhất trong lớp khoa học tự nhiên.



Mỗi ngày hai chúng tôi đều cùng nhau đi học rồi tan học, mối quan hệ…có chút…ấm áp?



Mỗi ngày tôi đều cảm thấy ngủ không đủ, trong tiết tự học buổi sáng buồn ngủ thành chó.



Tiết tự học sáng nay, tôi nghe thấy bạn gái bàn sau tám chuyện.



Vốn dĩ tôi không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng tôi nghe thấy hai chữ “Trần Trình”, thì lập tức hăng hái hẳn lên.



“Các cậu có biết không? Cao Xán Nhiên thích Trần Trình đấy, buổi chiều sẽ đi tỏ tình.”



? Tôi chầm chậm đánh ra một dấu hỏi.



Cái người tên Cao Xán Nhiên này sao lại cứ như âm hồn bất tán thế, từ lần kiểm tra trước cậu ấy đã rớt xuống lớp cơ bản, tôi cũng không còn gặp được cậu ấy nữa, sao lại nhảy ra trước mặt rồi?



Hay cho một Trần Trình, thật không biết trông đẹp trai như thế để làm gì, cả ngày chỉ biết mỗi việc học.



Tôi vểnh tai lên nghe tiếp.



“Cao Xán Nhiên? Vậy hai người đó có hi vọng đấy.”



Tôi không nhịn nổi nữa quay xuống, hỏi một câu.



“Tại sao hai người đó có hi vọng thế?”



“Lớp trưởng cũng thích tám chuyện à~ Cậu nghe mình phân tích này: Cao Xán Nhiên là kiểu người nhiệt tình như lửa, trông cũng xinh đẹp, Trần Trình thuộc kiểu người điềm tĩnh lạnh lùng, đẹp trai thì không cần phải nói, việc học cũng rất tốt.”



Tôi kiểu: Đây mà gọi là phân tích cái gì chứ.



“Còn nữa, hôm đó mình còn nhìn thấy, Trần Trình giúp Cao Xán Nhiên chuyển sách đấy!!!!”



“Wow ngưỡng mộ quá”



Đột nhiên tôi tức đến mức đập bàn, trong lòng tự an ủi chính mình rằng: Trần Trình là một người tốt bụng, Trần Trình là một người tốt bụng, cậu ấy chỉ là đi ngang qua giúp đỡ mà thôi, chỉ là đi ngang qua giúp đỡ mà thôi.



Tôi cứ đứng ngồi không yên cho đến buổi chiều tan học, nán lại ở trên cầu thang.



Cuối cùng Trần Trình cũng bước ra rồi, cậu ấy cầm theo túi sách, một tay thì cầm kính.



Tôi vừa định qua đó, thì không biết Cao Xán Nhiên từ đâu xông ra, qua đó vỗ vai Trần Trình.



Nói thật thì, Cao Xán Nhiên thật sự rất chói mắt.



Cậu ấy với Trần Trình vai kề vai, tuỳ ý cười với nhau, tóc đuôi ngựa buộc cao lắc qua lắc lại.



Tôi lùi lại một bước, trong lòng là đồng bằng tự ti hoang vu, rồi lại chìm trong bóng tối.



Cao Xán Nhiên nói gì đó với Trần Trình, nắm lấy tay của Trần Trình.



Tôi không thể nhìn tiếp được nữa, chạy xuống từ trên cầu thang.



Trong đầu tôi toàn là hình bóng Trần Trình và Cao Xán Nhiên vai kề vai.



Bọn họ ở cạnh nhau, đúng là toả sáng lấp lánh.



Trong đầu đang nghĩ đến những chuyện khác, chân cũng lười biếng.



Tôi từ trên cầu thang tầng 2,trở mình lăn xuống tầng 1.



Tôi nghe thấy Cao Xán Nhiên hét "Á” lên một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Trần Trình và Cao Xán Nhiên.



Sao lại gặp được vào lúc này chứ.



Trần Trình chạy đến đỡ tôi dậy, tôi nhịn đau đẩy cậu ấy ra, vô cớ tức giận.



“Phiền chết mất, cậu đừng bao giờ đi cùng với tôi nữa.”



Tôi cũng không nói tại sao, nhìn thấy Trần Trình sầm mặt mày, trong lòng tôi cũng khá là khó chịu.



Tôi muốn bỏ đi, Trần Trình lại dứt khoát đuổi theo tôi, bế tôi lên.



Lúc đầu tôi còn muốn giãy dụa thoát ra, nhưng cậu ấy mạnh hơn tôi, đành thôi không già mồm nữa.



Cao Xán Nhiên không biết từ lúc nào đã rời đi rồi, ánh mắt tôi hốt hoảng.



Tôi mới phát hiện ra căn bản tôi không phải là cái người tự tin đó, trước mọi thứ liên quan đến Trần Trình, những giả tưởng tự tin đó đều bị xé bỏ.



Tôi luôn cảm thấy tự ti trước mặt Trần Trình.



Tôi cảm thấy mình căn bản không thể chạm vào cậu ấy.



Nhưng bây giờ quả thực tôi đang ở trong vòng tay của cậu ấy.



“Tại sao cậu lại phải chạy?"



Cậu ấy đến cả hỏi ngữ khí cũng lãnh đạm.



“Không nhẫn tâm làm phiền cậu và Cao Xán Nhiên, xin lỗi.”



Bỗng nhiên, cậu ấy dừng lại.



“Thế nào?” Tôi tưởng rằng cậu ấy muốn trách móc tôi lo chuyện bao đồng.



“Tô An An, có phải cậu tưởng rằng, mình đối xử với mọi người đều giống như cậu không?"



Cậu ấy thả tôi xuống, hàng lông mi đen dài run rẩy.



“Có phải cậu cảm thấy mình rất lăng nhăng không?”



Tôi ngẩng đầu lên, định nói, thì lại nhìn thấy đôi môi mím chặt của cậu ấy.



“Không phải, mình…tưởng rằng cậu và Cao Xán Nhiên đang hẹn hò.”



“Vậy bây giờ mình đối với cậu là gì? Hàng xóm? Bạn học?”



“Chúng ta, không phải là bạn rất tốt sao?”



Tôi chưa từng nhìn thấy một Trần Trình như thế, bỗng nhiên mắt cậu ấy đỏ lên, nắm chặt hai tay.



“Bạn bè?”



Cậu ấy tiếp tục bế tôi về nhà, nhưng từ lúc đó không nói thêm câu gì với tôi nữa.



10.



Tôi không biết tôi đã làm sai ở đâu rồi, tôi chỉ là hiểu lầm mối quan hệ giữa Cao Xán Nhiên và Trần Trình mà thôi, tại sao cậu ấy lại không thèm để ý gì đến tôi lâu như vậy chứ.



Được nghỉ hè rồi, tôi định đi tìm Trần Trình để nói rõ.



Tôi đến gõ cửa nhà cậu ấy, đợi cả nữa ngày mà không có ai ra mở cửa.



Tôi ngồi ở chỗ cầu thang, lặng lẽ đợi cậu ấy quay về.



Tôi có chút rảnh rỗi, gối đầu lên đầu gối thế mà lại ngủ mất tiêu.



Có lẽ là đã trôi qua được nửa tiếng, tôi mơ màng mở mắt ra, phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Trần Trình.



Trần Trình đang ngồi trên bàn học giải đề, ngón tay thon dài cầm bút.



Cậu ấy mặc áo cộc tay màu trắng, chân trái duỗi thẳng để lộ ra mắt cá chân, chân phải cong lại kê lên một cái hộp nhỏ dưới bàn học.



Cậu ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, ngoảnh lại nhìn tôi.



Ánh mắt vẫn cứ hờ hững như sóng vỗ.



"“Cầu thang lạnh lắm, cậu thì ngủ say như chết vậy, nên mình đã bế cậu vào đây.”



Cậu ấy nói câu đấy mà mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, giống như chỉ đơn giản là di chuyển toạ độ.



Lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu ấy thật lạnh lùng.



Tôi che đi mang tai đang đỏ bừng lên, muốn hỏi cậu ấy tại sao lại tức giận.



Chẳng qua vừa định nói thì mới phát hiện ra, mối quan hệ của chúng ta hình như từ vữa này đã quay lại như lúc đầu, bây giờ mà nhắc đến cũng không được.



Thật ra nghĩ lại thì cũng tốt, mối quan hệ thoải mái không cần phải giải thích đã có thể làm hoà rồi.



“Cho cậu này, nho chanh đông lạnh.”



Trên tay cậu ấy cầm nho chanh đông lạnh, đưa qua cho tôi.



“Sao cậu biết được mình thích uống nho chanh đông lạnh?”



Tôi có chút nghi ngờ, tôi chưa từng nói chuyện này với cậu ấy.



“Chỉ có cậu được phép nói, còn không cho phép mình được xem sao?”



Cậu ấy ngoảnh lại, hơi nhướng mày, đuôi mắt cong lên.



Lời này nói ra có chút kỳ lạ, tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì Trần Trình đã lôi ra một bó hoa dã bách hợp bên cạnh bàn học giống như đang làm ảo thuật vậy.



Cậu ấy ngồi xổm xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, nhìn thẳng vào tôi.



“Tặng cho cậu đấy, Tô An An.”



Tôi ngơ ngác nhận lấy, mở miệng tận mấy lần nhưng đều không nói được lời nào.



“Mau đi đi, vừa rồi mẹ cậu gọi đến đấy.”



Tôi cầm chặt bó hoa dã bách hợp, giống như một cô dâu đang bỏ trốn vậy, chạy vụt ra khỏi nhà của Trần Trình.



Cậu ấy đây là, tặng cho mình một bó hoa sao?



Dã bách hợp toả sáng và nở rộ, giống như một tôi tuỳ ý khác vậy.



Cậu ấy đây là đang bảo mình đừng tự ti sao?



11.



Vì lí do là đã lên cao trung năm 3, nên tôi căn bản không có thời gian nghĩ về bó hoa dã bách hợp đó nữa.



Chỉ vào những lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi sẽ nhớ về mùi trầm hương ngày hôm đó khi cậu ấy bế tôi về nhà.



Thật ra ngày hôm đó tôi không hề ngủ say, cậu ấy vừa bế tôi lên là tôi đã tỉnh rồi.



Nghĩ đến đây, mang tai tôi lại nóng hết cả lên.



2:46 sáng, tôi định đi ngủ, lặng lẽ vén một góc rèm cửa lên, Trần Trình ở đối diện vẫn chưa ngủ.



“Chúc ngủ ngon, tội phạm phóng hoả tâm hồn thiếu nữ.”



Tôi mang theo ý cười, cứ lẩm bẩm mãi.



12.



Lời thề 100 ngày đã đến rồi, trạng thái học tập gần đây của tôi cực kì tốt, mấy lần liền đều leo lên top 15 của lớp.



Trần Trình vẫn luôn ổn định giữ vị trí thứ nhất.



Khi ở trường, có những lúc tôi sẽ dành thời gian để đi vệ sinh.



Mỗi lần tôi đều có thể gặp được Trần Trình ở lối cầu thang.



Cậu ấy luôn đi rất chậm, dùng ngón trỏ tay trái đẩy kính lên.



Hôm nay tan học, quả thực tôi nhìn không nổi cái dáng đi chầm chậm của cậu ấy nữa rồi. (Mẹ nó chút thời gian của bà đây dành để đọc sách không tốt hơn sao?)



Thế là tôi nắm lấy cổ tay của cậu ấy, bước nhanh về phía trước.



Vào đầu mùa hạ, cơn gió mang theo một chút cảm giác mát mẻ.



Trần Trình bước thật nhanh theo tôi, trong mắt có thêm chút màu sắc.



Về đến nhà tôi mới nhận ra, vậy mà vừa nãy tôi lại nắm tay Trần Trình sao! Cậu ấy chính là Trần Trình đấy!



Từ nhỏ tôi đã hay xấu hổ và nhạy cảm, bây giờ lại thêm lí do tôi học văn, tâm tư lại nhiều thêm vài phần tinh tế.



Cho nên bây giờ mang tai của tôi lại đỏ lên rồi!!!!!!!!!



13.



“Tô An An, cậu đã đọc bài đăng hot nhất trên diễn đàn chưa?”



Vừa mới đến lớp, bàn sau đã nóng lòng hỏi tôi rồi.



Tôi lắc đầu, hôm qua tôi hơi buồn ngủ, nên làm xong bài tập liền đi ngủ luôn, không hề xem điện thoại.



“Mình biết ngay là cậu không xem, nên mình còn đặc biệt mang theo điện thoại đến đấy.”



Tôi nghi ngờ ngoảnh lại, nhìn thấy cậu ấy bấm vào diễn đàn của trường trung học chúng tôi.



Bấm vào bài đăng hot nhất.



[Lớp trưởng lớp văn Tô An An và lớp trưởng lớp lí Trần Trình của cao trung năm 3 ngọt ngào thật đấy! Bên dưới là ảnh bằng chứng. (Ảnh jpg)]



Tay tôi run lên, suýt chút nữa làm rơi vỡ điện thoại của cậu ấy rồi.



Bấm vào phần bình luận.



[Đúng đấy, tôi thường nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi học đấy, đã xác nhận mối quan hệ!]



[Á á nam thần Trần Trình của tôi! Chẳng qua Tô An An trông thuần khiết thật đấy!]



[Đậu má lúc trước sao tôi lại không phát hiện ra đàn chị lại đẹp như vậy chứ!]



[Mau hẹn hò đi]



[Đảng cao trung năm 3 đi ngang qua, quả thực từ lúc bắt đầu mối quan hệ của bọn họ đã rất tốt rồi~]



Cái gì mà loạn hết cả lên thế này!



Tôi không dám bước chân ra khỏi cửa lớp nữa rồi, sợ đi được nửa đường thì bị người nào đó yêu thích bài đăng nhận ra.



Lúc tan học, tôi không dám đi cùng với Trần Trình nữa, trốn đông núp tây quay về tiểu khu.



Tôi cứ cảm thấy phía sau có ai đó đi theo, vừa ngoảnh lại, thì phát hiện ra là Trần Trình.



Cậu ấy vẫn như thường ngày hờ hững nhìn tôi, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào cả.



“Cậu chạy cái gì chứ?” cậu ấy hỏi tôi.



Tôi bỗng nhiên nhớ ra một đoạn văn.



[Cô ấy chạy, anh ấy đuổi, cô ấy có chạy đằng trời~]



Trời đất Tô An An, mày đang nghĩ gì thế này!!!!??



Tôi nói cho cậu ấy biết về chuyện bài đăng, Trần Trình giống như sớm đã biết rồi vậy, không hề có một biểu cảm thừa thãi nào.



“Vậy thì có thế nào? Cậu rất ghét phải ở trong cùng một bức ảnh với mình sao?”



Tôi lắc đầu.



“Không phải thế, chỉ là nếu chúng ta bị người khác hiểu lầm thì không hay lắm.”



“Ồ.” cậu ấy đáp lại đúng một câu.



“Lên tầng đi.” cậu ấy nhìn tôi cười, tựa như ánh trăng vậy.



Tôi bước lên cầu thang, ở chỗ cửa sổ hành lang nhìn thấy cậu ấy cũng bước vào nhà, bóng dáng thật thanh tú.



14.



Rất nhanh, cao khảo đã kết thúc rồi.



Chúng tôi tổ chức tiệc tốt nghiệp cho lớp, bởi vì chuyện bài đăng lúc trước, nên mọi người đều hùa nhau bảo tôi với Trần Trình cùng nhau làm MC.



Trần Trình đồng ý rồi.



Tôi vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện cùng với cậu ấy.



Lúc trước bất kể là đi học hay là vô tình gặp nhau, tôi đều quen đi sau cậu ấy một chút.



Tôi uốn mái tóc ngắn một chút, đuôi tóc hơi cong lên, mặc chiếc váy eo cao dài đến đầu gối màu hồng cánh sen mà Trần Trình chọn cho tôi.



Trần Trình mặc một bộ vest màu đen, đeo cà vạt lên, tôi bỗng cảm thấy khao khát khó hiểu.



Tô An An mày lại đang nghĩ gì thế!



Chúng tôi cùng nhau bước lên sân khấu, bên dưới toàn là tiếng hò reo.



Tôi cười ngượng ngùng, có lẽ là do căng thẳng quá, miệng tôi nói sai mất một câu.



Bên dưới bỗng nhiên yên lặng.



Tôi có chút bối rối, trong tiềm thực thật sự muốn chạy trốn, cái cảm giác tự ti đã từ rất lâu, lại quen thuộc đó.



Tôi vừa định xoay người chạy xuống sân khấu, thì cổ tay đã bị Trần Trình nắm lấy.



Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, ánh mắt kiên định của Trần Trình nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm nhận được sự bảo vệ vô điều kiện.



Lần đầu tiên như vậy, là lúc cao trung năm 2, tôi bị đàn chị bắt nạt, lúc Trần Trình đưa tôi về nha.



Bức ảnh tiệc tốt nghiệp lần này đã chiếm hết mọi bài đăng, hot nhất vẫn là khung cảnh mà Trần Trình nắm lấy tay tôi.



Sau này nghe nói bức ảnh này, mỗi một đàn em khoá sau đều được nghe qua về chúng tôi.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi với Trần Trình bước đi trên con đường về nhà.



Giày cao gót thật khó chịu, tôi đi chân đất, tay cầm theo giày.



Tôi với cậu ấy nói chuyện với nhau vài câu, cảm khái quãng thời gian đẹp nhất của thanh xuân.



Trần Trình đột nhiên dừng lại, đi đến một cửa hàng, chưa được bao lâu thì cậu ấy bước ra, hai tay để ở sau lưng.



Ánh đèn ven đường màu vàng ấm áp mập mờ, tôi đứng trên vỉa hè, nhìn cậu ấy đang đi về phía mình.



Cậu ấy lấy ra một bó hoa dã bách hợp nở rộ từ sau lưng, quỳ một đầu gối xuống đất.



Ánh mắt của cậu ấy không còn mang theo sự mệt mỏi nữa, Trần Trình nghiêm túc nhìn tôi, môi khẽ cử động.



“Tô An An, mình thích cậu.”



Hai mắt tôi mở to, lùi lại một bước.



Trần Trình, thích mình sao?



Tôi nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.



“Tô An An, lúc trung học năm 3 rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình thế? Cậu nghĩ mình từ trên tỉnh quay về là vì sao?”



Tôi muốn khóc quá.



Thì ra mỗi lần mình trốn tránh cậu ấy đều nhận ra.



Nhiều năm như thế cơ thể nhạy cảm và tự ti này, dưới mỗi lần va chạm với cậu ấy, đều như thế.



Tôi cầm lấy bó hoa dã bách hợp, nhìn Trần Trình đứng lên, ôm lấy tôi.



“Dưới đất lạnh.” cậu ấy nói.



“Mình thích cậu, đây là sự thật không thể chối cãi.”



Gió đêm đung đưa những bông hoa dã bách hợp, tôi ôm vòng qua cổ cậu ấy, cuộn tròn trong vòng tay cậu ấy, vừa ấm áp lại vừa thoải mái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv