Đoan Mộc Nhất Phong ở vị trí trên cao, lời nịnh hót nào mà gã chưa được nghe qua, lời xu nịnh của Lưu Khôn còn kém xa so với đám quan viên kia. Nhưng Lưu Khôn là Trưởng lão của Nam Cương Thần Giào, thân phận và địa vị khác biệt, tính chất cũng khác. Loại cảm giác thành tựu đó, hoàn toàn không phải người bình thường nịnh hót có thể có được đâu.
Còn hai vị Thái thượng trưởng lão Độc Trạch và Vô Ảnh, đa số thời gian họ đều bế quan, bình thường những người e sợ bọn họ thì nhiều, xu nịnh nghe cũng ít, đương nhiên cảm thấy thoải mái.
- Tiểu Khôn không tồi, sau này Đoan Mộc quản lý sự vụ trong giáo, xin cất nhắc cất nhắc thêm.
Vô Ảnh khá hài lòng nói.
- Ừm, Tiểu Khôn phải cố gắng nỗ lực đấy.
Độc Trạch cũng cho rằng là vậy.
- Độc Trạch huynh và Vô Ảnh huynh đều nói thế, ta đương nhiên phải chiếu cố thêm rồi.
Đoan Mộc Nhất Phong thuận nước đẩy thuyền, Lưu Khôn lập tức cảm kích liên tục, trong lúc nói chuyện, một hàng mười mấy người bọn họ đã đi đến một cái miệng hẻm núi.
- Đứng lại, còn đi tiếp nữa ta sẽ đập chết ngươi.
Một đường hẻm núi trông chỉ thấy rừng cây rậm rạp, bất lình thình truyền tới một tiếng quát tháo, tiếp đó chỉ thấy một người đàn ông cao to tay cầm cây côn răng sói khổng lồ, theo sau gã là mười mấy tên người Man tráng kiện đang chạy ra khỏi miệng hẻm núi.
Hiển nhiên, cái miệng hẻm này đã có người bố trí trận pháp, hơn nữa còn tương đối cao minh, cho dù là Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch hay Vô Ảnh, cả ba người nếu không phải họ biết được nơi đây là tổng bộ của Man Thần Giáo từ trước, cũng chẳng phát hiện ra có điều gì bất thường.
- Rầm…
Đoan Mộc Nhất Phong thi triển sức mạnh cường hoành trong nháy mắt, chỉ là uy ép áp bức thôi, khiến cho đám người Man trước mắt không ngừng lui về sau.
- Đại giáo chủ (Giáo chủ thay thế) của Nam Cương Thần Giáo Đoan Mộc Nhất Phong, cầu kiến Man Thần Man Thần Giáo.
Sức mạnh của Đoan Mộc Nhất Phong, là dùng pháp lực ngưng tụ sau đó phát ra bằng thần niệm, hơn nữa trực tiếp bao trùm cả cái hẻm núi, cho dù có trận pháp cách âm đi nữa, tuyệt đại đa số vẫn có thể xuyên thấu được.
Người Man quả thật khác biệt so với những người khác, nếu là người giữ cửa của những môn phái khác, trong tình huống này hoặc họ sẽ ngăn cản hoặc tức giận động thủ, nhưng người của Man Thần Giáo sau khi thấy Đoan Mộc Nhất Phong thi triển sức mạnh cường đại, không ngờ trực tiếp rút về, tiếp đó trong không trung xuất hiện một màng mờ ảo rung động, tiếp đó bọn họ liền biến mất vào trong đó.
Phút tiếp theo, một luồng sóng nguyên khí khẽ động, màng mờ ảo vừa rồi cũng biết mất theo đám người Man, tầm mắt nhìn qua có thể thấy được cả cái sơn cốc đều là những quần kiến trúc khổng lồ, người Man bên trong đều đang bận rộn công việc.
Sau đó có một luồng sáng chớp nhoáng, vài người nhanh chóng bay từ không trung đến, người đi trước nhất cầm một vật bằng gỗ cứ như là quyền trượng vậy, thân hình cũng thuộc loại cao to nhất trong đám, trên người gã mặc một chiếc áo giáp có hoa văn giống với hoa văn trên cây quyền trượng, tuổi tác thì không lớn lắm nhưng trông khá chững chạc. So với đám người Man còn lại, cho người ta cảm giác người này rất thông minh trí tuệ.
Tuy Đoan Mộc Nhất Phong mới gặp lần đầu, nhưng từ trong thông tin thu thập được về Nam Cương Thần Giáo gã biết được, đây là giáo chủ hiện giờ của Man Thần Giáo, Kình Sơn. Đây không phải tên gọi của gã, tên của gã đã sớm bị mọi người quên lãng rồi, đây là danh xưng dành cho anh hùng đứng đầu trong tộc, cho thấy sức mạnh và dũng mãnh của người đó.
- Oanh!
Kình Sơn đi đến gần, cái cây quyền trượng bằng gỗ trông nhẹ tênh kia cấm xuống đất một phát, mặt đất lập tức rung chuyển:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, chuyện đó phải đợi, trước khi thần tiếp kiến, bất kỳ kẻ hèn mọn nào cũng không được phép quấy nhiễu thần linh.
Mạnh, vô cùng mạnh, Đoan Mộc Nhất Phong có thể cảm nhận rõ rệt, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của tay Kình Sơn này. Nhưng gã vẫn ngạo nghễ nhìn Kình Sơn, cho dù bản thân không phải đối thủ của gã, nhưng bản thân đang đại diện cho Nam Cương Thần Giáo, khác xa so với Lục Trưởng lão.
- Ta là "Đại giáo chủ" của Nam Cương Thần Giáo Đoan Mộc Nhất Phong, bây giờ ta muốn gặp Man Thần của các ngươi.
- Hỗn láo, Thần Linh mà các ngươi nói muốn gặp là gặp sao, lập tức đi ngay.
Kình Sơn vừa nghe Đoan Mộc Nhất Phong nói thế liền tức giận đùng đùng, pháp lực khổng lồ trên cơ thể chuyển động, có tư thế sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Lưu Khôn bên cạnh thấy thế, kinh hãi đến không dám ra mặt, còn chuẩn bị sẵn tư thế tháo chạy. Man Thần Giáo bây giờ không giống ngày xưa nữa, lần nào Lục trưởng lão đến cũng đều khách sáo hết mực, nói năng ôn hòa dễ bàn chuyện.
- Kẻ hỗn xược là ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn Thần của các ngươi bỏ qua cơ hội tốt ư? Nói cho ngươi biết, nếu lần này ngươi không thông báo, mất đi cơ hội tốt lần này, e rằng y sẽ không còn cơ hội tìm lại món đồ của y nữa, lúc đó người đầu tiên mà Thần các ngươi trừng phạt sẽ là ngươi.
Tuy Đoan Mộc Nhất Phong cảm nhận được sự hung hãn dữ dội của Kình Sơn, mà bọn họ còn đang đứng ở cổng vào của Man Thần Giáo, nhưng lúc này gã vẫn chứng tỏ khí thế của một Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, Thái thượng trưởng lão hay nói cách khác là Đại Giáo chủ của Nam Cương Thần Giáo.
- Người tí hon kia, ngươi biết ta đang tìm gì không? Qua đây đi.
Bất thình lình, trong không trung xuất hiện một luồng ánh sáng, phụt cái đã xuất hiện một bàn tay lớn thò đến, chẳng đợi Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch, Vô Ảnh phản ứng. Bàn tay đó trực tiếp bắt lấy Đoan Mộc Nhất Phong, giống hệt như một người bình thường bắt lấy một con kiến vậy. Đoan Mộc Nhất Phong đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng lúc này ngay cả cơ hội phản kháng cũng chẳng có thì đã bị bắt đi rồi, trực tiếp biến mất trong không trung.
Kình Sơn hung hãn vừa rồi, cùng với vài vị phó giáo chủ theo sau, và cả tất cả những người trong cốc, sau khi cảm nhận được khí chất đó liền tất thẩy quỳ gối cúi rạp, thành khẩn khấu bái.
Mà đám người Độc Trạch, Vô Ảnh, Lưu Khôn thì đứng chết trân ở đó, lúc này toàn thân họ đều toát mồ hôi hột, cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao giáo chủ đời trước của bọn họ lại nói như vậy, tại sao Man Thần Giáo lại cùng đứng cùng ngồi với Nam Cương Thần Giáo, Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, quả thật quá khủng bố, Đoan Mộc Nhất Phong vốn là Lục Địa Thần Tiên Nhân Anh Kỳ gần kề đỉnh phong mà, đây quá là khủng khiếp, bàn tay đó rốt cục là của ai, chẳng lẽ thật sự là của Thần thật ư???
,………………………………………….
Vì để bọn Túy Miêu, Bàn Tử quen thuộc với sức mạnh của bản thân, cũng để Sắc Quỷ có cơ hội rèn luyện thực tế, bốn người Trình Cung bọn họ phải mất vẻn vẹn bảy ngày trời mới đến được bên dưới Nam Long Sơn Mạch.
Trong mấy ngày này, sự khống chế của Túy Miêu và Bàn Tử đối với sức mạnh của bản thân đã bước sang một bước ngoặt mới, còn Sắc Quỷ sau khi trải qua trận ác chiến liên miên, sau đó lại bổ sung Nguyên dịch và Chuyển sinh đan, nên sức mạnh lại được nâng cao lần nữa, nay đã đạt đến Thoát Tục Kỳ tầng sáu rồi.
Vốn dĩ việc nâng cấp với tốc độ này đã coi là khủng bố lắm rồi, nhưng có Bàn Tử bên cạnh chọc tức gã, gã có muốn vui vẻ, xúc động thì cũng chẳng xúc động nỗi.
- Bà mẹ, khí chất mạnh quá, cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.
Bất chợt, mọi người đều cảm nhận được tại phía xa cách đây mấy chục dặm đường, có hai luồng khí chất rất mạnh mẽ xuất hiện, tiếp đó bỗng chốc như biến mất vậy, nhưng đám người Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ đều đánh hơi được mùi nguy hiểm, nên đều đề cao cảnh giác.
- Đại Thiếu, chúng ta không đi sai đường chứ, vừa rồi ở phía đó bùng phát ra hai luồng khí chất mạnh mẽ, hơn nữa còn có khí chất của đám người Man. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Bàn Tử chỉ về phía xa, chính là chỗ hẻm núi mà bọn người Đoan Mộc Nhất Phong vừa đáp xuống.
- Rất có khả năng đã đi sai đường rồi.
Trình Cung gật đầu một cách nghiêm túc.
- Chẳng còn cách nào khác, với trí tuệ của ta, đã sớm phát hiện ra có vấn đề mà.
Bàn Tử nhanh nhảu nói một cách đắc ý.
Trình Cung chỉ chỉ về phía đó nói:
- Thế này, ngươi qua đó trước để dò đường cho mọi ngườ, sau đó bọn ta sẽ theo sau qua đó.
- Hở?
Đang đắc ý vui vẻ bất chợt Bàn Tử nghe vậy liền ngẩn người, tiếp đó cười hi hi nói:
- Thôi vậy, được rồi, ta kiên quyết bảo hộ Đại Thiếu, Đại Thiếu nói đi đâu thì đi đó, đúng sai không quan trọng, theo sát bước chân của Đại thiếu mới là chuyện quan trọng nhất của bọn ta. Sắc Quỷ, ngươi không thể nhanh hơn được à, nói ngươi đấy, nhanh dùm cái đi.
- Móa .
Sắc Quỷ cho Bàn Tử một ngón tay giữa.
- Các ngươi có cảm nhận được, gần đây có gì đó không bình thường?
Bất thình lình Trình Cung dừng chân lại, nhìn ngắm ngọn núi yên ắng, bình lặng, đẹp đẻ phía trước nói.
- Quá yên tĩnh rồi, tất thẩy đều giống y như trong tranh vẽ, không chút tạp âm, không một con dã thú, thậm chí còn chẳng trông thấy cả mũi trùng chuột kiến.
Sắc Quỷ hiển nhiên đã sớm chú ý và phát hiện điểm bất bình thường này, Trình Cung vừa hỏi, gã lập tức đáp lời ngay.
Giống y như tình cảnh trong tranh vẽ, tên này, hao phí sức mạnh to lớn một cách lãng phí, làm ra cái trận pháp khổng lồ nhưng không thực dụng, đây chẳng qua là một trận pháp che mắt mà thôi, còn làm tệ đến nhường này, xem ra gã chẳng có thiên phú với món này rồi.
Trong lòng Trình Cung ngẫm nghĩ, bắt đầu vận chuyển nội đỉnh Hư Không Âm Dương Đỉnh trong cơ thể, đến gần chỗ này hắn chỉ dựa vào cái này để định vị này thôi. Chỉ cần hắn không dùng thần niệm thông qua mảnh vỡ ngoại đỉnh của đối phương để lan tỏa điều tra, chỉ cần hắn dựa vào nội đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh trong cơ thể giúp đỡ, thì việc cảm ứng hay định vị cũng sẽ chót lọt, không ai phát hiện ra được tồn tại của hắn.
Không sai, chính là bên trong đó, đã rất gần rồi. Trình Cung thông qua nội đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh, khẳng định một cách chắc như đinh đóng cột, rằng mảnh vỡ ngoại đỉnh đích thị đang nằm ở đó.
- Đại Thiếu, có người.
Lúc này, Tử Kim Bàn Long thương của Túy Miêu đã cầm trong tay, chính là đang chuẩn bị muốn ra tay.
Kỳ thật, Trình Cung cũng đã sớm phát hiện ra, sau khi bọn họ ngưng lại ở đây, liền có người chú ý đến bọn họ, mà chính lúc bọn họ kháo nhau nơi này có điểm kỳ quái, thì người đó lập tức trở nên cảnh giác, không chỉ dùng thần niệm lưu ý đến bọn họ, còn dùng đủ phương thức thông báo cho người khác.
Thực lực của người này cũng chỉ mạnh chứ không kém hơn Túy Miêu, nhưng chỉ phụ trách canh giữ ở đây, không cần nghĩ cũng biết nơi đây quan trọng như thế nào đối với Man Thần Giáo.
- Gã không ra tay, chúng ta cũng đừng vội vã, đợi người của bọn họ đến rồi tính.
Trình Cung không để Túy Miêu động thủ.
Gần như trong khoảnh khắc bọn họ nói chuyện với nhau, mấy luồng khí chất cường đại tức thì ùa tới, người đến chính là Giáo chủ Kình Sơn của Man Thần Giáo, theo sau y là mấy người phó giáo chủ, mà trong đó có một người mà bọn Trình Cung cũng quen, đó chính là Phó giáo chủ Kha Lỗ (Tạp Lỗ) mà lần trước đã dẫn binh đến tấn công Đan Thành.
Hôm nay Kình Sơn và đám người quan trọng trong Man Thần Giáo đều cảm thấy bấng loạn, chuyện lạ năm nào cũng có, sao năm nay cứ đặc biệt nhiều. Trước đó là Đoan Mộc Nhất Phong của Nam Cương Thần Giáo trực tiếp đến trước cổng của Man Thần Giáo đòi gặp Thần Linh, Thần cao cao tại thượng, đâu phải người mà bọn họ muốn gặp là gặp được. Hơn nữa trong lòng đám người Kình Sơn, không có triệu kiến của Thần, mà thái độ muốn gặp Thần thì gặp kia, đã là một sự xúc phạm đối với Thần rồi.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là, không ngờ Thần bất chợt xuất hiện, ra tay dẫn Đoan Mộc Nhất Phong đi mất, sau đó nghĩ tới chuyện Đoan Mộc Nhất Phong vậy mà cũng là Đại Giáo chủ của Nam Cương Thần Giáo, phỏng chừng lần này thật sự có chuyện lớn rồi, trong lòng cũng xem như có thể nghĩ thông. Nếu Thần đã triệu kiến Đoan Mộc Nhất Phong, Kình Sơn bèn cho người nghênh đón đám người Độc Trạch và Vô Ảnh vào trong Man Thần Giáo, nhưng bên đó còn chưa kịp giao lưu với họ, thì bên này không ngờ lại nhận được tin, có người đã bước vào cấm địa của Man Thần Giáo.
Cấm địa của Man Thần Giáo chính là nơi có Thần Linh, bởi vì Thần đã căn dặn, nên bọn họ không tài nào bố trí lực lượng hùng hậu để bảo vệ xung quanh được, hơn nữa với sức mạnh của Thần cũng chẳng cần bọn chúng bảo vệ. Chỉ có điều sợ là sợ có một số ít người không có mắt thái sơn, chạy đến quấy nhiễu làm phiền Thần, thế là trong giáo bao gồm cả Giáo chủ , tất cả những người đủ tư cách đều luân phiên canh giữ cấm địa này.