*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 9: Mất tích
Edit: Thiên Tầm
Beta: Snivy
******************
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Đan Phi, cậu thật sự muốn dọn vào quân doanh à?"
Đại Niên nhìn Đan Phi đang hướng dẫn Tiểu Niên nấu ăn, nói cái gì mà nếu muốn làm bánh đường thì không được để lửa tắt. Đan Phi đang chuẩn bị sẵn đồ ăn cho bọn họ, nếu ăn một bữa không hết thì bữa sau có thể hâm nóng lại ăn tiếp. Đan Phi vừa đi, Đại Niên cùng Tiểu Niên quả thật là rất đau đầu về vấn đề đồ ăn, cậu giống như đã đoán trước được bọn họ sẽ gọi đồ ăn nhanh mỗi bữa và khốn khổ vì chuyện ăn uống, sinh hoạt.
"Đúng vậy, có lẽ sẽ ở nửa tháng, hoặc là không bao lâu nữa sẽ quay về."
Kỳ thật, chính Đan Phi cũng không nắm chắc. Lưu Trấn Đông nói cậu muốn trở về cũng được, nhưng cân nhắc kỹ thì vẫn là không nên quay về. Cùng lắm thì qua chuyện này, cậu nhận thức được người này rất có uy quyền, có thể khiến cho quản lý để cậu vào công tác trong quân doanh, nhưng có những chuyện cậu không thể ngờ đến chẳng hạn như tiền trợ cấp, tất cả đều tăng lên khiến cho tiền lương của cậu giống như tăng gấp đôi, điều này thật không dễ dàng gì.
"Tôi nói công ty chúng ta đã hợp tác với quân doanh rồi mà còn không yên tâm sao, chẳng lẽ còn muốn giữ người?"
Đan Phi ngẫm một lúc nói: "Thiết bị theo dõi trong quân đội rất nhiều, hơn nữa còn là tổng bộ chỉ huy, vấn đề an toàn là tất yếu. Có nhiều nơi phải theo dõi cần được sửa chữa ngay, nên ở trong đoàn cũng là chuyện tốt."
Trương Phong Nguyệt đang tránh sau cửa phòng quản lý nghe vậy liền bốc lửa: 'Ông đây khinh bỉ nhé! Lưu Trấn Đông cái đồ ác quỷ này, hắn chẳng qua là làm biếng mà thôi'
Lúc trước, khi Đan Phi xin phép Lưu Trấn Đông đi lấy phần cứng đều do Trương Phong Nguyệt sai cậu đến kho hàng của công ty lấy, phần cứng này chính là của quản lý công ty. Hắn ta cũng không phải là GAY, chẳng qua hắn ta muốn đem đi bán, kiếm thêm một khoản thu nhập. Cũng chẳng biết, ma xui quỷ khiến làm sao mà những món đồ kia lại rơi vào trong quân đội, lại còn tới tay của Lưu Trấn Đông. Như thế cũng không sao, nhưng thật không ngờ Lưu Trấn Đông lại lấy chúng làm cái cớ để Đan Phi dạy các vị sĩ quan, nói là công cụ dạy học đã có sẵn, không cần phải đi ra ngoài.
Mẹ nó, ông trời đúng là không có mắt! Vậy mà để Lưu Trấn Đông coi trọng Đan Phi! Như vậy, Đan Phi thật sự không có hy vọng quay trở về nữa rồi. Lửa càng lúc càng cháy lớn, Trương Phong Nguyệt cúi đầu hộc máu. Dựa vào cái gì mà tên khốn nạn họ Lưu kia lại có số mệnh tốt như vậy!
Lưu Trấn Đông dựa người trên ghế sa lông, mặc kệ khói lửa đạn bay cũng không ngẩng đầu lên:
"Đang ăn đừng nói chuyện, vẫn nên chuyên tâm ăn ngon, đừng có oán thầm tôi, cẩn thận tiêu hóa không tốt."
Khuôn mặt Trương Phong Nguyệt hiện đầy vệt đen, lại chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quân trang đối diện, thật sự là muốn đánh hắn một trận. Cái gì mà nói chuyện với không nói chuyện! Có chuyện như vậy sao?
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Vẫn nên nói cho tôi biết vì sao chân cậu ấy lại bị như vậy đi." Lưu Trấn Đông cuối cùng cũng giương mắt... nhìn Trương Phong Nguyệt... đang bốc lửa.
Trương Phong Nguyệt bỗng cảm thấy muốn ném thẳng cái bánh bột ngô trong tay cho tên điên kia: 'Ngươi mau ăn đi này, đáng ghét.'
Một giây trước khi lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình, Trương Phong Nguyệt vươn tay chặn miệng lại, nghiêm chỉnh nói chuyện.
"Tôi cũng không biết chắc chắn, nhưng dường như có liên quan đến Lữ trưởng Lữ đoàn Pháo binh-Tiền Bình Khôn. Lúc trước, tôi nhắc đến tên của Tiền Bình Khôn với Đan Phi, cậu ấy liền làm rơi ly nước nóng xuống đất. Lúc sau, tôi cũng nhận thức được một chút, nhưng cậu ấy giống như rất hoảng loạn, không chịu nói rõ ràng, chỉ nói mình từng là lính trong quân đội, cho nên vừa nghe đến danh xưng của Tiền Bình Khôn thì kích động. Tôi hỏi cậu ấy làm sao biết Tiền Bình Khôn là Lữ trưởng, cậu ấy liền bỏ chạy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy kích động như vậy. Sau đó, tôi cũng không hỏi lại nữa."
"Tiền Bình Khôn..."
"Tôi nói này, nếu ông nghiêm túc thì tôi cũng chẳng nói làm gì, nhưng nếu muốn trêu chọc cậu ấy thì quên đi. Đứa trẻ này sống cũng không dễ dàng gì."
"Vậy sao ông còn cho cậu ấy đi công tác nhiều như vậy?"
"Là cậu ấy nói muốn kiếm thật nhiều tiền, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy thôi. Lương một tháng của cậu ấy cũng chừng bảy ngàn*, ông xem chúng ta đều là nhân viên cấp cao mà lương cũng chẳng bằng con số đó, như vậy... làm sao tôi có thể để cậu ấy nhàn rỗi? Tôi cũng không để ý nhiều đến vậy."
(*): xấp xỉ bằng 23 triệu 183 nghìn đồng.
"Cậu ấy cần nhiều tiền như vậy để làm gì?" Nhìn cách ăn mặc thường ngày, liền biết cậu ấy không phải loại người yêu hư vinh, khinh người.
"Làm sao tôi biết được? Cậu ấy cũng không phải vợ tôi!" Trương Phong Nguyệt quả thật không biết nói gì nữa.
"Đúng vậy, ông không cần biết." Lưu Trấn Đông đứng dậy, vỗ bả vai Trương Phong Nguyệt: "Tôi đi đây, lát nữa tôi sẽ bảo Trấn Tây liên lạc với ông, ở chỗ đó có công trình cho ông làm."
"Như vậy còn được." Trương Phong Nguyệt cuối cùng cũng thấy thoải mái một chút, tiễn Lưu Trấn Đông ra khỏi phòng.
Lưu Trấn Đông đứng ở phía sau Đan Phi, Tiểu Niên cùng Đại Niên lập tức thấy có sát khí, tránh thật xa Đan Phi. Lưu Trấn Đông bước lên một bước, khoác tay lên lưng ghế, hỏi: "Thế nào? Chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, có thể đi được rồi." Đan Phi vừa dứt lời, liền đứng dậy bước về phía Tiểu Niên dặn dò: "Nếu như có chuyện gì không rõ thì cứ gọi điện hỏi tôi, tôi sẽ mở máy 24 giờ."
Lưu Trấn Đông giúp Đan Phi mang cái thùng đi, Đan Phi liền bước ra theo.
Đại Niên buồn bực nói: "Như vậy thì cũng rất lâu mới có thể trở về?"
Tiểu Niên liếc mắt nhìn Đại Niên: "Tên ngốc, cậu không thấy ánh mắt Lưu liên trưởng nhìn Đan Phi à? Đan Phi không về được nữa đâu."
Trương Phong Nguyệt nhìn Tiểu Niên gật đầu: "Cậu nhóc, cậu quan sát không tồi, về sau sẽ làm việc rất tốt. Công ty của chúng ta sau này phải nhờ các cậu rồi."
Đại Niên nhịn không được nhíu mày: "Không phải chứ quản lý? Đan Phi thật sự không trở lại sao?"
Trương Phong Nguyệt xem thường: "Cậu từng thấy chó sói mang diều hầu đi mà diều hâu còn có thể trở về à?"
Đại Niên: "..."
Đan Phi bước lên xe liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, có một loại cảm giác kỳ lạ đang tản ra xung quanh cậu, cũng chẳng biết nó là tốt hay xấu.
Khi Lưu Trấn Đông giúp Đan Phi thắt dây an toàn, một dáng vẻ hồn nhiên bỗng nhiên đập vào mắt hắn, lỗ tai với khuôn mặt thì càng lúc càng giống như bị tan chảy. Sau đó, Lưu Trấn Đông chỉ có thể gãi đầu, khi bắt đầu khởi động xe thì nói:
"Cũng không phải là cô dâu lên xe hoa, cậu khẩn trương cái gì?"
Ai khẩn trương! Đan Phi trừng mắt, trộm liếc Lưu Trấn Đông một cái, sau đó mở cửa kính ra, hít một ít không khí.
Khóe miệng Lưu Trấn Đông cong lên một tia cười nhạt, rồi phóng thẳng xe về đoàn 301.
Xe vừa dừng tại cổng thì có một vệ binh chạy ra, cung kính nói với Lưu Trấn Đông: "Liên trưởng, Sư bộ Hoàng tham mưu trưởng đến, đang chờ ngài tại phòng khách."
"Đã biết, đi mở cổng đi."
Lưu Trấn Đông lái xe vào bên trong, khi xuống xe, vốn định đưa Đan Phi đến ký túc xá hắn đã sắp xếp trước đó rồi mới đi gặp khách, kết quả lại bị Đan Phi ngăn cản:
"Tôi có thể tự tìm. Liên trưởng, anh đi trước đi." Người của Sư bộ, hẳn là không thể chậm trễ?
Lưu Trấn Đông bật cười, đỡ lấy cái thùng trong tay Đan Phi: "Không vội, nơi này là chỗ của tôi, tự tôi cân nhắc." Vừa dứt lời, mặc kệ Đan Phi gọi, hắn liền kéo cậu đi ký túc xá.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Hoàng tham mưu trưởng đứng ở cửa sổ, nhìn người bị Lưu Trấn Đông kéo vào ký túc xá, sau lại hận không thể nhìn kỹ mà nhíu mày. Mãi cho đến khi Lưu Trấn Đông đi từ trong ký túc xá ra, Hoàng tham mưu mới từ cửa sổ đi về ghế sa lông ngồi chờ.
Một lúc sau, Lưu Trấn Đông đã lên trên lầu với tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy Hoàng tham mưu, Lưu Trấn Đông vẫn còn dáng vẻ phấn chấn kia, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói: "Cậu Hoàng, cậu đến cũng không báo trước với cháu một tiếng, cháu phải tiếp đón cậu thật tốt."
"Cậu đến thăm ông bạn già, tiện đường nên ghé vào chỗ cháu. Thế nào? Gần đây tốt không?"
"Cũng không tệ lắm, cậu cũng biết rồi, cháu ở chỗ này, sống rất tự do, thoải mái."
Hoàng tham mưu lắc đầu cười khổ:
"Cháu đó, nếu cậu không đề bạt với cấp trên thì cháu vẫn mãi dậm chân một chỗ, không quan tâm gì cả. Sao không nghĩ đến chuyện thăng tiến?"
"Cám ơn cậu Hoàng, nhưng hiện tại cháu cảm thấy tốt lắm." Dứt lời liền chuyển chủ đề: "Đúng rồi cậu Hoàng, sức khỏe bác cả thế nào rồi? Gần đây, cháu hơi bận, không đi thăm ông ấy." Ngoại trừ lúc quấy phá Đan Phi, thì ban đêm còn phải hoàn thành xong công việc của ban ngày.
"Cũng không tệ lắm, chỉ là thường xuyên nhắc tới cháu. Cháu đó, khi nào rảnh thì đến thăm ông ấy đi."
"Cháu lại nghĩ... mà cậu cũng biết đấy, cháu sợ bác gái." Được lắm, lần nào đến thăm cũng giới thiệu đối tượng cho hắn, nhưng hắn vốn không thích phụ nữ.
"Cháu còn nói, bà ấy còn hỏi sao đến giờ cháu chưa dẫn cô gái nào về để xem mắt, nếu có rồi thì nhanh chóng đưa về cho bà ấy xem. Sau đó làm đám cưới luôn. Cháu cũng hơn ba mươi tuổi rồi, con nhà người khác cỡ tuổi cháu đều đã lên chức cha hết rồi, cháu thì đến đính hôn thôi cũng chưa có. Cháu không cưới vợ, thì mấy đứa em phải làm sao, vừa hỏi đến thì không đứa nào dám dựng vợ gả chồng, chuyện này kỳ thật rất ồn ào, bế tắc. Nhưng cậu nói cho cháu biết, con gái yêu của cậu một lòng muốn gả cho em trai Trấn Tây của cháu, nếu vì chuyện của cháu mà làm chậm trễ con bé, cậu sẽ không để yên cho cháu."
"Được, được, được, lát nữa cháu sẽ lập tức gọi điện cho bác gái, đảm bảo không để Thấm Vũ trở thành gái lỡ thì. Cậu Hoàng, cậu yên tâm đi." Nhớ tới mấy đứa em trai, em gái, khuôn mặt Lưu Trấn Đông càng trở nên nhu hòa, nụ cười trên môi càng rõ hơn.
Hoàng tham mưu ngồi lại dặn dò vài câu, một lúc sau thì đi về. Ai cũng bận rộn, Lưu Trấn Đông đều hiểu cả.
Buổi tối, Lưu Trấn Đông vừa từ doanh trại huấn luyện Tây Sơn trở về, còn chưa kịp thay quần áo bẩn, thì được báo rằng Đan Phi đã đi ra ngoài.
"Cậu nói là đi với một cô gái sao?" Lưu Trấn Đông híp mắt hỏi Tiểu Trương: "Cậu ta không nói là làm gì à?"
Tiểu Trương run người: "Không, nhưng dường như rất vội, có vẻ là có chuyện xảy ra."
"Cô gái kia bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng chừng 20, theo khai báo thì cô ta là hộ sĩ."
Hiện tại, mặt Lưu Trấn Đông còn đen hơn đáy nồi, Tiểu Trương sợ tới mức lùi về sau hai bước rồi hỏi: "Như vậy... có phải nên gọi điện thoại cho cậu ta không?"
Lưu Trấn Đông khoát tay, ý muốn Tiểu Trương đi ra ngoài.
Tiểu Trương đi ra cửa sau, Lưu Trấn Đông gọi điện thoại cho Đan Phi, nhưng Đan Phi tắt máy.
Lưu Trấn Đông mặc kệ, hắn tắm rửa thay quần áo, rồi ăn cơm, sau đó đến ký túc xá của Đan Phi ngồi, gót chân thì cứ nhấc lên lại đặt xuống. Mãi đến khi điếu thuốc tàn gần hết, Lưu Trấn Đông mới lại mở máy ra gọi điện thoại.
Lúc này, người bắt máy dường như không thoải mái lắm, hơn nữa giọng nói lại có chút mệt mỏi: "Anh? Trễ vậy rồi còn gọi?"
Lưu Trấn Đông dập đi tàn thuốc cuối cùng rồi nói: "Trấn Tây, giúp anh tra một người tên là Đan Phi. "Đan" trong "danh sách", "Phi" trong "máy bay". Càng chi tiết, càng rõ ràng, càng tốt, nhưng đừng làm người nhà sợ hãi."
"Anh gặp phiền phức?"
"Không, em đừng hỏi gì hết, xong việc anh sẽ nói. Nhớ là làm việc nhanh lên, anh đang chờ."
"Tối ngày kia, em đưa tin tức cho anh."
Lưu Trấn Đông tắt máy, gửi tấm ảnh duy nhất trong điện thoại cho Trấn Tây. Trong ảnh, Đan Phi cười rạng rỡ, mặc một cái áo sơ mi đơn giản cùng với quần bò và cầm một bó rau trên tay.