*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 7: Đường Tăng trở về
Edit: Thiên Tầm
Beta: Snivy
---------------------------------
"Đan Phi?" Ở phía sau có người vỗ bả vai của Đan Phi.
Thấy Đan Phi không phản ứng, người kia nhịn không được bèn gọi lớn lên: "Đan Phi, hoàn hồn lại đi, cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?"
"Nghĩ gì đâu." Đan Phi ho nhẹ một tiếng, giọng có chút thiếu tự nhiên.
Tiểu Niên kéo một cái ghế ngồi trước mặt Đan Phi, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Đan Phi một lượt, rồi chậc chậc chép miệng: "Tôi thấy gần đây cậu đúng là giống Đường Tăng cưới Bạch Cốt Tinh, rất kì quái. Làm sao mà mấy hôm đầu thì tinh thần vui vẻ, phấn khởi, mấy hôm sau lại xơ xác, tiều tụy đến như vậy? Người cũng trở nên ngăm ngăm, gầy đi không ít, thoạt nhìn có lẽ rất khỏe mạnh, nhưng trông có vẻ thất thần, không tập trung lắm, vậy là thế nào?"
"Chắc là do hôm qua ngủ không ngon, nên có chút mệt mỏi." Sự thật là Đan Phi đã ba ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng, rõ ràng là rất mệt nhưng ngủ không được ngon giấc.
Chuyện này phải nói đến việc Lưu Trấn Đông cõng Đan Phi trên lưng. Vấn đề là đầu gối chân trái của cậu đau không tả được nên mới để Lưu Trấn Đông cõng, cậu nghĩ chờ đầu gối đỡ hơn một chút thì lại có thể tự đi bộ, không cần nhờ đến Lưu Trấn Đông nữa. Tất cả mọi người ai cũng là đàn ông, lại còn là người trong quân đội, tuy rằng cậu không nhập ngũ, nhưng sau một thời gian cùng nhau huấn luyện thì ít nhiều cũng có chút tình chiến hữu, cõng đồng đội "bị thương" đi một đoạn đường cũng không có gì là sai cả. Chẳng qua cậu thật sự không nghĩ mình lại ngủ trên lưng Lưu Trấn Đông, đây là còn chưa nói đến việc cậu còn để lại trên lưng Lưu Trấn Đông một bãi nước miếng. Nhưng này vẫn chưa phải điều nghiêm trọng nhất, điều đáng nói chính là chuyện xảy ra sau đó! Chính là khi cậu bị điện thoại của Tiểu Niên đánh thức, quanh thân cậu có thứ gì đó đang chuyển động, đây là tình huống gì đây?
Khi đó, Tay Lưu Trấn Đông đặt dưới mông Đan Phi, nhưng lúc ấy đầu óc cậu đang hỗn loạn vô cùng nên cũng không phát hiện ra chuyện này... bởi vì thời điểm cậu nhận được cuộc gọi của Tiểu Niên, điều đầu tiên đón tiếp cậu chính là một trận rống —— CMN, 4 giờ rồi, cậu không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào!!!
4 giờ...
Chỉ một câu như vậy, Đan Phi như hiểu được ba chữ kia. Sau đó lại nhìn khung cảnh xung quanh, vườn rau này cậu rất quen thuộc, chắc chắn sẽ không nhận lầm. Ngay lúc cậu đang lấy lý do nằm mơ để an ủi bản thân, Lưu Trấn Đông lại bình thản như nước nói.
—— Tỉnh rồi?
Đan Phi cảm giác mình hóa đá ngay tại chỗ, sau đó một tiếng "Răng rắc!" vang lên như sấm, cơ thể cậu như bị vỡ làm đôi. Lưu Trấn Đông chính là muốn nói, cậu ngủ ở trên lưng tôi lâu quá đấy. Thời điểm bọn họ huấn luyện còn không tới 10 giờ, mà Tiểu Niên lại nói 4 giờ...
"Cái kia, đồng nghiệp gọi điện cho tôi, tôi đi trước đây!" Lúc ấy, cậu nhảy từ trên lưng Lưu Trấn Đông xuống, nói xong câu đó liền chạy té khói, đầu gối một chút cũng không đau. Kỳ lạ là, Lưu Trấn Đông chỉ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì cả.
Mọi vấn đề đều nảy sinh sau chuyện đó, thời điểm Đan Phi chuẩn bị ngủ liền không tự giác mà nhớ đến giọng điệu bình thản của Lưu Trấn Đông khi nói ra hai chữ kia —— Tỉnh rồi?
Tỉnh cái đầu anh! Ông đây ngủ mãi thế quái nào được! Đan Phi ra sức kéo một nắm tóc, cho đến khi cảm thấy đau không chịu được mới buông tay.
Tiểu Niên nhìn da đầu Đan Phi bị dày xéo không thương tiếc, theo bản năng liền sờ lên đầu mình, không cảm xúc nói: "Tôi nói này Đan Phi, hay là... cậu nghỉ một ngày đi?" Cái trạng thái thất thần này thật giống như đi vào cõi thần tiên vậy, thật sự không thích hợp để trèo lên cao, với lại công việc lần này cũng không an toàn lắm.
"Không sao, tôi uống đồ gì mát mẻ là khỏe lên ngay." Đan Phi nói xong liền đi đến quán nước gần nhà mua hai chai nước lạnh về, đưa Tiểu Niên một chai còn mình lấy một chai.
Hiện tại, bọn họ đang là nhân viên trong một viện nghiên cứu dưa chuột, chuyên sản xuất những giống dưa chuột và trồng trọt dưa chuột. Viện nghiên cứu này được trang bị những máy móc, thiết bị hiện đại để thuận lợi cho việc khai thác và nghiên cứu nên có quy mô và diện tích rất lớn. Hôm nay, Đan Phi và Tiểu Niên có nhiệm vụ phải trang bị camera cho bốn cây cột điện cao tám thước và phải chắc chắn rằng chúng hoạt động bình thường. Bởi vì chuyện này rất gấp rút nên Tiểu Niên mới đành phải gọi điện nhờ Đan Phi đến giúp. Với cả Đại Niên cũng có nhiệm vụ, nên không thể phân thân ra được. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tiểu Niên uống nước xong lại nhìn Đan Phi hỏi: "Cậu nói xem vườn rau nhỏ này có cái gì mà phải theo dõi, quan sát? Dưa chuột thì đâu có chân để chạy. Hay là nhóm bọn họ muốn cả đêm dùng mắt thường quan sát dưa chuột, xem chúng có lớn thêm một chút nào không? Chuyện này cũng quá điên rồ."
Đan Phi nghe xong thì không cảm thấy buồn cười, vì trên thực tế cái công việc này cậu đã làm qua một lần rồi, bọn họ trang bị camera không phải vì đề phòng trộm tự bên ngoài, mà là dùng để bắt ăn trộm từ bên trong. Một vị tổ trưởng trong nhóm nghiên cứu đã từng nói: TM, đồ mà ông đây chưa kịp nghiên cứu đã bị bọn bay trộm mất!
"Phòng thế nào cũng thể không phòng trộm từ bên trong nhà." Mang những thiết bị cần thiết từ trong hộp ra, Đan Phi cười đến phá hỏng hình tượng: "Tôi cho cậu xem khi ấy Lý tổ trưởng nói như thế nào." Một tay chống hông, một tay chỉ lên trời, Đan Phi đứng trước cột điện bắt đầu diễn: "Ông đây đánh hết, ông đây muốn nhìn xem là bọn mất dạy nào dám trộm dưa muối của ông! Ông mà tóm được ông đánh gãy chân cả lũ!"
Tiểu Niên khụ khụ hai tiếng: "Lý tổ trưởng thật dũng mãnh a..."
Đan Phi ngay lúc ấy dừng ngay hành động, trong lòng nước mắt tuôn thành dòng. CMN, sao lại xui xẻo như vậy chứ!
Lý tổ trưởng tay thì ôm ngực tay thì ôm đầu, nhìn Đan Phi không chớp mắt. Đan Phi đưa tay ra sau ót gãi đầu, xoay người cười trừ: "Ha ha, Lý tổ trưởng ngài tới rồi."
Lý Thực làm bộ đan ngón tay thành cánh hoa, cố tình biến giọng nói của mình thành giọng nữ: "Đáng ghét, cậu học người ta làm chi. Xem ra sắp tới người ta không phải cô đơn nữa rồi. Đan Phi, sau này cậu làm việc ở đây, cậu nên diễn lại cảnh đó cho đến khi xong việc. Người ta sẽ miễn cưỡng làm khách mời đến xem, cậu diễn hay lắm đó."
Đan Phi lạnh người, toàn thân nổi da gà: "..."
Chờ Lý Thực đi khỏi, Tiểu Niên bèn nói nhỏ bên tai Đan Phi: "Tôi cho cậu biết một chuyện, nghe nói năm đó Lý tổ trưởng vốn là muốn học ở học viện diễn xuất, nhưng mà cha ông ấy không cho, bắt ông học công nghệ sinh học rồi đến nghiên cứu dưa chuột ở đây."
Đan Phi như cảm thấy một đám người say rượu đang điên cuồng phóng ngựa chạy như bay qua đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện.
—— Lưu Trấn Đông, anh đến đây xem. Có người còn biến thái hơn anh!
Buổi chiều, cứ ngỡ rằng Đan Phi sẽ sống dở chết dở ở trên cao, nhưng cậu lại vô cùng tập trung, hiệu suất làm việc thì tốt đến bất ngờ. Quả thật là có chút thất thần, nhưng không phải vì cậu không tập trung, mà là do trước mắt cậu cứ chốc lát lại hiện ra cặp mắt phượng của lão hồ ly Lý Thực kia.
Tiểu Niên biết rõ Đan Phi có chút sợ độ cao, nhưng lại không cách nào nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, con người này hoàn toàn không bị độ cao làm cho hoảng hồn, thật vô cùng kỳ quái. Cậu sao có thể nghĩ tới trong lòng Đan Phi bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "TM, phải mau chóng làm xong việc này, sau này không bao giờ đến chỗ này nữa!"
Đến giờ tan làm, Tiểu Niên đề nghị đi về trước, Đan Phi liền một hơi dài nói đủ thứ chuyện, kiên trì cầu xin Tiểu Niên ở lại. Tiểu Niên không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng Đan Phi tăng ca. Kỳ thật, chuyện này với cậu cũng không sao, làm xong sớm một ngày thì nghỉ sớm một ngày.
Tiểu Niên phụ trách trang trí đường đi, Đan Phi phụ trách trang bị và kiểm tra máy móc, thiết bị. Hai người bận đến hận không thể nào phân thân ra, mãi cho tới gần mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng có thể buông bỏ hết công việc.
Đan Phi thở một hơi dài, đứng ở cửa ra vào: "Muốn ăn cái gì? Tôi đi mua, lát nữa về nhà."
Tiểu Niên nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra xem giờ, đột nhiên chân mày cau lại, ấn đường tối sầm: "Thôi rồi, chúng ta không về nhà được."
"Hả? Tại sao?" Đan Phi đang nghĩ mua hay không mua, nếu mua thì mua gì để cậu còn tính toán đi cho nhanh, nhưng nghe Tiểu Niên nói như vậy, cậu nhất thời không phản ứng kịp.
"Không có xe. Hơn mười một giờ rồi, chúng ta trở về như thế nào?" Bình thường bọn họ cứ đến giờ là ra trạm chờ xe buýt tới, nhưng lúc này... xe buýt đã hết hoạt động từ lâu rồi! Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đan Phi chậc lưỡi, chần chờ hỏi: "Cậu nói xem... Chúng ta gọi điện cho quản lý, nhờ anh ấy gọi người đến đón, thì sẽ ra sao?"
Tiểu Niên xem thường liếc Đan Phi một cái, rồi dựng thẳng ngón trỏ: "Quy định của công ty. Điều thứ nhất, khi quản lý đi ngủ thì dù có bất kỳ lý do gì cũng không được đánh thức, nếu không... trừ nửa tháng tiền lương."
Nói xong, lại giơ tiếp ngón giữa lên: "Điều thứ hai, nếu sự tình thật sự vô cùng khẩn cấp, mời xem lại điều thứ nhất." Nói cách khác, đối với quản lý, bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng việc đi ngủ.
"Hơn nữa, Đan Phi, cậu phải biết rằng nơi này cách trung tâm thành phố có bảy mươi km thôi, không xa đâu." Nếu như thật sự đánh thức quản lý, hai người bọn họ sẽ cách cái chết không còn xa đâu.
Đan Phi nhìn quanh khuôn viên tối tăm, chỉ thấy lác đác mấy cái đèn. Cậu lại càng không thể trông cậy vào việc ông bảo vệ già ở cổng và bà quản lý khuôn viên này có thể giúp bọn họ được. Sớm biết như vậy, bọn họ không cần phải bận rộn đến thế, ít ra còn có thể về ngốc ở trong phòng, cũng không đến mức mà muốn về cũng không được như bây giờ.
Như vậy...
Đan Phi do dự một hồi, vẫn là phải gọi điện nhờ Lưu Trấn Đông. Bởi vì trong ấn tượng của cậu, người có thể làm cho quản lý thay đổi ánh mắt cùng ra lệnh cho cậu vào đoàn cũng chỉ có vị này.
Lưu Trấn Đông vừa chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nên đành bật dậy. Vốn là không định nghe, nhưng gọi điện khuya như thế chắc chắn phải chuyện quan trọng, nên hắn bắt máy, nhưng điều không ngờ tới người gọi lại là Đan Phi.
—— Lưu liên trưởng, anh chưa ngủ sao?
Gọi điện khuya như vậy, ít nhiều cũng có chút mờ ám. Tuy nhiên, Lưu Trấn Đông cũng không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp hỏi chuyện chính. Tên nhóc này ba ngày nay không liên lạc với mình, trễ như vậy chắc cũng không vô cớ gọi điện chơi đùa.
"Vừa định ngủ, có chuyện gì." Lưu Trấn Đông lưu loát nói.
"Tôi cùng đồng nghiệp làm việc không để ý thời gian, bây giờ không có xe về thành phố. Chúng tôi đang ở viện nghiên cứu rau dưa, có thể phiền anh gọi điện cho quản lý, nhờ anh ấy gọi người tới đón chúng tôi không?" Thật sự là không thể ngủ trong vườn rau của người ta được. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng ban đêm ở đây rất lạnh, hơn nữa đàn muỗi chỗ này cũng không dễ chọc tới.
"Viện nghiên cứu kia gần hợp tác xã nông nghiệp?"
"Đúng đúng đúng, chính là chỗ này."
"Chờ đó." Lưu Trấn Đông nói xong, không đợi Đan Phi nói cám ơn, liền "ba" một cái! Cuộc gọi kết thúc.
Tiểu Niên lại gần hỏi: "Này? Có được không?"
Đan Phi lắc đầu, ai biết được. Cậu cũng là không rõ. Cậu cùng bạn bè có quan hệ không tồi, nhưng bọn họ đều không có xe. Còn những người có xe thì quan hệ lại không tốt đến nỗi nửa đêm lại mang xe ra đón bọn họ. Với cả, cũng chẳng biết Lưu Trấn Đông có gọi điện cho quản lý hay không. Chờ đó, ai biết là chờ một lát hay là chờ đến sáng ngày mai?
"Mặc kệ, chờ đi rồi nói."
Dạ dày Tiểu Niên truyền ra âm thanh kháng nghị, nhưng đáng tiếc trong viện nghiên cứu này, những chỗ bán đồ ăn sẽ không bởi vì đột nhiên có hai người ngoài mà buôn bán hai mươi bốn giờ, cho nên bọn họ chỉ có thể nhịn đói. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đợi nửa ngày, hai người đều không thấy quản lý gọi tới. Tiểu Niên đang lo lắng liệu có phải quản lý không muốn cho Đại Niên đến nơi này đón bọn họ hay không. Một lần đi lại phải tốn hơn hai trăm ngàn đồng, hơn nữa còn cả qua phí đường...
Đang lúc buồn bực, ở phía trước dần sáng lên, hai người vừa ngẩng đầu liền thấy một chiếc Land Rover màu đen đang chạy đến chỗ bọn họ. Hy vọng vừa dấy lên lập tức bị dập tắt, bởi vì xe này không phải là taxi, với lại cho dù quản lý của bọn họ có tới thì cũng không nhanh đến thế.
Hai người ngây ngốc một hồi rồi lại đồng loạt cúi đầu, Lưu Trấn Đông thấy rất buồn cười, đợi một lúc sau hắn mới bắt đầu bước tới chỗ bọn họ.
Thấy một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mắt, Đan Phi nhất thời sửng sốt: "Anh bay tới đây sao?" TMD, đây là cái tốc độ gì vậy! Thời điểm hiện tại cách lúc cậu gọi điện mới chỉ có mười lắm phút!
"Cậu bị ngốc à? Chỗ này cách đoàn vừa đúng một bãi đất trống, lại cũng không quá xa, đi cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian."
"Vậy sao anh không nói sớm?"
"Đối với việc nhận biết phương hướng, cậu thật sự là không thể tin tưởng."
"..."
Tiểu Niên thấy chính mình không được để mắt tới, liền yên lặng tự trấn an bản thân, Đường Tăng đúng là không có hứng thú với Bạch Cốt Tinh, cậu ta chính là gặp quỷ, đã gả cho Diêm Vương rồi.