Edit: Du
Beta: Du
_________________________
Lưu Trấn Đông không lay chuyển được Đan Phi, nên đành phải gửi xe ở bãi đậu xe của một trung tâm mua sắm gần đó, sau đó cùng Đan Phi đi bộ tới khách sạn Tứ Hải. Từ bãi đậu xe tới khách sạn thì không xa lắm, nhưng đối với người đang vội, 10 mét quả thực không phải là quãng đường ngắn.
Đan Phi gần như bị Lưu Trấn Đông kéo đi. Hiện tại, cậu vẫn đang lo lắng bốn chữ "dục cầu bất mãn". Cậu cảm thấy lúc này mà bị Lưu Trấn Đông kéo đi làm chuyện đó, thì bốn chữ này liền thành ra chắc như đinh đóng cột.
Lưu Trấn Đông không mang theo căn cước, nên khi đặt phòng, liền dùng căn cước của Đan Phi đặt phòng tiêu chuẩn có hai giường đơn cho hai người. Lưu Trấn Đông vốn muốn đặt phòng đôi lớn, nhưng vì ý của Đan Phi, nên hắn đành nghe theo. Cũng may, tuy có hai giường đơn, nhưng kích thước của chúng khá ấn tượng, đều là giường đôi loại nhỏ, chứ không phải là giường đơn theo nghĩa truyền thống.
Đan Phi có thói quen rửa tay sau khi ra ngoài, nên cùng đi với Lưu Trấn Đông đến phòng tắm. Đan Phi rửa tay, hắn cũng rửa tay, chỉ là Đan Phi rửa tay của chính mình, hắn rửa tay của Đan Phi.
Câu nói "mười ngón tay liền tim" dùng ở đây dường như không thích hợp lắm, nhưng phải công nhận rằng, bị sờ ngón tay khiến cơ thể Đan Phi nóng như nổi lửa. Điều này làm cho chính cậu không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ bác sĩ Kỷ nói đúng? Nếu là đúng là thế, thì cơ thể này cũng thật là...
Hô hấp dần dồn dập, Lưu Trấn Đông ôm Đan Phi đến bên giường, rồi đè cả người lên cậu: "Lúc này còn dám phân tâm? Xem tôi trừng phạt cậu thế nào đây."
Đan Phi ôm lấy cổ Lưu Trấn Đông, không nói lời nào, chỉ cười nhẹ nhìn hắn.
Lưu Trấn Đông chịu thua nhất là bộ dáng này, vợ mềm nhũn thì hắn liền cứng, đến nay không có ngoại lệ nào. Thể lực của hắn vẫn tốt nhất toàn đoàn, có thể nói là đứng đầu toàn quân khu S. Lúc này, đối với việc lâu ngày không làm chuyện ấy, ham muốn đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần chạm vào thôi liền bốc hỏa. Những huấn luyện giảm ham muốn trước đây đều trở nên vô dụng. Lúc đó, khi đối mặt với người trong lòng, chỉ có thể nhịn, này cũng thật khó chịu, nhưng hiện tại không giống thế, hắn đã có vợ!
"Này, rốt cuộc là người nào nói khách sạn này tiện nghi đầy đủ hết!" Trong tủ đầu giường đúng là có một cái bao cao su, nhưng chuyện là không có một chút gel bôi trơn nào cả! Vấn đề chính là bọn họ chỉ cần cái sau, cái trước thì không! Lưu Trấn Đông có chút phát điên, nơi này không phải nhà, không có gel bôi trơn tinh chất lô hội để dùng.
Đan Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi, nhưng khuôn mặt ửng đỏ, lại thêm vài tiếng thở hổn hển, đã phản bội lại nội tâm của cậu.
Lưu Trấn Đông cũng gấp, cậu bé ở chỗ đó đã cương lên thành màu đỏ tím, dường như đã cứng và nóng như cái bàn ủi. Tuy nhiên, không phải chuyện gì cũng có thể vội vàng được.
Đan Phi cắn môi, rồi đột nhiên đưa tay chạm nhẹ vào cơ thể của Lưu Trấn Đông. Chỉ là một cái chạm nhẹ, một chút lực cũng không có, đã làm Lưu Trấn Đông rên lên vì sướng, vì đau. Âm thanh rên rỉ này khiến Đan Phi bỗng dưng thấy đau lòng. Vì thế, bằng cách ma xui quỷ khiến nào đó, Đan Phi vỗ nhẹ mặt Lưu Trấn Đông và nói: "Anh nằm xuống đi."
Lưu Trấn Đông ban đầu không hiểu, nhưng cũng làm theo, hiếm khi Đan Phi chủ động một chút, hắn đương nhiên là muốn hợp tác.
Đan Phi không do dự liền hôn vào đồ vật cứng rắn kia, khiến cho Lưu Trấn Đông run lên một hồi. Cảm giác này thật sự là CMN tra tấn người mà!
Lưu Trấn Đông không dám thở mạnh, hắn sợ Đan Phi bị âm thanh này làm giật mình.
Đan Phi vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm, nhưng lại thấy Lưu Trấn Đông không hề nhúc nhích, liền mở miệng ngậm nửa cái vật hình trụ ấy vào trong. Khuôn miệng ấm áp, mềm mại mà tinh tế ôm trọn hơn phân nửa hạ bộ, đầu lưỡi nghịch ngợm lúc hôn, lúc liếm, lúc lại cắn khẽ, khiến cho Lưu Trấn Đông cảm thấy hắn như đang tan ra. Hiểu ý Đan Phi, hắn liền nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận khoái cảm sung sướng tuyệt đỉnh này, chỉ mong có thể mau ra để khiến Đan Phi có thể thoải mái hơn.
Đan Phi giống như đang thưởng thức đồ ăn ngon, tuy hầu hạ Lưu Trấn Đông nhưng cậu cũng thấy bản thân mình vô cùng hưởng thụ. Đặc biệt là khi Lưu Trấn Đông bị cậu ngậm đến mức không thể không rên rỉ, cái loại kích thích cùng cảm giác thành tựu này thật không thể diễn đạt được bằng một loại ngôn ngữ nào cả.
Lưu Trấn Đông nhẹ nhàng vuốt tóc Đan Phi, vừa cảm nhận khoái cảm của thân dưới, cũng vừa hưởng thụ cảm giác mềm mượt từ ngón tay. Mỗi một nơi của Đan Phi đều làm hắn mê luyến, quả thực là yêu còn hơn chính mình.
Bởi vì Lưu Trấn Đông không định kiềm lại, nên khi Đan Phi cảm thấy khóe miệng tê dại, hắn liền phóng ra. Đan Phi ngậm chất dịch này trong miệng, rồi phun vào tay Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông nhận nó với một nụ cười và bắt đầu bôi trơn cho Đan Phi.
Đan Phi vốn đang quỳ trên bụng Lưu Trấn Đông, thì bị hắn lật người lại, "Không muốn xem tôi vào thế nào sao?" Lưu Trấn Đông hỏi với âm thanh trầm thấp mà gợi cảm, lại xen chút tò mò.
Đan Phi hít sâu, không nói gì, nhưng eo lại nhẹ nhàng nâng lên, phối hợp với động tác của Lưu Trấn Đông, giống như động tác ôm gối.
Lưu Trấn Đông dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn và vuốt cúc hoa của Đan Phi, thỉnh thoảng lại hôn lên môi và cắn chóp mũi của Đan Phi, "Mau thú nhận đi, cậu học ở đâu mà hầu hạ chồng thoải mái như vậy." Phải nói rằng, dùng tinh dịch của chính mình để mở rộng cho người yêu, thật sự thỏa mãn đến kỳ lạ, quả thực so với những thứ khác, này càng thỏa mãn hơn. Loại hành vi khiến đối phương bị ô nhiễm hơi thở của chính mình thực sự không thể nói ra được.
"Ai mà như anh đi học những thứ này!" Đan Phi thở không được, mà nói cũng không xong, chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường. Lưu Trấn Đông giống như không cẩn thận đụng tới bộ phận mẫn cảm của cậu. CMN, nếu không phải cậu tự nhận mình không kiềm chế tốt bằng Lưu Trấn Đông, muốn cho hắn phóng ra một lần, giảm bớt một chút đau đớn, thì còn lâu cậu mới làm như vậy!
"Đúng rồi, ổ cứng cậu lấy nhầm còn ở chỗ tôi, rảnh thì cùng nhau xem." Lưu Trấn Đông nói xong, liền nâng hạ bộ của mình và nhẹ nhàng tiến vào thân thể của Đan Phi.
Đan Phi thở phào nhẹ nhõm, giống như là cuối cùng cũng đã đi vào rồi. Ngay sau đó, Lưu Trấn Đông liền bắt đầu di chuyển, không ngừng va chạm trong cơ thể của Đan Phi. Lúc nhanh lúc chậm, lại luôn có thể chạm đến chỗ sâu thăm thẳm bên trong, Lưu Trấn Đông khiến cậu cảm giác được sự yêu chiều từ sâu trong nội tâm.
"Không xong, quên gọi điện thoại cho cậu hai." Hôm này, cậu hai không đi theo, lúc này chắc vẫn đang chờ kết quả ở nhà. Đan Phi buồn bực gãi đầu, rồi nhìn đồng hồ trên tường đồng hồ treo tường mà trừng mắt nhìn Lưu Trấn Đông. Đã bốn giờ chiều rồi!!!
Lưu Trấn Đông ngồi dậy, lấy một điếu thuốc rồi cầm điện thoại, gọi điện cho cậu hai. Cậu hai bắt máy thật nhanh, nhưng không hề vội vàng, mà thong dong nói: "Cậu biết các cháu lúc này đang ở trên giường, cho nên không cần giải thích, càng nói càng đen tối!"
"Thật xin lỗi cậu hai, là cháu quên. Trước khi trời tối, cháu nhất định đưa Tiểu Phi về nhà."
"Kết quả kiểm tra thế nào?"
"Không có vấn đề gì, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là được, mọi việc đều ổn. Chảy máu cam là do nóng quá. Bác sĩ nói, Tiểu Phi chính là dục cầu bất, a... Cậu nhéo đau đó!!!"
"Được rồi, hai cháu cứ tiếp tục. Cái khác thì về lại nói." Cậu hai nói xong liền gác máy.
Lưu Trấn Đông bò lên người Đan Phi chơi xấu, bắt lấy hai tay Đan Phi tay và khoa trương nói: "Mau xoa cho tôi, bằng không lát nữa cậu dùng chỗ khác mà xoa!"
Đan Phi méo mặt nói, "Chính anh xoa đi, ai quan tâm chứ!"
"Mặc kệ sao?" Lưu Trấn Đông cọ xát đồ vật nửa mềm nửa cứng của chính mình vào cổ Đan Phi, "Mai tôi phải đi xa, cậu không muốn tôi sao?"
Đan Phi thay đổi biểu cảm, "Là hội thao toàn quân à? Ở đâu thế?"
"Ừ, dù sao cũng không phải khách sạn."
"Anh nghĩ cái gì đó!" Cậu chỉ là hỏi một chút thôi mà, làm gì mà trả lời, giống như... Cậu muốn đi theo lắm ấy!
"Vốn muốn mang cậu đi cùng, nhưng một mình cậu hai ở nhà cũng không ổn lắm, cho nên cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi đi. Tôi hứa với cậu, chắc chắn sẽ lấy được huân chương đem về, được chứ?"
"Anh không bị thương là được rồi, mấy thứ khác không quan trọng. Biết đi mấy ngày không?"
"Nhiều nhất một tuần." Thật ra mất từ nửa tháng đến một tháng là chuyện bình thường, bởi vì quân khu có khá nhiều hạng mục đặc biệt, chứ không phải chỉ có đấu tay không. Chỉ là hắn hiện tại chỉ tham gia hai hạng mục, một là bắn xa, hai là đấu tay không, cho nên cũng không cần nhiều thời gian.
"Triệu Sơn và những người khác cũng đi theo sao?"
"Ừ, Triệu Sơn lần này có tham gia một cuộc đua vượt chướng ngại vật dài 5 km và 400 mét có vũ trang."
Đan Phi đột nhiên nghĩ đến lúc trước, ở trong đoàn, khi Triệu Sơn thoăn thoắt leo lên cột điện, lại nghĩ đến Lương Phiếu nói, Lưu Trấn Đông còn leo nhanh hơn nhiều, vì thế không suy nghĩ liền hỏi: "Vậy các anh có thi leo cột điện không?"
"Không có, sao lại hỏi cái này?" Trong quân đội, ai có việc mà leo cột điện đâu, cho dù có loại hạng mục này thì cũng chỉ là hạng mục nhỏ, không ai đi so cái đó.
Đan Phi cảm thấy có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến sau này có thể nhìn Lưu Trấn Đông leo cột điện như con khỉ, cậu liền vui vẻ.
Lưu Trấn Đông đưa Đan Phi đi ăn, rồi mới chở cậu về nhà. Cậu hai dường như đã ra ngoài ăn bánh rán và thịt nguội, nên không có ai trong nhà. Lưu Trấn Đông kéo Đan Phi vô phòng ngủ, lấy đồ lúc sáng ra. Đó là một túi hồ sơ, Đan Phi tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong có ba cái sổ tiết kiệm và hai thẻ ngân hàng, còn có một ít cổ phiếu cùng quỹ và viên ngọc trai có độ bóng bình thường, kích thước và hình dạng cũng bình thường.
"Cho cậu hết, cầm đi. Sổ tiết kiệm có một cái là do công ty Trấn Tây chia tiền hoa hồng, còn một cái là tiền thưởng quân đội cấp. Cái kia là do Ngân hàng Xây dựng của bác gái cho tiền tiêu vặt. Này đối với tôi vô dụng, sau này cậu quản. Muốn mua gì thì xài thẻ ngân hàng. Đây là thẻ phụ của tôi, xài hết thì nó tự động nạp. Còn nữa, mấy chỗ bất động sản đều là thuê, nào rảnh tôi đưa cậu đi xem. Còn viên ngọc trai này, bản thân nó cũng không đáng giá mấy, nhưng nó là món quà đầu tiên và cũng là duy nhất là bố tôi tặng mẹ tội, nó rất có ý nghĩa."
Đan Phi ngơ ngác cầm một đống đồ vật, đột nhiên nói không ra lời. Trước kia, cậu luôn mơ tưởng một ngày nào đó mình sẽ trở nên giàu có, như vậy có thể giúp cậu hai sống tốt hơn. Chỉ là không nghĩ tới mình giàu có thật, cậu không biết nói gì để diễn tả cảm xúc này. Viên ngọc trai nhỏ như hạt đậu này, nhìn có vẻ chứa thật nhiều vàng.
Hết chương 31