- Không ngờ hỗn chiến phạm vi lớn lại ẩn giấu một bí mật như vậy. Vân đại nguyên soái lại lừa chúng ta nhiều năm như thế.
Một quan quân ảo não đấm bàn nói, nếu lúc trước ông ta biết có thể di chuyển đại bản doanh, vậy thì đại bản doanh của ông ta đã không bị học viện quân sự khác đánh hạ rồi.
Vân đại nguyên soái, tên thật là Vân Trọng Thiên, là đại nguyên soái kiệt xuất có danh vọng trong lịch sử Liên Bang, đồng thời cũng là người khởi xướng giải đấu cơ giáp. Ban đầu, Vân Trọng Thiên đã cố ý thiết lập một loạt các quy tắc hạn chế hướng tư duy người ta đi sai đường, để tất cả mọi người đều nhầm tưởng đại bản doanh đã bị giới hạn, nhưng lại không ngờ rằng họ đều bị Vân đại nguyên soái chơi một vố.
- Mọi người đều quên mất câu nói cuối cùng của Vân đại nguyên soái, ông nói “Hỗn chiến phạm vi lớn, cho dù thực lực cao hay thấp, chỉ cần cố gắng, mọi thứ đều có thể!”
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhắc nhở một câu, thật ra những quy tắc hạn chế Vân đại nguyên soái thiết lập trước đây đều là tung hỏa mù, nhằm che giấu cho câu nói cuối cùng của người. Chỉ có điều, tất cả mọi người bao gồm cả ông đều nhầm tưởng rằng, câu nói cuối cùng kia là sự mong đợi và kỳ vọng của Vân đại nguyên soái đối với các học viên, lại không ngờ tới, đây mới là quy tắc thật sự Vân đại nguyên soái thiết lập cho hỗn chiến phạm vi lớn.
Lúc này, những học viên thuộc các học viện quân sự còn ở bên trong hỗn chiến phạm vi lớn đều nhận được một địa chỉ tập hợp, tất cả đều chạy về nơi này.
Khi Lăng Lan dẫn theo đám người Kiều Đình về đến nơi tập hợp, nhóm quan quân và nhân viên công tác luôn quan sát hỗn chiến phạm vi lớn đã đứng chờ ở đó từ lâu, nhìn thấy người của Học viện quân sự nam sinh số 1 trở về, tất cả đều vỗ tay tới tấp.
Lăng Lan bước xuống khỏi cơ giáp, nhìn thấy cảnh này thì hơi ngơ ra, cô nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở hàng đầu tiên, phía sau còn có Lam Lạc Phượng, so với Lam Lạc Phương kích động vỗ tay không ngừng, Lăng Tiêu điềm tĩnh hơn rất nhiều, khóe miệng ông khẽ mỉm cười, vỗ tay chầm chập, nhưng sự kiêu ngạo và tán thưởng ẩn giấu trong đôi mắt, Lăng Lan lại có thể nhạy bén cảm giác được. Lòng Lăng Lan hơi nóng lên, xem ra, màn thể hiện của cô không khiến cha già nhà mình thất vọng.
Phó tổng thống nhìn thấy Lăng Lan đi về phía này, ông ta vội vàng bước lên trước, nhiệt tình nắm lấy tay phải của Lăng Lan nói:
- Lăng Lan phải không, em đã thể hiện quá xuất sắc, chúc mừng các em giành được vị trí thứ nhất trong hỗn chiến phạm vi lớn, đồng thời cũng là đội đứng nhất về tổng tích phân giải đấu cơ giáp lần này.
Phó tổng thống đang hưng phấn nên không hề cảm giác được sát khí ẩn giấu trong đôi mắt Lăng Tiêu đứng phía sau… Mẹ nó, lão già dê, ông dám sờ soạng con gái yêu quý của tôi!
Lăng Lan kính chào theo kiểu quân đội, sau đó giải cứu tay phải của mình ra:
- Cảm ơn ngài phó tổng thống!
Nét mặt bình tĩnh, lời nói lạnh lùng, làm gương mặt tươi cười của ngài phó tổng thống hơi cứng lại, cái cậu Lăng Lan này, sao lại điềm tĩnh yên lặng như thế, lẽ nào không nên kích động hưng phấn chút ư?
Sau đó Lăng Lan quyết đoán bước tới trước mặt Lăng Tiêu, giơ tay kính chào:
- Cảm ơn ngài đại tướng đã đích thân tới chỉ đạo.
Lập tức trấn tim trái tim đang giận điên lên của Lăng Tiêu.
“Thằng nhãi này, dám lơ mình à!” Ngài phó tổng thống buồn bực trong lòng, ông ta cho rằng Lăng Lan chỉ lo lấy lòng Lăng Tiêu mà bỏ qua ông ta.
Kiều Đình biết mối quan hệ giữa Lăng Tiêu và Lăng Lan, anh ta nhìn thấy sắc mặt ngài phó tổng thống hơi không tốt, thế là bèn kính chào:
- Ngài Phó tổng thống đích thân tới tận nơi nghênh đón, là vinh hạnh của Kiều Đình!
Dáng vẻ kính sợ và tôn trọng của Kiều Đình làm tâm trạng ngài phó tổng thống tốt hơn một chút. Học viện quân sự nam sinh số 1 không phải chỉ có một mình Lăng Lan, Kiều Đình này còn xuất sắc hơn, là đối tượng đầu tiên bọn họ muốn mượn sức. Sau khi phó tổng thống nhắm được mục tiêu bèn vứt Lăng Lan ra sau đầu.
Là cơ cấu chính phủ, tổng thống và phó tổng thống không có thực quyền gì, toàn dân đi theo chế độ tòng quân, quyền lực của quân đội là tối thượng. Mọi hành vi của chính phủ đều phải phục vụ cho quân bộ. Không có ai bằng lòng làm một người quản gia, đám người là đầu não của chính phủ như họ cũng muốn có được thực quyền, mà muốn nắm được thực quyền thì bắt buộc phải nắm được quân quyền. Nhưng chính phủ và quân đội cứ luôn là hai cơ quan khác nhau, bọn họ không thể nhúng tay vào.
Nhằm đạt được mục đích này, bọn họ không thể không ngầm mượn sức thu mua những nhân tài mới nổi có tiềm lực của các quân đoàn, hy vọng gần chục năm sau, những người này có thể nắm trong tay phần lớn binh quyền trung hạ tầng, cuối cùng dốc sức làm việc cho họ. Đây cũng là lý do thật sự giải thích vì sao phó tổng thống lại không ngại gian khổ đường xá xa xôi tới tham gia giải đấu cơ giáp, bởi vì những học viên xuất hiện nổi bật trong giải đấu cơ giáp chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vững vàng cho các quân đoàn trong tương lai, còn những người này lại là người bọn họ cần phải có được, dốc sức lôi kéo.
Nhìn thấy Học viện quân sự nam sinh số 1 được đích thân phó tổng thống và đại tướng chào đón, trong lòng những học viên học viện quân sự khác khó tránh khỏi việc cảm thấy hâm mộ và đố kỵ, nhưng vừa nghĩ đến tích phân hỗn chiến phạm vi lớn công bố gần nhất, rất nhanh thôi bọn họ đã không còn suy nghĩ ấy nữa… Người ta có thực lực thể hiện, đãi ngộ cũng là sự thật, bọn họ không có tư cách ghen tỵ.
Trở về sao Khải Minh, lại cử hành lễ trao giải hỗn chiến phạm vi lớn và tổng tích phân, Học viện quân sự nam sinh số 1 hoàn toàn xứng đáng giành được thứ hạng cao nhất về tổng tích phân, xếp thứ hai là Học viện quân sự tổng hợp số 1, xếp thứ ba là Học viện quân sự nam sinh số 3.
Còn Học viện quân sự nam sinh số 2 đứng đầu lần trước, do bị loại khỏi hỗn chiến phạm vi lớn nên không được nhận tích phân, chỉ dựa vào số tích phân trước đó, tổng tích phân lập tức rơi thẳng xuống vị trí sau hai mươi, việc này làm Tưởng Thiếu Vũ không còn mặt mũi nào tham dự lễ trao giải, dứt khoát báo ốm không đến, cuối cùng là quân sư của họ Gia Cát Cảnh Minh dẫn đội tham gia.
Những giải thưởng lần lượt được trao đi, Học viện quân sự nam sinh số 1 do Lăng Lan dẫn dắt trở thành đoàn đội ưu tú nhất. Nhờ vào màn thể hiện xuất sắc di chuyển thành công đại bản doanh trong hỗn chiến phạm vi lớn, Lăng Lan được bình chọn là chỉ huy ưu tú nhất. Kiều Đình giành được giải cơ giáp sư ưu tú nhất, cùng với đó là chiến đội ưu tú nhất. Giải hậu cần ưu tú nhất cũng thuộc về Học viện quân sự nam sinh số 1, trong hỗn chiến phạm vi lớn, dù trên phương diện cải tạo hay phương diện tính toán vận chuyển vật tư, đội hậu cần do Lâm Trung Khanh phụ trách đã thể hiện vô cùng xuất sắc, giành được sự công nhận của phần đông trọng tài.
Có điều, giải quân sư ưu tú nhất lại bất ngờ rơi vào tay Gia Cát Cảnh Minh của Học viện quân sự nam sinh số 2, Hàn Kế Quân và Lý Lan Phong đều thể hiện rất tốt, nhưng mưu kế cuối cùng của Gia Cát Cảnh Minh tại khu G2 quá kinh người, dẫn tới sự đả kích mang tính tai nạn cho Học viện quân sự nam sinh số 1, nếu không phải Lăng Lan di chuyển đại bản doanh thành công, Học viện quân sự nam sinh số 1 nhất định sẽ bị loại trừ, nhóm trọng tài cho rằng mưu kế này quá thần kỳ, quá tuyệt diệu, vì thế Hàn Kế Quân và Lý Lan Phong mới thất bại đáng tiếc.
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Kế Quân và Lý Lan Phong âm u, Lăng Lan lạnh lùng nói:
- Chỉ là thất bại nhất thời, tương lai còn cơ hội để rửa mối nhục này.
Lời Lăng Lan nói làm Hàn Kế Quân và Lý Lan Phong giật mình, rất nhanh sau đó nét mặt hai người khôi phục lại vẻ bình thường, có điều ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Cảnh Minh đã ẩn chứa chút sát khí.
Gia Cát Cảnh Minh giành được giải quân sư ưu tú nhất, cũng làm cho Học viện quân sự nam sinh số 2 chịu đả kích trước đó được an ủi một chút, nhưng điều này lại dẫn tới sự đố kỵ của Tưởng Thiếu Vũ, mối quan hệ giữa Tưởng Thiếu Vũ và Gia Cát Cảnh Minh tức khắc xuất hiện vết nứt.
Đối mặt với tất cả điều này, Gia Cát Cảnh Minh vẫn điềm tĩnh như cũ, ngược lại bạn của anh ta lại vô cùng lo lắng, dù sao họ đã là học viên năm năm rồi, sắp phải ghi tên dự thi vào quân đoàn, còn Học viện quân sự nam sinh số 2 luôn hợp tác với quân đoàn số 2, quân đoàn số 9 và quân đoàn số 17, ba đại quân đoàn này đều là phe phái của Đệ Nhị nguyên soái, coi quân đoàn số 2 là đầu tàu, còn Tưởng Thiếu Vũ đã được điều động nội bộ vào quân đoàn số 2, nếu thật sự đắc tội gã, dù Gia Cát Cảnh Minh gia nhập vào quân đoàn nào cũng sẽ không tốt cho sự phát triển trong tương lai.
- Năm nay tôi sẽ không dự thi vào quân đoàn.
Cuối cùng Gia Cát Cảnh Minh cũng nói ra quyết định của anh ta.
- Tại sao?
Anh bạn kinh ngạc hỏi.
- Quân sư ưu tú nhất? Ha ha!
Gia Cát Cảnh Minh cười giễu, giành được giải thưởng này, anh ta cầm mà thấy chột dạ. Lăng Lan, người giành được giải thưởng chỉ huy ưu tú nhất, mới là chủ nhân thật sự của giải thưởng này. Anh ta hiểu rất rõ, trong hỗn chiến phạm vi lớn, mọi tính toán của anh ta đã bị đối phương nhìn thấu, anh ta đã thua đối phương, không hề lấy cớ chút nào.
- Tôi phải trở về, khởi động não vực N.
Ánh mắt Gia Cát Cảnh Minh kiên định nói.
- Cậu điên rồi!
Anh bạn thốt lên, anh ta cũng là người thuộc dòng họ Gia Cát, hiểu rõ khởi động não vực N tượng trưng cho điều gì, đó chính là chuyện một phần sống, chín phần chết, tỉ lệ thành công chỉ có 30%, người của dòng họ Gia Cát, nếu không cần thiết nhất định sẽ không khởi động não vực N.
- Không khởi động, cả đời này tôi chắc chắn sẽ không thể thắng được cậu ta.
Ánh mắt Gia Cát Cảnh Minh để lộ một chút dã tâm, là nhà mưu lược thần cấp Gia Cát trong tương lai, anh ta không cho phép mình thất bại trước người khác về mưu lược.
Nhìn thấy Gia Cát Cảnh Minh đã quyết định dứt khoát, anh bạn kia cũng không còn cách nào, lo lắng vô cùng, chuẩn bị trở về nói cho gia chủ, để gia chủ nhất định phải ngăn cản ý nghĩ ngu xuẩn này của Gia Cát Cảnh Minh.
Buổi lễ trao giải kết thúc cũng đồng nghĩa với việc giải đấu cơ giáp đã khép lại, tất cả các học viện quân sự còn cần ở lại sao Khải Minh để tiếp tục chỉnh đốn mấy ngày, nhưng những vị khách quý đến tham dự buổi lễ trước đó lại bắt đầu rời đi, bao gồm cả Lăng Tiêu, dừng lại hơn nửa tháng đã là giới hạn, quân đoàn số 23 còn cần ông chủ trì mọi việc, từ khi hỗn chiến phạm vi lớn kết thúc mấy tham mưu đóng giữ tại quân đoàn số 23 đã gọi điện giục giã liên hồi, nếu còn không trở về, những tham mưu đó sẽ bãi công tập thể, rời khỏi quân đoàn đi ra ngoài.
Lăng Lan dẫn theo tiểu đội của mình đi tới cảng quân hạm thuộc quyền sở hữu của Lăng Tiêu, có rất nhiều người tới tiễn Lăng Tiêu, có đủ các học viện quân sự lớn, dù sao Lăng Tiêu là thần tượng của mọi học viện quân sự, thần tượng sắp rời khỏi, đương nhiên là phải tới cảng tiễn một chuyến.
Lăng Tiêu dẫn theo Lam Lạc Phương đi về phía quân hạm qua lối VIP, ông nhìn thấy Lăng Lan đang đứng tận cùng bên trong hàng người, lòng ông rất không nỡ, mỗi lần ở chung với con gái nhà mình, hình như thời gian bao giờ cũng không đủ, ông hy vọng con gái có thể ở bên cạnh mình, mỗi ngày đều có thể gặp được nó.
Càng nghĩ Lăng Tiêu lại càng hối hận, nếu như lúc đầu ông về nhà trước hiểu rõ tình hình, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngu ngốc như vậy, đáng tiếc hiện giờ ván đã đóng thuyền, Lăng Tiêu có hối hận cũng đã muộn.
- Kính chào!
Đột nhiên bến cảng vang lên một giọng nói lạnh lùng, giọng nói này xuyên qua những âm thanh hô hào náo nhiệt trên bến cảng, truyền vào trong tai Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Lan dẫn theo mấy người trong đội ngũ, nghiêm túc kính trọng giương tay chào ông, tựa như muốn nói cho Lăng Tiêu biết, cô rất hưởng thụ cuộc sống thế này, để Lăng Tiêu không cần lo lắng.
Cử động này của Lăng Lan đã làm dấy lên làn sóng cộng hưởng giữa những học viện quân sự khác tại bến cảng, trong tiếng kính chào không ngớt, toàn bộ học viên học viện quân sự đều kính chào Lăng Tiêu, tiễn chào thần tượng của mình, trụ cột vững vàng của Liên Bang với tấm lòng tôn kính và ngưỡng mộ.
Bến cảng từ một nơi náo nhiệt ồn ào bỗng chốc biến thành khung cảnh tĩnh lặng như nước, hành động kính ngưỡng tới từ tận cùng sâu thẳm của học viên các học viện quân sự khiến Lăng Tiêu cảm động không thôi, ông nghiêm túc kính chào lại toàn thể mọi người tại bến cảng.
“Cha, lên đường bình an.” Câu này Lăng Lan nói bằng khẩu hình miệng, thiếu chút nữa Lăng Tiêu đã rơi lệ, cuối cùng thì con gái ông cũng chịu gọi một tiếng cha rồi.
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi kích động xuống, lúc này mới buông bàn tay đang kính chào, ông quay phắt người lại, dẫn theo Lam Lạc Phượng quyết đoán đi vào bên trong quân hạm. Ông không thể không quay người đi, vì ông sợ nếu còn ở lại đây thêm nữa, nước mắt ông sẽ rơi xuống mất.
“Lan Nhi à, cố gắng chịu đựng hai năm nữa, sau hai năm, con sẽ được giải thoát hoàn toàn.” Lăng Tiêu nghĩ như vậy. Tưởng tượng của Lăng Tiêu rất hoàn mỹ, nhưng ông không biết rằng, có đôi khi, kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, ngay khi Lăng Lan thật sự gia nhập vào quân đoàn số 23, ông muốn che giấu cô cũng đã là chuyện không thể.