Khải Minh tinh là một tinh cầu cấp ba, tài nguyên cực kỳ khan hiến. Nguyên bản Khải Minh tinh cũng không gọi là Khải Minh tinh mà gọi là Quỷ tinh, bởi vì thời tiết trên tinh cầu này chuyển biến đặc biệt quỷ dị, trong vòng một ngày có thể làm người ta cảm nhận được bốn mùa.
Bất quá loại thời tiết biến hóa quỷ dị này lại làm những người dân ở đây có thể chất cường hãn, mạnh mẽ vô cùng. Sau khi được các chuyên gia nghiên cứu và tìm hiểu, mọi người đã phát hiện ra rằng thời tiết quỷ dị ở Khải Minh tinh ẩn chứa một loại từ trường kỳ quái, loại từ trường này trong lúc vô tri vô giác đã tăng cường thể chất của những người sinh hoạt ở chỗ này.
Phát hiện này làm các cao thủ Liên Bang thập phần tò mò, sôi nổi tiến đến để thể nghiệm, sau khi sinh hoạt một đoạn thời gian ở đây thì bọn họ phát hiện đích xác có chút tác dụng, đặc biệt là khi gặp phải bình cảnh, có thể là dưới tác dụng của từ trường, mọi người đều cảm nhận được khả năng đột phá.
Ngay khi phán đoán này được xác thực, không ít cao thủ gặp bình cảnh đều tới nơi này để tìm cơ hội đột phá. Mấy chục năm sau quả thật có không ít cao thủ đột phát được bình cảnh, Điều này làm cho nhưng cao thủ đó vui sướng mà đem tin này nói ra ngoài, dần dà tinh cầu này được gọi là Khải Minh tinh.
Bất quá Khải Minh tinh bởi vì thời tiết hay thay đổi, tài nguyên khan hiến, trừ bỏ những cao thủ muốn tìm cơ hội để đột phát thì cũng không hấp dẫn những người khác. Bởi vậy Khải Minh tinh vẫn luôn thực an tĩnh, bất quá mỗi ba năm, sự an tĩnh này sẽ bị đánh vỡ bởi vì cứ ba năm, nơi này là nơi được chọn để tổ chức cuộc đại chiến giữa các trường quân đội toàn Liên Bang. Mà nay năm chính là lần tổ chức đại chiến thứ 279.
Vào tháng trước, mọi người toàn Liên Bang cơ hồ đều nói về sự kiện này, ai cũng muốn được tới để xem cuộc đại chính này,nhưng “tăng nhiều cháo thiếu”, nếu xuống tay chậm cũng chỉ có thể ngốc tại nhà và xem tình hình thực tế được phát sóng trực tiếp. Nhưng cơ hội để chứng kiến tận mắt những mầm non của Liên Bang hiếm có như vậy, chỉ cần là người có điều kiện đều không muốn từ bỏ, đây cũng là lý do vì sao vé tham dự cuộc đại chiến này lại tăng đột biến, thậm chí một lần đột phá lịch sử. Một nguyên nhân khiến mọi người điên cuồng như vậy chính là bởi vì lần này, người được gọi là Lăng Tiêu thứ hai sẽ xuất hiện…… Tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy quá trình trưởng thành của một Thần cấp sư sĩ tương lai.
Thời gian càng ngày càng gần cuộc đại chiến thì Khải Minh tinh cũng càng ngày càng náo nhiệt, xung quanh khu vực đại chiến giờ phút này đã biến thành một cái chợ náo nhiệt, các đặc sản tinh cầu cần có đều có, các thương nhân thực thông minh, muốn lợi dụng lúc này mà kiếm một bút lợi nhuận.
Cách một ngày trước khi khai mạc cuộc đại chiến, lúc này trên cơ bản tất cả các trường quân đội đến dự thi đều đã có mặt, đến 12 giờ tối này cảng hàng không thì Khải Minh tinh sẽ chính thức đóng cửa, nữa tháng sau, trừ phi là mệnh lệnh hành động tối cao nếu không cảng hàng không sẽ không mở cưa. Làm nguyên nhân như vậy là vì bảo vệ những học sinh dự thi. Dù sao cuộc thi này cũng là cuộc thi tề tụ tất cả những quân giáo sinh kiệt xuất nhất toàn Liên Bang, nếu có chuyện gì, Liên Bang tổn thất không chịu nổi.
Tại khu đăng ký của không cảng, hai nữ sinh đi tới bàn đăng ký, một người thì nhu nhược kiều mỹ, một người thì ánh khí kiện mỹ, một cường một nhược, khí chất hoàn toàn bất đồng nhưng khi hai người đứng bên nhau lại cực kỳ hòa hợp.
Hai cô gái có hai khí chất khác biệt này tức khắc hấp dẫn ánh mắt của những người đang đứng đó…
“Ôi, không nghĩ tới ở cuộc đại chiến này mà có thể nhìn thấy mỹ nữ cực phẩm như thế.” Một thanh niên có vẻ mặt tuỳ tiện nhìn hai cô gái kiều mỹ ánh mắt tức khắc sáng ngời, không chút che dấu tham lam, “So với hoa hậu giảng đường của học viện nghệ thuật cách vách còn đẹp hơn ba phần.”
“Xem đồng phục hẳn là học sinh của trường Tổng Hợp Liên Bang.” Người bên cạnh hiểu rõ đồng phục của các trường quân giáo lập tức đoán được hai cô gái này là học sinh của trường nào.
“Trường Quân Đội Tổng Hợp?” Thanh niên tùy tiện sờ sờ cằm như suy tư gì nói, “A Lập, cậu đi tra xem chủ lực của Trường Quân Đội Tổng Hợp Đệ Nhất lần này là ai, chuẩn bị tỉ mỉ tư liệu của người đó…. Có lẽ, chúng ta có cơ hội có thể nếm thử tư vị phụ nữ của trường Trường Quân Đội Tổng Hợp.” Nói xong, hắn khặc khặc khặc mà cười âm hiểm.
Hai cô gái kia nhìn thấy bàn đăng ký đang có học sinh trường khác đến đăng ký thì cô gái kiều mỹ thẹn thùng mà lôi kéo tay người bên cạnh ý bảo trước từ từ.
Cô gái anh khí thấy thế nhịn không được xem thường, nhưng vẫn nghe lời mà dừng bước chân, chờ những người đó rời đi đại đường, cô gái anh khí lúc này mới lôi kéo tay của cô gái kiều mỹ đi vào chỗ đăng ký, gặp người nhân viên công tác liền nói: “Anh trai, có thể nhờ anh một việc được không?”
Hai cô gái này thật sự quá loá mắt, nhân viên công tác đồng dạng cũng chú ý tới, nhìn cô gái anh khí nói tức khắc kinh hỉ đầy mặt nói: “Chuyện gì, chỉ cần có thể hỗ trợ anh sẽ giúp.”
Cô gái Cô gái anh khí kéo kéo cô gái kiều mỹ một chút ý bảo để cô nói. Cô gái kiều mỹ mặt tức khắc trướng đến đỏ bừng, cô cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng tuyệt đối không có ý muốn nói. Cô gái anh khí thấy thế bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô nỗ lực bồi dưỡng bạn tốt cùng người ngoài giao lưu, đáng tiếc đã hơn một năm mà một chút hiệu quả đều không có. Bất đắc dĩ cô chỉ phải mở miệng nói, “Anh trai, em muốn biết trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo đã tới chưa.”
Nhân viên công tác nghe vậy trực tiếp lắc đầu nói: “Chưa tới.”
“Chưa tới? Anh trai, anh nhớ không lầm chứ, chưa tra tư liệu đã trả lời rồi.” Cô gái anh khí nghe vậy thất vọng vô cùng, cô chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi, thái độ không khách khí làm khuôn mặt cô gái kiều mỹ nguyên bản đỏ rực càng đỏ hơn, cô dùng sức lôi kéo bạn tốt anh khí ý bảo bạn tốt bình tĩnh, cũng không quên ngượng ngùng cười cười với nhân viên công tác.
Cô gái anh khí nghi ngờ nhân viên công tác có chút tức giận, nhưng nhìn đến cô gái kiều mỹ tươi cười trong lòng liền mềm nhũn, hắn nhịn không được mở miệng giải thích nói: “Tôi vẫn luôn chú ý đến trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo, bởi vì đó là nơi mà Lăng Tiêu thứ hai đăng theo học nên tôi chắc chắn không thể nhớ lầm. Bất quá, hai người không cần lo lắng, chỉ còn 8 giờ nữa là tới giờ không cảng đống cửa, lúc đó trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo hẳn sẽ tới.”
“Cám ơn anh!” Cô gái kiều mỹ lộ ra một nụ cười cảm kích, nhẹ nhàng nói cảm ơn một tiếng làm tâm tình nhân viên công tác càng tốt, hắn nghĩ nghĩ đề nghị nói: “Nếu không, hai người để lời nhắn đi, khi nào trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo tới thì tôi sẽ chuyển cho.”
Cô gái anh khí nghe vậy lập tức gật đầu khen ngợi, cô nói: “Vậy nhờ anh nhắn lại có Lạc Triều và Hàn Tục Nhã tới, để bọn họ nhanh tới tìm chúng tôi.” Nếu không phải vừa tiến vào Khải Minh tinh, máy liên lạc của bọn họ đã bị phong tỏa, không thể liên lạc với bên ngoài thì các cô cũng không cần dùng biện pháp ngốc như vật để Lan lão đại tới tìm bọn họ.
Nhân viên công tác cười nói: “Đã biết, không bằng các em để tờ giấy đi.”
Hàn Tục Nhã cùng Lạc Triều nhìn nhau cười, cuối cùng vẫn là Lạc Triều e lệ mà cầm lấy giấy bút để lại một đoạn nhắn rồi từ biệt nhân viên công tác, kiên nhẫn chờ đợi Lan lão đại đến.
Chương 433: Trường Đệ Nhất Nam Sinh quân giáo!
Bóng đêm tiến đến, bận rộn cả một buổi chiều, nhân viên công tác cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không cảng sắp đóng cửa, gần như tất cả các trường đến dự thi đều đã có mặt đông đủ….
Người nhân viên đã hứa chuyển lời cho Lạc Triều và Hàn Tục Nhã cầm tờ giấy ở ngăn kéo có chút bối rối.
“Anh Húc, sao còn không đi ăn cơm?” Đã tới thời điểm ăn cơm, bọn họ chuẩn bị rời đại sảnh, người được gọi là Anh Húc thầm than một hơi mở miệng nói: “Các cậu đi trước đi, nơi này một mình tôi là được.”
Người nọ nhìn tờ giấy trong tay anh Húc thì làm mặt quỷ nói: “Nguyên lai là vì mỹ nhân giao phó a!” Dứt lời còn không quên dùng bả vai đụng anh Húc.
Anh Húc tức giận đẩy đối phương một chút nói: “Đừng nói bừa, còn không lăn đi ăn cơm.”
Nhìn người nọ cười hì hì thu thập đồ đạc chuẩn bị cùng mọi người rời đi, anh Húc nghĩ nghĩ nói, “Giúp tôi gọi một cơm tới luôn.” Nếu hứa hẹn, hắn phải làm được.
“Đã biết đã biết, sẽ không ảnh hưởng anh làm yêu cầu của mỹ nhân.” Người nọ vẫy vẫy tay, không chút nào để ý mà nói.
Anh Húc bất đắc dĩ mà cười, tuy rằng mỹ nhân là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì hắn không muốn thất ước với người khác.
Thực nhanh, nơi tiếp đón liền trở nên an tĩnh, chỉ có một người là anh Húc ngồi ở khu công tác, mở máy liên lạc, hắn bắt đầu lật thông tin liên quan về cuộc đại chiến này.
“Hóa ra trừ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phái ra Kiều Đình, Trường Đệ Nhị cùng Đệ Tam cũng không cam lòng yếu thế, bọn họ cũng phái học sinh năm 6 ra, đồng dạng cũng có người đạt tới Vương bài sư sĩ…… Xem ra trận thi đấu này là tràng long tranh hổ đấu.”
“Cho dù là trường Đệ Nhất Tổng Hợp Liên Bang cũng không kém, người mang đội là Lâm Tiêu, mình nhớ rõ người này. Ồ, không ghi rõ cấp bậc cơ giáp, lần tham gia trước mới năm ba mà đã là Đặc cấp sư sĩ, đến năm 6, chẳng lẽ còn dừng ở Đặc cấp sư sĩ sao?” Ánh mắt anh Húc lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa, hắn nhớ rõ Lâm Tiêu là bởi vì tên của người này có âm đọc khá giống với thần tượng Lăng Tiêu.
“Lần đấu này thật là có ý tứ, những trường quân đội này vì áp Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo một đầu thế mà phái ra học sinh năm 6. Đã rất lâu rồi học sinh năm 6 không xuất hiện, thiếu chút nữa là quên học sinh trường quân đội phải mất sáu năm mới được tốt nghiệp.” Anh Húc lẩm bẩm.
“Anh trai, có những trường nào phái ra học sinh năm 6 vậy, anh có thể nói lại cho em biết không?”, Đột nhiên, một thanh âm ở bên tai anh Húc vang lên. Anh Húc trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy có một cái đầu trước mắt, cái đầu đó gối lên quầy, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò nhìn hắn.
Anh Húc lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện trong sảnh vốn trống rỗng bỗng xuất hiện hai người, một người chính là thiếu niên tuấn lãng đang mang ánh mắt tò mò trước mặt, người còn lại thì đang đưa lưng về phía hắn nhìn cửa lớn, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
“Anh ơi, anh ơi… em đang hỏi anh đấy? Những trường nào phái học sinh năm 6 ra vậy, anh nhanh nói cho em biết với.” Thiếu niên tuấn lãng lộ ra một nụ cười lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm người vô pháp cự tuyệt.
Anh Húc bật thốt lên nói: “Là trường Đệ Nhị và Đệ Tam Nam Sinh Quân Giáo, còn có trường Liên Bang Đệ Nhất Tổng Hợp.” Lời nói vừa ra, anh Húc liền có chút ảo não, làm sao người ta vừa hỏi thì mình liền trả lời như vậy chứ. Hắn lộ ra ánh mắt cảnh giác, cẩn thận hỏi lại: “Em là ai? Vì sao tới chỗ này?”
Thiếu niên kia nở nụ cười sang sảng trả lời: “Ngại quá, quấy rầy anh rồi, em là Tạ Nghi, đến từ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.” Người đó đứng thẳng người, nhìn anh Húc đang chú ý tới người phía sau liền giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái chỉa về phía người sau lưng mình nói: “Cậu ấy tên là Lạc Lãng, anh không cần phải để ý cậu ta, chỉ cần lão đại nhà em không tới thì cậu ta chính là cái hồ lô.”
Tiếp theo cậu lại hỏi: “Anh trai, không biết phải gọi anh như thế nào?”
Thái độ tôn trọng của Tạ Nghị là anh Húc cảm thấy hảo cảm, hắn cười đáp lại nói: “Anh là Tống Duyên Húc, em cứ gọi anh là anh Húc là được rồi.
“Được, anh Húc.” Tạ Nghi lập tức gọi.
“Các em từ Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo đến đăng ký phải không?” Tống Duyên Húc mở quang não thuận miệng hỏi.
“Là trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo? Các cậu tới rồi!” Tống Duyên Húc không chờ Tạ Nghi trả lời đột nhiên la hoảng lên, vừa rồi hắn mới sực nhớ đến Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.
Tống Duyên Húc nhanh lấy tờ giấy đưa cho Tạ Nghi nói: “Buổi chiều, có hai nữ sinh đến tìm Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, họ còn để lại tờ giấy, các em nhìn xem có phải người quen không.”
Tạ Nghi khó hiểu mà nhận tờ giấy, vừa mở ra liền kinh hô: “A, là Lạc Triều cùng Hàn Tục Nhã.”
Vừa dứt lời, tờ giấy trong tay đã bị một cánh tay mảnh khảnh đoạt mất, Lạc Lãng cầm tờ giấy, nhanh chóng mà nhìn lướt qua, khó nén kích động trong lòng: “Hai em ấy thế nhưng cũng tham gia lần thi đấu này……”
Nghĩ lại khoảng thời gian trước liên lạc cùng Lạc Triều, biểu hiện của con bé có chút sợ hãi rụt rè, thập phần không thích hợp, lúc ấy còn tưởng rằng em gái nhà mình nhát gan, hiện tại ngẫm lại liền minh bạch, em gái nhỏ của cậu tuyệt đối là gạt bọn họ, tưởng cho bọn họ một kinh hỉ. Ha hả, không nghĩ tới mới rời cậu hơn một năm mà lá gan em ấy lại biến lớn như vậy, cũng dám nói dối với cậu……
Lạc Lãng trong lòng buồn bực, bất đắc dĩ mà buông tờ giấy trong tay tiến lên một bước, đem Tạ Nghi đẩy sang một bên, hỏi Tống Duyên Húc đang cúi đầu làm việc: “Anh Húc, các em ấy còn lưu lại những lời khác không?”
Hà Húc Dương nghe vậy không khỏi mà ngẩng đầu, nhìn dung nhan quen thuộc tức khắc vui vẻ nói: “Em tới thật trùng hợp, Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo đã tới rồi, tờ giấy em để lại anh đã giao cho bọn họ.” Hắn chỉ vào Tạ Nghi nói, “Cậu ấy chính là học sinh Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, em có thể tìm cậu ấy hỏi một chút.”
Tạ Nghi nghe vậy tức khắc cười ha hả, Lạc Lãng phát điên, mặt đỏ bừng, cậu là con trai là con trai a a a a a a!
Tạ Nghi cười to làm Tống Duyên Húc sửng sốt, nhìn khuôn mặt quen thuộc không phải là nụ cười ngượng ngùng mà là lửa giận tận trời, hắn liền cảm giác có chút không thích hợp, lại nhìn đồng phục của đối phương giống y Tạ Nghi bên cạnh ……
“Em…… Em …… Em là con trai?” Tống Duyên Húc khiếp sợ mà chỉ vào Lạc Lãng, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Tạ Nghi một phen ôm cổ Lạc Lãng cười giải thích nói: “Đúng vậy, cậu ấy chính là huynh đệ của em, cũng là học sinh Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo, gọi là Lạc Lãng, người anh nhìn thấy là Lạc Triều, là em gái sinh đôi của cậu ấy.”
Tống Duyên Húc lúc này mới tin tưởng, hắn nhịn không được thấp giọng nói thầm nói: “Thật tà môn, như thế nào lớn lên giống con gái như vậy? Không giống con trai chút nào?”
Tống Duyên Húc tuy nói cực nhỏ nhưng Lạc Lãng là người nào, đương nhiên cậu nghe rất rõ ràng, hai hàng lông mày cậu nhíu lại, vừa định phát hỏa thì nghe Tạ Nghị ngăn cản: “Lão đại lập tức liền tới, đừng gây chuyện.”
Lạc Lãng lúc này mới cố nén lửa giận, cậu hận nhất là có người nói cậu giống con gái, nếu không phải không muốn mang đến phiền toái cho lão đại nhà mình, cậu tuyệt đối đưa lời quyết đấu với đối phương.
Quả nhiên, không bao lâu ngoài cửa liền nghe được tiếng bước chân, nghe tiếng vang thì hẳn nhân số không ít.
Người đii đầu tiến vào chính là một vị thanh niên mặc quân phục màu trắng anh đĩnh, mặt mày sắc bén, tuyệt đối là người nói một không hai chủ.
Tống Duyên Húc biết chỉ có thủ tịch sinh mới có tư cách mặc màu này, hơn nữa dựa vào thần thái của người này cùng với vẻ mặt cung kính của người bên cạnh hắn liền biết đó chính là chủ lực của Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.
Tống Duyên Húc đứng lên lớn tiếng hỏi: “Là Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phải không? Mời đi tới đăng ký một chút.”
Thanh niên mặc đồng phục màu trắng nghe vậy liền mang theo những người đằng sau thẳng tắp mà đi tới. Tạ Nghi thấy thế cười cười, mang theo Lạc Lãng thối lui một bên, đem vị trí nhường cho đối phương.
“Xin hỏi, xưng hô như thế nào?” Tống Duyên Húc thái độ cung kính hỏi.
“Kiều Đình!” Người thanh niên dứt khoát trả lời, ngay sau liền lấy một tấm thẻ từ túi tiền đưa cho Tống Duyên Húc.
Tống Duyên Húc tiếp nhận thẻ, đưa ngay vào quang não, quang não liền thu được tin tức trong thẻ, quả nhiên chính là người được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai-Kiều Đình, cấp bậc cơ giáp: Vương bài, đồng thời cũng là chủ lực của Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo.
Kiều Đình đăng ký xong, Tống Duyên Húc liền đưa cho hắn một tấm thẻ chìa khóa phòng, đây là nơi mà Kiều Đình sẽ ở trong nữa tháng tiếp theo, điều này cũng có nghĩa Kiều Đình đã hoàn thành thủ tục đăng ký, những người đi theo phía sau Kiều Đình lập tức lấy thẻ chứng minh của mình ra đưa cho Tống Duyên Húc để tiến hành đăng ký, đây là một thủ tục tất yếu, nếu không làm đăng ký, bọn họ liền mất tư cách tham gia cơ giáp đại chiến.
Đi theo phía sau Kiều Đình có hơn hai mươi người, bởi vì phụ trách đăng ký chỉ có một người Tống Duyên Húc nên hắn phải làm việc liên tục mới kịp, cái trán thực nhanh liền đổ mồ hôi. Thật vất vả đăng ký xong cho những người này, lúc này hắn mới nhớ tới hai người tới trước còn chưa đăng ký, hắn vừa định kêu bọn họ lại đăng ký thì nhìn thấy Kiều Đình đi về phái hai người ……
Tạ Nghi cùng Lạc Lãng cũng không giống những người khác lộ ra vẻ cung kính, bọn họ ngược lại vẻ mặt nhẹ nhàng, Tạ Nghi dơ tay về phía Kiều Đình hô: “Kiều học trưởng, xin chào.”
Tống Duyên Húc thấy thế đột nhiên sửng sốt, chủ lực số một chính là người mạnh nhất trường quân đội, là tối tượng mà mọi người phải kính nể, thái độ không tôn trọng này của Tạ Nghi và Lạc Lãng làm Tống Duyên Húc cảm thấy kinh ngạc, hắn nuốt xuống lời gọi, chuẩn bị nhìn tình huống sắp tới.
Kiều Đình nghe vậy bước chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn hai người Tạ Nghi Lạc Lãng, cũng không bởi vì thái độ của bọn họ mà sinh khí, đồng thời cũng không làm lơ đối phương, ngược lại chủ động nói một câu nói: “Lão đại của hai người ở phía sau, lập tức liền đến……”
Lão đại của hai người? Chẳng lẽ lần này Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo phái tới hai thế lực? Mà hai thế lực này không phục lẫn nhau? Tống Duyên Húc tò mò, quy tắc ở Trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo cho dù là người ngốc thì cũng đều rõ ràng, mỗi lần cơ giáp đại chiến liền phái ra đoàn cơ giáp mạnh nhất.
“Vậy cảm ơn Kiều học trưởng!” Tạ Nghi cười hướng Kiều Đình nói lời cảm ơn, Kiều Đình còn muốn nói cái gì, lại phát hiện mặt sau lại tới một đội người của trường nữa thì liền ngừng, hắn gật gật đầu với Tạ Nghi Lạc Lãng nói, “Chúng ta đi trước.”
Nói xong, Kiều Đình liền mang theo người của mình rời đi, Tạ Nghi cùng Lạc Lãng lúc này mới đem lực chú ý đặt ở nhóm người mới vừa tiến vào. Bọn họ là chiến đội của Thiên Cơ cùng Vô Cực, ở trong đại ảnh các chiếm một phương, hai bên phân chia rõ ràng, vừa nhìn là biết người của hai đội khác nhau.