Đợi một vài giây thì tiếng tiếng hừ lạnh của người đại úy truyền đến:"Chấp thuận đề cử của cậu! Phần thưởng cho cậu về quân doanh lĩnh." Nói xong không đợi giám khảo trả lời đã ngắt cuộc gọi.
Giám khảo tuy rằng bị vô tình cắt liên lạc nhưng lại không nửa điểm bất mãn, biểu cảm trên mặt cũng thư hoãn xuống, lộ ra một chút tươi cười.
Anh ta xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thở ra một hơi, may mắn bản thân qua được cửa ải của đội trưởng ma quỷ, đương nhiên cũng đắc ý Hỏa Nhãn Kim Tinh của mình.
Anh ta vốn tưởng lần này đến trung tâm học viện đồng quân phụ trách khảo nghiệm cho thí sinh chỉ là một việc để kiếm thêm chút tiền trợ cấp, không nghĩ bản thân lại may mắn như vậy phát hiện ra tới mấy mầm non khiến cho anh ta phải đề cử đưa vào lớp đặc biệt, cũng giúp anh ta có thêm một phần tiền thưởng, phải biết rằng phần thưởng cho những người đề cử có quan hệ đến tương lai lên chức của anh ta...
Nhưng mà, anh ta cũng có chút hoang mang, vì sao lần khảo nghiệm này đội trưởng được mệnh danh là ma quỷ của mình cũng tới… Có chuyện gì vậy?
Giám khảo phòng 072 là thành viên thuộc chiến đội điều khiển cơ giáp đặc biệt của Liên Bang, thành viên của chiến đội Đao Phong, số hiệu 413. Lần này bọn họ từ chiến trường trở về, còn chưa được nghỉ ngơi hồi sức thì đã nhận được lệnh từ quân bộ, yêu cầu bọn họ đến học viện đồng quân trung tâm phụ trách khảo hạch cho học sinh nhập học năm nay.
Anh ta còn nhớ rõ, lúc đó nhóm chỉ huy của bọn họ đều rất ngạc nhiên... Dù sao trên chiến trường bọn họ cũng được xem là những kẻ sát nhân cuồng, vì sao một giây tiếp theo bọn họ lại trở thành bảo mẫu châm trẻ rồi?
Đương nhiên, làm đội trưởng đội cơ giáp đặc chiến, đội trưởng ma quỷ của bọn họ (cũng chính là người vừa rồi xuất hiện trên màn hình liên lạc khí) đã kháng nghị với quân bộ, bất quá lại không được đáp ứng. Rơi vào đường cùng, đội trưởng đành phải đem chiến sĩ đội đặc chiến đá xuất ra, để bọn họ tới đây làm giám khảo, nhưng mà anh ta vạn vạn không nghĩ tới đội trưởng của mình cũng tự mình ra trận ...
Người đại cấp uý cũng chính là đội trưởng đội đặc vừa cắt đứt liên lạc thì ngay lập tức đối với người sĩ quan theo dõi bên cạnh ra lệnh: “Số 137, bây giờ cậu phụ trách an bày cho 4 đứa trẻ đó vào lớp đặc biệt với thành tích nửa vời.”
Số 137 sửng sốt: "A?"
Người đại úy mắt lạnh nhìn qua, tuy 137 không dám hé rang nữa nhưng ánh mắt tò mò vẫn luôn nhìn về cấp trên của mình, muốn biết lý do.
Người đại úy bất đắc dĩ vuốt vuốt mày, vì sao thủ hạ của mình người nào cũng có bệnh tò mò vậy, số 413 cũng vậy mà 137 cũng vậy.
"Thành tích quá tốt đối với đám trẻ cũng không ưu việt.” Người đại uý chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích một câu, 137 này là một hacker, nếu không giải thích rõ ràng cậu ta sẽ nhiều chuyện từ mình đi tìm, tới lúc đó lại làm hỏng chuyện lớn nữa.
Số 137 có được đáp án thì tâm tình vui vẻ, cậu ta cười hì hì nói: "Đã biết, đội trưởng, hết thảy cứ giao cho em."
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong mới nguyện ý gọi mình là đội trưởng? Người đại uý tức giận trừng mắt nhìn kẻ không biết điều kia đi ra ngoài, tiếp tục công việc giám sát các phòng còn lại của mình.
Được rồi, trong lúc 137 đi ra ngoài thì trong phòng theo dõi đã có mấy người sĩ quan vừa nhìn màn hình theo dõi vừa ngáp dài ngáp ngắn, có người còn khoa trương trực tiếp ngủ luôn trên bàn…
Oa..! Thật cho rằng hắn (người đại úy) ở đây chỉ là đội trưởng đội theo dõi thì có thể làm bậy sao? Dám ngủ quang minh chính đại như vậy…Đội trưởng đội đặc chiến âm hiểm cười, hắn tuyệt đối không bao giờ cho phép lính của mình có thể buông lỏng cảnh giác dù ở bất cứ nơi nào, kể cả ở trung tâm học viện đồng quân.
"Nghiêm!" Anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, chợt nghe thấy khắp phòng theo dõi một trận gà bay chó sủa, gào khóc thảm thiết. Ma quỷ đội trưởng dạy dỗ binh lính, tuyệt đối không bởi vì thay đổi cái địa điểm mà nhân từ nương tay.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lăng Lan bên này, dưới sự dẫn đường của Tần quản gia rốt cục cũng gặp lại mẹ Lam Lạc Phượng. Lam Lạc Phượng vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Bảo bối, không có vấn đề chứ." Nếu không phải lo lắng việc học nội trú sẽ làm thân phận con gái của Lăng Lan bị phơi bày, Lam Lạc Phượng kỳ thực một chút cũng không muốn con gái phải cố gắng đạt điểm cao, nguyên bản cô (Lam Lạc Phượng ) cũng không muốn Lăng Lan trở thành một quân nhân cường đại
.
Lăng Lan đắc ý nói: "Đương nhiên, cũng không xem xem con là ai." Sự tự tin giữa mày làm Lam Lạc Phượng cũng buông lo lắng xuống, nở nụ cười.
Vì để cho mẹ vui vẻ, Lăng Lan không thể không giả bán manh. Bất quá cô nỗ lực rất có hiệu quả, nguyên bản Lam Lạc Phượng vẫn luôn đắm chìm trong đau khor sau cái chết của cha thì giờ đã đem trọng tâm đặt lên người cô, lại lần nữa xuất hiện hi vọng, không còn ảm đạm như trước.
Lăng Lan không biết khi nào thì kết quả thi được công bố, mà ngồi ở đây thì chỉ mất thời gian nên cô liền đền nghị với Lam Lạc Phượng cùng về nhà chờ. Dù sao kết quả khảo hạch cũng sẽ được công bố trên mạng, tất cả mọi người đều có thể xem.
Lam Lạc Phượng nhất tưởng cũng là, vì thế liền mang theo Lăng LanVề nhà .
Khi trời tối cũng là lúc học viện đồng quân hoàn thành cuộc khảo hạch của mình, những người sĩ quan chấm điểm bắt đầu đưa điểm của mình vào hệ thống chủ trung tâm để nó cộng lại rồi đưa ra danh sách học sinh vào trường theo thứ tự.
Giờ phút này số 137 kích động bẻ bẻ ngón tay mình để nó linh hoạt hơn. Tiếp theo chính là thời khắc biểu diễn của anh ta. Là một trong mười hacker đứng đầu thể giới ao, anh ta (137) nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của đội trưởng một cách xuất sắc.
Ở nhà, Lam Lạc Phượng lúc này đang ngồi ở trước màn hình lớn, tìm kiếm thông tin về kết quả nhập học năm nay.
Mà Lăng Lan lúc này chính là nằm ở trên sô pha cùng tiểu Tứ nói chuyện.
"Tiểu Tứ, vị trí này, ngươi có thể đăng nhập mạng không?" Lăng Lan o lắng hỏi, cô biết tiểu Tứ có thể lên mạng dạo chơi bất kỳ lúc nào khi ở trong một khoảng cách nhất định.
Tiểu Tứ biểu cảm tự tin: "Không có vấn đề, xa một chút đều được."
"Tiểu Tứ, ta cho ngươi vào hệ thống của đồng quân trung tâm học viện là vì bảo đảm ta có thể đi vào ban 1 đặc biệt, ngươi đừng làm hành động gì quá lớn nghe chưa." Lăng Lan lo lắng nhắc nhở tiểu Tứ.
Tuy rằng Lăng Lan rất tự tin, nhưng vì bảo đảm vạn nhất, cô vẫn quyết định nhờ tiểu Tứ đi xem thành tích của mình. Không thể không nói, Lăng Lan là người rất cẩn thận.
137 thành công lẻn vào hệ thống chủ trung tâm của học viện đồng quân, bất quá động tác của anh ta vẫn bị hệ thống bảo vệ của tiểu Tứ phát hiện : "Di? Thực sự có người đến... Muốn chết." Tiểu Tứ nổi giận, loại hành vi này ở trong mắt nó rõ ràng là một loại khiêu khích. Phải biết rằng ở trên Internet, sự tồn tại của nó chính là thần, vậy mà có người không sợ chết dám làm càn ở trước mắt nó.
Lăng Lan cảm giác tiểu Tứ phẫn nộ, vội hỏi: "Thế nào tiểu Tứ?"
Tiểu Tứ quyệt miệng cả giận nói: "Có người tiềm nhập, hắn ta giống như muốn sửa đổi điểm của cô. Ta lập tức đem hắn giải quyết ..." Tiểu Tứ hung tợn mà chuẩn bị mài dao soàn soạt hướng lên trời.
"Đừng nóng vội, trước nhìn xem đối phương đến cùng là có ý gì, còn có ngươi không thể tra vị trí đối phương sao?" Lăng Lan rất bình tĩnh, việc phá hư hành động của đối phương không phải là biện pháp tốt giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ làm đối phương đề phòng. Như vậy còn không bằng nhìn xem tình huống trước, nắm đuôi của đối phương.
Lăng Lan thích nắm chặt mọi chuyện trong tay rồi mới tùy cơ hành động, vả lại nếu đối phương có ý xấu cô cũng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
[/size]