Không thích.
Không bị lừa.
Đồng Dã vui vẻ tưởng như có thể nhảy ra khỏi nóc nhà.
Để kiềm chế lại vẻ kiêu ngạo của mình, Đồng Dã liên tục nhồi cơm vào miệng khiến hắn suýt thì nghẹn.
“… Cậu ăn từ từ thôi.” Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ đứng lên rót cho hắn cốc nước. “Với cả, tôi không phải là người đơn thuần.”
Anh nhìn vào mắt Đồng Dã, đặt cốc nước xuống trước mặt đối phương rồi lại ngồi đối diện hắn, nghiêm túc nói. “Tôi đã 30 rồi, cái gì tôi cũng rõ ràng hết.”
Đồng Dã uống miếng nước, khi nghe thấy anh nói thế bèn ngẩng đầu nhìn qua.
Vinh Hạ Sinh ngồi đối diện hắn, đột nhiên nhớ tới lời mình nói ở nghĩa trang hôm nay.
Không muốn Đồng Dã phải rời đi.
Vinh Hạ Sinh chưa từng nghĩ cảm giác có người bầu bạn là tuyệt vời đến vậy, từ nhỏ đến lớn hầu như anh đều đơn độc một mình.
Từ ngày còn bé Vinh Hạ Sinh chỉ gặp cha mình đúng hai lần, đến bây giờ anh cũng không còn nhớ được dáng vẻ của ông nữa, mà mẹ anh thì vì nuôi anh mà bận rộn với công việc rất nhiều.
Tuổi thơ của người khác đều là vui chơi cùng người thân hoặc bạn bè, nhưng anh lại chưa từng có, ấn tượng sâu nhất của anh về tuổi thơ của mình toàn là những ngày bị khóa trong nhà một mình xem TV.
Từ nhỏ anh đã có thói quen ở một mình, thậm chí anh còn chẳng biết cảm giác có bạn bè là như thế nào.
Vì chưa từng được hưởng thụ cho nên chẳng thể biết nó ngọt ngào đến nhường nào.
Ngay khi anh ý thức được sự ấm áp khi có người bầu bạn, đột nhiên anh bắt đầu cảm thấy luyến tiếc khi phải từ biệt.
Luyến tiếc thật đấy, nhưng không phải ngày này không sớm thì muộn cũng phải tới không sao?
Vinh Hạ Sinh nói. “Đồng Dã, cậu không cần phải dùng tâm tư của cậu để phỏng đoán tôi, chúng ta… không phải cùng một kiểu người.”
Anh muốn nói, rằng tôi lớn hơn cậu rất nhiều, rằng những điều cậu biết hay không biết thật ra tôi vẫn luôn hiểu rõ.
Xét đến cùng, Đồng Dã mới là tuổi trẻ đơn thuần, mọi cảm xúc và tâm tư thực ra đều được viết rõ trên mặt, muốn người ta không nhìn ra cũng khó.
“Thế nào gọi là không phải cùng một kiểu người?” Đồng Dã không thích nghe anh nói như vậy. “Anh không phải đàn ông hay tôi không phải đàn ông?”
Trong lòng Đồng Dã hơi hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười đùa trêu Vinh Hạ Sinh. “Hay là nói, xu hướng tính dục không giống nhau?”
Loading...
Đã qua khoảng thời gian dài như vậy, mặc dù hai người đều lặng lẽ tìm hiểu lẫn nhau nhưng rất ít khi họ trực tiếp nói về vấn đề này. Hoặc có thể nói, thực ra rất hiếm khi hai người bọn họ thực sự ngồi lại nói chuyện nghiêm túc, nếu có thì toàn những chuyện râu ria vặt vãnh.
Vinh Hạ Sinh vẫn không có thói quen mở hết tâm tư của mình ra cho người khác, kể cả đó có là Đồng Dã mà anh vẫn muốn níu giữ lại.
Muốn níu giữ lại và có thật sự ở lại hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, Vinh Hạ Sinh rõ ràng rằng ít nhất là hơn một tháng tới Đồng Dã sẽ không chuyển ra ngoài.
Anh vay mượn khoảng thời gian tiếp theo, để anh có thể tiếp tục cảm nhận sự ôn nhu ngoài kỳ vọng này, mặc dù anh biết đó chẳng phải là cuộc sống thuộc về mình.
Trước kia khi xem phim anh đã từng nghe nói rằng cái gì cũng đều có kỳ hạn của nó, sự náo nhiệt mà Đồng Dã mang đến cũng có kỳ hạn, thời gian trôi đi rồi, mỗi người sẽ lại bước tiếp trên con đường của mình và quay lại cuộc sống riêng biệt.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh vẫn luôn tự nhận bản thân là một người nhu nhược, đến cả cuộc sống của mình anh còn chưa thể yên ổn nổi, huống chi còn gánh vác cả cuộc sống của người khác.
Quả nhiên là tuổi trẻ.
Không hiểu vì cớ gì mà đột nhiên Vinh Hạ Sinh cảm thấy sợ hãi.
“Không nói chuyện này nữa.” Vinh Hạ Sinh theo thói quen bắt đầu trốn tránh. “Ngày mai tôi muốn đưa Simba đi tiêm vắc xin phòng bệnh, đến lúc đó vừa lúc đón cậu tan học luôn.”
“Anh đừng đánh trống lảng.” Đồng Dã cũng chẳng biết mình ăn phải gì mà đột nhiên to gan như thế, một hai phải tranh luận rõ ràng cùng với Vinh Hạ Sinh.
Hắn biết tuổi hai người cách nhau không ít, cũng biết rằng dù bất kể là tính cách hay tri thức thì hai người họ cũng đều vô cùng khác biệt.
Nhưng những thứ này chẳng thể chứng minh điều gì cả.
Ai bảo tính cách khác nhau thì không thể ở bên nhau?
Ai bảo tuổi tác chênh lệch thì không thể ở bên nhau?
Đồng Dã cảm thấy không phục.
“Anh muốn nói rằng anh cái gì cũng hiểu rõ sao?” Đồng Dã thử thăm dò. “Ý của anh là vậy ư?”
Vinh Hạ Sinh vốn định tránh không muốn nói về những vấn đề này, cũng muốn giả vờ như mình chẳng biết gì.
Cuối cùng thì anh lại không biết cách xử lý những tình huống thế này.
Mặc kệ Đồng Dã chỉ nhất thời hứng thú với anh hay anh vốn nghĩ nhiều, sau khi hứng thú và sự tò mò qua đi thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Mọi chuyện đều có thể xử lý bằng cách này, đây là điều anh tóm lại được trong nhiều năm qua.
Không cần thiết phải nói quá nhiều nữa, anh đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Hơn nữa, anh cũng không biết phải đối mặt với Đồng Dã thế nào.
Anh không xác định được liệu Đồng Dã thực sự có ý gì với anh hay không, cho dù có thì anh cũng chẳng thể nào chấp nhận được. Nhưng mặt khác, anh cũng không thể dùng cách mình từ chối Thẩm Yển để dùng với Đồng Dã, quan hệ của anh với hai người này vốn không giống nhau, anh cũng chẳng nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy.
Còn cả sự tồn tại của thầy Đồng ở đó, Vinh Hạ Sinh phải cân nhắc đắn đo thật rõ ràng rồi mới có thể mở miệng.
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh im lặng trong chốc lát, cuối cùng với tìm được một cách đỡ xấu hổ. “Thực ra Thẩm Yển đã nói hết với tôi.”
“Hả?” Đồng Dã cảm thấy bất ngờ, hắn cho rằng bọn họ đang nói về chuyện giữa hai người, không ngờ tới lại nghe thấy cái tên Thẩm Yển. “Thẩm Yển? Anh ta nói gì với anh?”
Đồng Dã đột nhiên khẩn trương lên.
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã rồi buông đũa xuống.
“Tôi đã nói dối cậu.” Vinh Hạ Sinh nói. “Trước đó khi đi lấy xe tôi đã gặp Thẩm Yển.”
“Đúng vậy, anh đã kể rồi.” Đồng Dã cũng buông đũa, cau mày nghe Vinh Hạ Sinh nói chuyện.
“Sau đó tôi đã nói với cậu rằng tôi và anh ta không có chuyện gì đúng không?” Vinh Hạ Sinh rũ mắt như đang nhận sai. “Thực ra hôm đó tôi đi ăn cùng với anh ta.”
Mí mắt phải của Đồng Dã nháy một cái, sau đó hắn vỗ đùi. “Đệt.”
Trong đầu Vinh Hạ Sinh nghĩ: Cậu đệt cái gì cơ?
“Anh ta nói gì với anh?” Đồng Dã hỏi ngay sau đó.
“Anh ta nói có hảo cảm với tôi.”
Ngụm nước Đồng Dã vừa uống suýt thì bị phun ra.
“Tình huống lúc đó thế nào?” Đồng Dã không vui hỏi.
Bố còn chưa tỏ tình mà thằng cha kia đã nhanh chân chạy đến trước? Đúng là không để tình địch này vào mắt mà!
“Còn biết xấu hổ không hả?” Đồng Dã thốt ra một câu từ trong đầu mình.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn như vậy cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nếu cười thật thì lại hơi tội lỗi.
Anh nhịn cười, cúi đầu nói. “Nhưng tôi từ chối anh ta rồi.”
Khi Vinh Hạ Sinh nói lời này, đột nhiên anh cảm giác kiêu ngạo như vừa tranh công.
Một người từ trước đến nay không biết cách cự tuyệt người khác như Vinh Hạ Sinh mà lại có thể nhanh chóng từ chối Thẩm Yển như vậy, đây có thể coi như là cột mốc lịch sử trong cuộc đời anh.
Thật đáng để hãnh diện.
“Hả?” Khi thốt lên chữ này, đôi mắt hắn cũng tỏa sáng.
“Cho nên tôi mới nói cậu không cần phải lo lắng cho tôi.” Vinh Hạ Sinh nhớ rõ nguyên nhân mình đề cập đến chuyện này, nhưng vì đã nói lảng sang vấn đề khác nên anh cố tình bỏ qua trọng điểm.
Anh không muốn nói với Đồng Dã vấn đề của mình và Thẩm Yển, cho nên anh quăng luôn Thẩm Yển ra khỏi câu chuyện.
“Tôi biết phân biệt, cũng biết lựa chọn, cho nên cậu không cần phải lo lắng cho tôi.”
Đồng Dã quả thực vẫn quá non, cho đến giờ đầu óc hắn chỉ toàn hình ảnh Thẩm Yển bị từ chối một cách sảng khoái, nhưng lại quên mất vấn đề mình muốn nói cùng Vinh Hạ Sinh là gì.
“Anh ta nói với anh thế nào?” Đồng Dã tin tưởng mà hỏi. “Cứ mặt dày trực tiếp nói thích anh?”
Vinh Hạ Sinh giương mắt nhìn hắn, quyết định không trả lời.
“Da mặt của anh ta quả nhiên dày.” Đồng Dã nói. “Vậy anh từ chối thế nào? Không chừa đường sống nào cho anh ta chứ?”
“Đồng Dã.”
“Hửm?”
“Ăn cơm đi được không?” Vinh Hạ Sinh nói. “Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Đồng Dã gật đầu liên tục. Bởi vì chuyện Thẩm Yển bị từ chối cho nên tâm tình của hắn rất tốt, buổi tối này hắn ăn hẳn ba bát cơm, cuối cùng phải nằm ưỡn ra trên ghế sofa không thể không nhai ba viên thuốc tiêu hóa.
Khi Đồng Dã nằm trên ghế sofa rên hừ huừ, Vinh Hạ Sinh đã trốn về phòng.
Anh ngồi trước máy tính nhưng một chữ cũng chẳng thể viết xuống, sóng ngầm trong lòng đã cuồn cuộn đến mức anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi nữa.
Có lẽ Đồng Dã thích anh thật.
Vinh Hạ Sinh mở sách ra, thấy tờ giấy bị mình kẹp ở bên trong.
Anh không hiểu bản thân có gì đáng để được thích, được nâng niu, được thương nhớ, đối với bản thân thì anh cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.
Gần 30 tuổi, hai bàn tay trắng, như chú ốc sên chẳng làm nên trò trống gì chỉ biết rúc vào trong vỏ.
Anh không xứng được người khác thương nhớ.
Vinh Hạ Sinh đóng sách lại lên giường nằm, nhìn ánh trăng rồi nhẹ giọng cất tiếng hát.
Đồng Dã đang chuẩn bị đi lấy nước cho Simba, đúng lúc đi ngang qua phòng Vinh Hạ Sinh chợt nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền ra từ bên trong, theo bản năng hắn dừng bước chân.
Hắn nghe thấy tiếng Vinh Hạ Sinh hát.
Ánh trăng trong thành rọi sáng cả những một mơ.
Đồng Dã cũng gần như muốn cất tiếng song ca với đối phương ở bên kia cánh cửa.
Nhưng hắn không mở miệng, mà chỉ đứng cách tấm cửa nơi đó lẳng lặng lắng nghe đối phương hát đến câu “nhìn thấu mọi chia ly gặp gỡ của nhân gian”, rồi bắt lấy thanh âm nghẹn ngào.
Mũi Đồng Dã nóng lên.
Hắn ngồi trước cửa phòng Vinh Hạ Sinh, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.
Tuy rằng coi thường Thẩm Yển, luôn miệng chê bai người ta không biết xấu hổ, nhưng nếu hắn có 1% tự tin và mặt dày của Thẩm Yển thì có lẽ bây giờ hai người cũng không đến mức chưa có tiến triển gì thế này.
Thời điểm đối mặt với Vinh Hạ Sinh Đồng Dã chẳng còn chút tự tin nào, điều này chẳng hề giống hắn ngày thường chút nào.
Nếu hắn trưởng thành hơn một chút, nếu hắn có thể lớn hơn vài tuổi, nếu hắn đáng tin cậy hơn nữa, liệu Vinh Hạ Sinh có thể tin tưởng hắn nhiều hơn không, liệu anh có mở lòng rộng hơn đối với hắn không?
Đồng Dã nghĩ, bản thân và Thẩm Yển không giống nhau, mình dùng cách nước ấm nấu ếch, nhưng đến bao giờ nồi nước ấm này mới có thể đánh tan băng giá của chú ếch kia?
Khó quá…
Đồng Dã tựa lưng lên cửa phòng Vinh Hạ Sinh, ảo tưởng tới một ngày đối phương có thể toàn tâm toàn ý dựa vào mình, để vào thời điểm cất tiếng hát bài này, nếu có nghẹn ngào thì cũng là nghẹn ngào trong lồng ngực hắn.
Nếu thật sự có một ngày như thế thì tốt quá.
Đồng Dã mải chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, hoàn toàn không để ý tới lời ca đã dừng lại, cũng không để ý tới tiếng bước chân đang dần dần tiến gần, mãi cho đến khi cửa bị mở ra, hắn không phòng bị mà nằm ngửa thẳng cẳng trên sàn nhà.
Tình huống này buồn cười đến xấu hổ, Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh cùng giật mình nhìn nhau.
Vinh Hạ Sinh đứng đó cúi đầu nhìn Đồng Dã đang nằm trên sàn, ngạc nhiên hỏi. “Cậu đang làm gì đó?”
Đồng Dã ngốc nghếch nhìn anh, vắt hết óc rồi mới nói. “Tôi tập yoga.”
“… Tập yoga ở trước cửa phòng tôi?”
“Đúng đó.” Đồng Dã nghiêm túc chém gió. “Trong video người ta dạy phải tìm nơi thoải mái để tập, tôi đi dạo một vòng quanh nhà cảm thấy trước cửa phòng anh là nơi thoải mái nhất.”