Edit: Cá chết
***
Cuộc chiến vinh dự giữa quý tộc không phải phạt chạy bộ là có thể ngăn cản, Steven và Arthur vừa ra sân tập liền đánh nhau, lúc này, để dễ đánh hơn, bọn họ trực tiếp xài nắm đấm.
Steven đánh không lại Arthur, bị nhấn đầu xuống ăn hai đấm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhanh chân bỏ chạy. Lộc Minh Trạch lẳng lặng tới gần, se sẽ duỗi chân, Arthur còn đang nhảy cẫng lên quay đầu ngắm cảnh tượng thê thảm của Steven lập tức ngã dập mặt, lăn lông lốc đi thật xa.
Steven nhìn toàn bộ quá trình, nằm nhoài trên đường chạy nện bình bịch xuống đất, cười không đứng lên nổi. Lộc Minh Trạch làm chuyện xấu rồi yên lặng chạy xa, lúc rẽ qua một khúc ngoặt thì ngoắc ngoắc tay với đằng sau, ra hiệu cho bọn họ đuổi theo sát: "Lẹ! Té lẹ! Ngu ngốc!"
Gavin thấy Steven không đứng lên nổi, dứt khoát dựng cậu ta dậy kéo theo Lộc Minh Trạch.
Arthur giao phong với bọn hắn mấy lần, thấy ba người họ người nhiều thế nhiều, chơi không lại, liền tối mặt ngưng chiến, ba người họ càng chạy càng kéo dài khoảng cách với Arthur. Lộc Minh Trạch tuy cảm thấy có lẽ sau này gã ta còn đến gây phiền phức nữa, nhưng thôi, ai bảo hắn ngay từ đầu đã đứng cùng một sợi dây với Steven, gây phiền phức thì gây phiền phức đi.
Mấy chục phút sau, ba người đều mệt bở hơi tai, chân nhấc không nổi, chỉ có thể lê chân đi, Lộc Minh Trạch tìm một chỗ dựa vào rồi ngồi xuống, thở chẳng ra hơi vung vẫy tay: "Mấy người chạy trước đi, ông muốn nghỉ ngơi chút."
Mặt trẻ con chết tiệt, hai trăm vòng... Mở miệng là muốn mạng bọn họ!
Steven mệt như chó chết còn đáp lại hắn: "Huấn luyện viên mà thấy là thêm vòng đó! Đừng có liên lụy bọn tôi!"
Lộc Minh Trạch nhìn hai bên, tiện tay nhặt lên một cục đá chọi về phía người cậu ta: "Thêm thêm thêm! Thêm tổ sư mày! Cút!"
Có câu nói, trong họa có phúc, trong phúc có họa(1), bị phạt chạy vòng không nhất định là chuyện xấu, nói không chừng sẽ không cẩn thận đụng vào bí mật lớn nào đó.
(1)Raw "福之祸所倚,之福所扶", hỏi người ta thì bảo là sai rồi, chả có nghĩa gì hết, đúng phải là "祸兮福所倚,福兮祸所伏". Nên tui không biết là tác giả cố ý chế lại câu nói hay ghi sai thật, dịch ra cũng chả hiểu gì. Ai hiểu thì giúp với nhé!
Lộc Minh Trạch nghỉ ngơi một chốc, mồ hôi trên người cứ túa không ngừng, hắn đành bò dậy đi tìm vòi nước. Ở rìa thao trường có một ao nước, Lộc Minh Trạch liền nhúng đầu vào trong ao làm mát.
Đầu hắn chôn dưới nước không nghe rõ âm thanh bên trên, lỗ tai lại ong ong, một lát sau, Lộc Minh Trạch đột nhiên nghe thấy âm thanh nói chuyện nho nhỏ trong tiếng ồn ong ong.
Như thể có người gấp gáp mà khe khẽ nói chuyện.
Lộc Minh Trạch không nghe rõ nội dung đối phương đang nói, hắn bỗng ngẩng đầu lên, dòng nước roạt một tiếng chảy xuống từ trên đầu, Lộc Minh Trạch dùng sức xoa mặt, âm thanh vừa nãy còn mơ hồ đã nghe rõ hơn nhiều.
"... Tôi không muốn gả cho kẻ khác... Không công bằng..."
Lộc Minh Trạch nghe thấy âm thanh này không kiềm được mà hơi nhíu mày... Hơi quen tai. Hắn cảm thấy nghe lén người ta nói chuyện thật không hay, nhưng trực giác cho hắn biết vào lúc này tốt nhất nên đi nghe trộm.
Vì vậy Lộc Minh Trạch liền lặng lẽ dán sát mình vào chân tường rồi đi qua.
Hắn đến gần, phát hiện ở đó có hai người, một cao một thấp, đều mặc đồng phục trường quân đội, một trong số đó còn mặc đồng phục màu xanh lục đậm của huấn luyện viên. Người thấp đưa lưng về phía hắn, người cao bị tường che nửa thân, không thấy rõ mặt lắm.
Lộc Minh Trạch lén lút rụt đầu lại, chuyên chú dán lên tường.
Bọn họ lại hạ thấp giọng nói mấy câu nói, người thấp đột nhiên trở nên rất kích động, giọng cậu ta bỗng đề cao thêm mấy đề-xi-ben: "Nếu như kiếp này nhất định phải bị một người đánh dấu! Tôi tình nguyện là ngài! Alpha mà tôi thừa nhận chỉ có một mình đại nhân..."
Người còn lại im lặng thật lâu, y như thở dài một hơi, khẽ nói: "Roy, cậu trước tiên bình tĩnh chút được không, chuyện cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng."
Đồng tử Lộc Minh Trạch đột ngột co lại, giờ cho dù không cần nhìn rõ mặt của đối phương, hắn cũng biết người nọ là ai. Quá quen thuộc, nghe tiếng là biết...
Hắn dựa lưng vào vách tường mà sửng sốt nửa ngày, âm thanh lại thấp đi nghe không rõ, Lộc Minh Trạch vẫn thất thần, càng thêm nghe không rõ. Chờ hắn hơi hơi lấy lại tinh thần, tiếng nói chuyện sau tường đã hoàn toàn biến mất.
"Ryan!"
Lộc Minh Trạch nghe xa xa có người gọi hắn, âm thanh không lớn, không biết hai người sau tường có nghe thấy không, hắn thở một hơi thật dài, lúc này mới phát hiện bản thân thế mà nín thở đã lâu. Hắn vô thức liếc nhìn sau tường lần nữa, phát hiện hai người kia đã biến mất.
Lộc Minh Trạch không ở lại nữa, chạy tới phía đối diện người kia, Gavin vừa thấy hắn liền nhe hàm răng trắng tinh: "Đi, đi ăn cơm."
Lộc Minh Trạch thuận miệng hỏi: "Chạy xong hai trăm vòng rồi hả?"
"Đâu, cậu muốn chạy tiếp à?"
"Ngu mới chạy! Đi ăn cơm!"
Lộc Minh Trạch cười hê hê, choàng vai Gavin, hai người kề vai sát cánh ra khỏi thao trường, Steven đã chờ ở đó. Cậu ta là đứa dễ đói bụng nhất trong ba người, mỗi lần gần đến giờ cơm là đói bụng la oai oái.
"Các ông nhanh chút được không! Hôm nay tụi mình ăn ở lô ghế riêng đi! Ở đại sảnh dễ gặp huấn luyện viên lắm!" Tuy gặp được hầu tước Nicolas là chuyện tốt, nhưng đụng phải huấn luyện viên lý thuyết máy móc thì biết làm sao, có mà đá bọn họ ra khỏi nhà ăn!
Gavin phản bác cậu ta: "Đến lô ghế riêng mới dễ gặp huấn luyện viên ấy, lần trước chỉ là chúng ta gặp xui, nếu không phải là mới khai giảng nên bọn họ làm dáng cho học sinh nhìn, huấn luyện viên chắc chắn đều đến lô ghế riêng."
"Chậc..."
Hai người họ nói hồi lâu, chẳng nghe thấy Lộc Minh Trạch mở miệng, Steven không nhịn được mà thúc Lộc Minh Trạch: "Này, Ryan, ông nghĩ gì đấy? Sao ông cứ thất thần mãi thế, đây là kỹ năng đặc biệt của học sinh xuất sắc đó hả? Có phải các ông cả lúc đi đường cũng giải đề trong đầu không hả?"
Kể từ khi Steven biết thành tích nhập học của Lộc Minh Trạch là hạng năm toàn trường, liền cực kỳ lưu ý, bởi vì cậu ta chỉ thi hơn hạng tám mươi.
Lộc Minh Trạch nguýt cậu ta: "Ngại quá, lúc tôi đi toàn nghĩ trưa nay ăn gì thôi. Mau đến nhà ăn đi, buổi chiều học cái gì?"
Steven nhất thời hưng phấn mà bắt đầu om sòm: "Môn Thẩm Trinh đó!!! Môn Thẩm Trinh của hầu tước Nicolas đó!! A a a a!"
"..."
Môn Thẩm Trinh à...
Lộc Minh Trạch thầm sâu sắc thở dài một hơi. Tại sao khi càng không muốn thấy y, hết lần đến lần khác càng phải thấy.
Lộc Minh Trạch trước giờ tin số mệnh, hắn còn có hơi ngấm ngầm mê tín, nếu không đã không bị Steven giả quỷ hù dọa ngày đầu khai giảng, hắn cảm thấy mình chính là mệnh thiên sát cô tinh. Như hiện tại, hắn vừa mới chuẩn bị thử chấp nhận tình cảm của Auston... Liền nhảy ra một cái rào cản.
Đùa hắn à?
...
Gượm đã... Không đúng, dù Roy có ý này thì sao, Auston chẳng phải chưa nói gì sao, y...y ngược lại còn từng nói mình không thích mùi Omega, nếu như y thật sự muốn làm đối tượng của Roy, cũng không cần chờ tới bây giờ, bọn họ đã sớm làm đến cùng rồi.... Song hiện tại quan hệ của hai người họ còn chưa xác định, nhỡ đâu đầu Auston đột nhiên teo lại, cảm thấy Roy không tệ thì sao?
Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm mặt đất không ngừng tụt lại, hai chân máy móc dịch chuyển về phía trước. Lúc này hắn chẳng nghe lọt vào tai, chẳng thấy gì trong mắt, đồng thời lại mất hứng ăn.
Về mặt tình cảm, Lộc Minh Trạch sợ, hắn cũng như rất nhiều người bình thường khác, không dám theo đuổi thứ tình cảm không chắc chắn, thậm chí không dám tiếp nhận, nhưng khi cảm giác bản thân không thể bắt được đối phương, hắn vừa sợ, vừa muốn nắm chặt tay, ít nhất trước khi bị cướp đi, gắng sức giãy dụa một chút, giữ lại một chút...
Một chút thôi.
Người này, hắn thật sự muốn, nhưng lại không dám muốn, nghiêm túc ngẫm lại, sau này có lẽ sẽ không gặp được như người như Auston nữa... Y, y nhiều người ái mộ như vậy, đều là tình địch đấy.
Lộc Minh Trạch vừa sợ vừa lo, xoắn xuýt đến nỗi muốn đập đầu vào tường.
Ăn trưa mất tập trung, kẻ thần kinh thô như Steven cũng phát hiện ra sự bất bình thường của Lộc Minh Trạch, chăm chăm nhìn hắn hỏi làm sao vậy mãi, Lộc Minh Trạch không đếm xỉa tới cậu ta, chỉ hàm hồ đáp không sao.
Hắn bắt đầu lo tiết buổi chiều phải làm sao.
Auston là một huấn luyện viên có trách nhiệm, hơn nữa y rất thạo giảng dạy, từ cách y dẫn dắt Lộc Minh Trạch có thể nhìn ra.
Dùng lương tâm mà nói, qua các tiết học hai ngày này, trong tất cả các huấn luyện viên từng gặp, Auston là huấn luyện viên (trông bề ngoài) ôn hòa nhất.
Y nắm một cây thước dạy học nhỏ dài bóng loáng đứng trên bục giảng, mỉm cười nhìn hơn một trăm năm mươi học sinh phía dưới: "Trước khi chính thức lên lớp, tôi nghĩ trước tiên nên giới thiệu sơ lược một chút thế nào là Thẩm Trinh học."
Tiết của Auston là giảng bài, cả khối tân sinh được tập trung trong một phòng, cùng nghe giảng. Song ngoài ra còn có vài học sinh hâm mộ mà đến đây dự thính, những người này cơ bản thuộc học sinh lưu ban, nhiệm vụ chương trình học của họ không tính là quá nặng nề, mới rảnh rỗi đi dự thính.
Tiết của Auston rất được hoan nghênh, trong tình huống bị fan hâm mộ đáng tin Steven lôi kéo cho bằng được vào phòng học trước hai mươi phút, ba người họ vẫn không thể cướp chỗ hàng trước. Lộc Minh Trạch hiện đang ngồi ở hàng thứ năm đếm ngược lên, nhìn lên Auston trên bục giảng giữa những cái ót chen chúc.
Y đứng trên bục giảng cùng nụ cười nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, không giống huấn luyện viên, mà cũng trái ngược với vị học giả hòa ái gần gũi.
Ngay cả trên lớp của y, không cố gắng, thì không cách nào tới gần người này được.
"Không biết chư quân trước kia đã nghe qua môn học này chưa, chúng ta bắt đầu từ định nghĩa đơn giản nhất. Cái gọi là Thẩm Trinh học, là một môn học mà trong quá trình tra hỏi, thông qua một loạt các phản ứng hoặc những chi tiết của phạm nhân, từ quan sát của chính chúng ta, kỹ xảo, thêm cả suy luận phù hợp, nắm bắt được những thông tin hữu hiệu."
Y nói tới đây, đoạn dùng đôi mắt xám nhẹ nhàng đảo qua đám người dưới bục giảng, dịu dàng mà kiên định nói: "Hi vọng chư quân khắc ghi vĩnh viễn, Thẩm Trinh học không phải thẩm vấn, càng không phải tra tấn bức cung, quá trình khai thác thông tin nhất định phải tôn trọng nhân quyền, phải tuân thủ nghiêm chỉnh luật hòa bình Liên bang. Tôi hi vọng các bạn mai này trở thành quân nhân giữ gìn hòa bình, chứ không phải tội phạm khơi mào chiến tranh."
Lộc Minh Trạch hơi nghi hoặc, hắn mơ hồ cảm thấy dáng vẻ lúc này của Auston có chút xíu khác biệt với ngày thường, nhưng khác biệt gì, Lộc Minh Trạch lại không nói ra được.
Dáng vẻ này, như có sức mạnh mê hoặc lòng người, khiến người ta cảm thấy y thật ấm áp, muốn tin tưởng, muốn dựa vào...
Dẫu lúc thường Auston cũng sẽ mang đến cảm giác an toàn rất mạnh mẽ cho người ta, nhưng khi ấy, trên người y luôn mang theo một sự bá đạo như có như không, lại không cho phép chối từ, khiến lòng người sinh cảnh giác.
"Rào!"
Lộc Minh Trạch còn chưa nghĩ ra ngô ra khoai, dưới bục giảng đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay mạnh mẽ, hắn ngồi ở trong đám người rất dễ thấy rõ biểu cảm của người chung quanh, gương mặt bọn họ mang theo ước ao và sùng bái, có thể thấy, họ rất mực kính trọng y.
Trong trường quân đội này chỉ có hai loại người, một là người sùng bái Auston, một loại khác là người sắp sùng bái Auston.
Cho nên Roy sinh ý nghĩ như vậy cũng chẳng phải đại nghịch bất đạo, trên thế giới này người yêu mến Auston lên tới hàng ngàn, hàng vạn, người muốn chiếm được tình yêu của y càng nhiều vô số kể.
Có lẽ cũng bao gồm cả hắn...
Trái tim bông thắt chặt, Lộc Minh Trạch vô thức che ngực trái, nhíu chặt mày. Hắn làm sao thế này, tại sao...lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm?
Cái cảm giác này khiến Lộc Minh Trạch vô cùng không thoải mái, bởi vì hắn không hiểu cảm xúc này đến cùng là vì hắn yêu Auston, hay đơn giản vì có người tranh giành với hắn, hắn mới phát hiện giá trị của đối phương, nếu như chỉ là kiểu sau, vậy hắn không khỏi quá hèn hạ.
Không thể yêu y, chẳng bằng nhường cho người thật sự yêu y.
Lộc Minh Trạch nghĩ tới đây, không khỏi mà dùng sức nắm lấy phần áo trước ngực, quân trang màu xanh bị hắn vò nhăn nhúm, nhưng cảm giác nhức nhối không thể xem nhẹ nơi đáy lòng kia lại càng ngày càng mãnh liệt. Gavin ngồi cạnh Lộc Minh Trạch, nhận ra tiếng hít thở của hắn trở nên bất thường, lại gần, nghi ngờ mà hỏi: "Ryan? Cậu làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái à?"
Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, như không có chuyện gì mà buông tay ra, vuốt lại đồng phục: "Chắc buổi trưa ăn nhiều quá."
"Buổi trưa rõ ràng ăn có mấy miếng."
Lộc Minh Trạch lạnh lùng nói: "Thế thì ăn quá ít."
"..."
Auston trên bục giảng chẳng nhận ra được bên này có người mất tập trung, Lộc Minh Trạch quá xa y, có lẽ y thậm còn chẳng thấy hắn ngồi đây, y đắm chìm trong những sáng chế mỹ diệu ở môn học của mình.
"Được rồi, phương diện lý thuyết chắc chắn chư quân đã nắm bắt sơ bộ, tiếp theo, tôi cần một vị binh sĩ phối hợp với tôi, tôi sẽ biểu diễn thực tiễn cụ thể cho chư quân, ở mức độ khá thấp của Thẩm Trinh học. Nói trước, có lẽ tôi sẽ cố bới móc một vài bí mật nhỏ trong lòng các bạn đấy, nếu như không mong mình bị bới móc, có thể từ chối."
Y nói, đoạn mỉm cười nhìn bên dưới bục giảng: "Vậy, ai tình nguyện phối hợp với tôi?"
Bị thần tượng của mình đào bới bí mật nhỏ trong nội tâm trước mặt mọi người, nghe vừa xấu hổ vừa nguy hiểm, nhưng lại vừa khiến người ta ngóng trông khó giải thích. Lớp học nhất thời sôi sùng sục, những học viên ngồi ở hàng trước hận không thể đưa tay lên tới mũi Auston, Steven ngu ngốc gấp đến độ đứng bật dậy, giơ tay nhoài mình về phía trước: "Chọn em, chọn em này! Em không sợ bị bới móc bí mật!"
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, xoay mặt đi không nhìn cậu ta.
Auston quét mắt qua lại nhìn họ, cuối cùng nở nụ cười như bất đắc dĩ: "Cảm ơn, các bạn thật quá nhiệt tình. Nếu chư quân đều tình nguyện phối hợp, vì công bằng...tôi trực tiếp gọi tên từ sổ điểm danh vậy."
Y nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi giơ tay lên, cả căn phòng người người nín thở nhìn chăm chú vào ngón tay Auston, chờ mong ngón tay kia may mắn có thể rơi vào tên của mình.
Sau khi Auston chỉ vào một người, mở mắt ra, y nhíu nhíu mày: "Ryan Carrele. Ái chà, tên quen mắt nhỉ, binh sĩ này, có trình diện không?"
Lộc Minh Trạch ngẩn người, Auston lại gọi một tiếng: "Ryan? Bị gọi tên không xuất hiện, không phải là trốn tiết chứ, tôi thù dai lắm đấy."
Lời Auston khiến các học viên cười phá lên, Gavin hung hăng thúc vào Lộc Minh Trạch, khe khẽ gọi hắn: "Sao ông lại thất thần rồi! Huấn luyện viên gọi tên ông kìa! Còn không mau đi!"
Lộc Minh Trạch bị thúc cho chao đảo, oan ức: "Tôi... Tôi đâu có giơ tay..."
Steven cũng dùng sức thúc hắn một cái, trông vẻ mặt của cậu ta như hận không thể gỡ nhãn tên trước ngực Lộc Minh Trạch xuống mà dán vào mặt mình, biến thành Ryan mới được.
"Thế mà gọi tên ông! Đồ nhà quê may mắn đáng chết nhà ông! Đi mau! Đừng có mà được lợi còn ra vẻ!"... Bị bới móc bí mật trước mặt mọi người thì lợi gì cơ?! Hắn thèm vào!
Lộc Minh Trạch cuối cùng vẫn là do dự đứng lên, đi ra từ phía sau đám người, ánh mắt cả lớp đều tập trung lên mặt hắn, mọi người chen nhau nhìn về bên này, đều muốn gặp cái tên may mắn ấy.
Auston khẽ mỉm cười với Lộc Minh Trạch: "Quả nhiên là cậu, còn nhớ khi ở giáo trường tôi từng giúp cậu luyện tập không, chúng ta thật là có duyên. Mời ngồi đây."
Hắn chỉ cái ghế cạnh mình, đoạn nói với Lộc Minh Trạch.
Những người khác nghe thế, ánh mắt tò mò đơn thuần biến thành ước ao ghen tị. Hắn thế mà được hầu tước Nicolas nhớ kỹ tên và mặt!
Lộc Minh Trạch chẳng buồn quan tâm những người khác nghĩ gì, hắn chỉ biết là, mình bây giờ hoàn toàn không muốn dựa vào gần Auston. Hắn kiên trì đi tới, ngồi xuống băng ghế.
Auston cúi thấp đầu, mỉm cười nhìn hắn: "Chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp bắt đầu đây."
Lộc Minh Trạch do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi không bí mật gì có thể cho ngài đào bới..."
Hắn nói, rồi sực nhớ mình đang ở trong tình cảnh nào, lại bổ sung một câu: "Thưa chỉ huy."
"Trong lòng mỗi người đều có bí mật..."
Giọng nói của Auston rất nhẹ rất thấp, chẳng giống đang giảng bài, mà như đang thì thầm đối với hắn: "Có lẽ có vài bí mật, cả chính cậu cũng không biết."
"..."
"Trước tiên chúng ta làm một thử nghiệm nho nhỏ đi."
Y không nói những lời nhiễu loạn lòng người nữa, đầu tiên chỉ vào giày Lộc Minh Trạch nói: "Trên giày của cậu có lớp đất bụi rất dầy, màu ngả đen, là đất trong thao trường, nhưng bề mặt lớp bụi này lại rất mịn, hiển nhiên là bị hất tung lên rồi bám vào, chứ không phải bị kết lại sau khi giẫm vào bùn đất. Ừm... Gần vũng bùn nhất chính là đường chạy, Ryan, cậu đã chạy qua chỗ đó rồi?"
Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn y, đoạn gật đầu: "Trước bữa trưa..."
Auston cười cười, dùng một cái khăn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi giày của Lộc Minh Trạch: "Nhưng không thể đánh giá thấp độ dày của bụi bay này đâu, ít nhất cậu phải chạy tám mươi vòng nhỉ."
Lộc Minh Trạch thầm nói anh đứng sau toàn nhà lẽ nào không nghe thấy người khác gọi tôi? Vờ vịt...
"Vâng, một trăm vòng."
Auston cười: "Tôi khó mà tin các cậu sẽ nhàn rỗi chạy bộ để rèn luyện bản thân, chạy nhiều vòng như vậy, là bị huấn luyện viên phạt đúng không?"
Lộc Minh Trạch nghe vậy thì ngẩn ngơ, muốn nói có lẽ Auston sớm biết hắn chạy trong sân tập rồi, thế nhưng chuyện phạt chạy... Làm sao y biết?
Dưới bục, học viên đều sốt sắng mà nhìn Lộc Minh Trạch, chờ hắn trả lời xem suy đoán này có chính xác không.
"Đúng!"
Lộc Minh Trạch còn chưa kịp nói, Steven ngồi ở hàng sau lại vồ tới trước, cậu ta hưng phấn hô: "Khi trưa bọn em bị phạt chạy!"
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, cực kì muốn kéo dây thanh quản dày cui của thằng ngốc này ra để cậu ta không bao giờ nói được nữa! Bị phạt chạy là chuyện quang vinh lắm sao?!
Những người khác lập tức cười phá lên, còn có người vỗ tay vì bài giảng đặc sắc của Auston. Y dùng phương pháp đơn giản trực tiếp để giải thích thế nào là Thẩm Trinh học, phương hướng học tập sau này là gì, kiểu giảng bài thực tiễn này thật sự có hiệu quả rất cao so với việc chỉ học thuộc lòng sách giáo khoa.
Auston làm thủ thế "Hãy im lặng", cả phòng học thoắt cái im thin thít.
"Vậy, chúng ta tiếp tục."
Y mỉm cười, dùng thước dạy học nhẹ nhàng để trên cằm Lộc Minh Trạch, sau đó trượt xuống từng chút từng chút, từ hầu kết, đến khuy đầu trước ngực, lại tới ngực trái.
Lộc Minh Trạch kiềm không được mà đánh cái ực, động tác của Auston rất lưu loát, trước người người vây xem không chút không khí tình sắc, song cảm xúc của người trong cuộc là Lộc Minh Trạch lại không giống thế...
Hắn căng thẳng.
"Hàng khuy cài rất quy củ, đồng phục cũng rất mới, nhưng trước ngực trái đồng phục lại hơi nhăn nheo."
Auston dừng lại, đoạn bổ sung: "Trông như mới bị vò lại."
Lộc Minh Trạch nhất thời cảm thấy hơi thở chững lại, hắn vô thức che ngực, Auston còn nói: "Cậu sẽ có động tác lảng tránh không tự chủ, vì không muốn để người khác phát hiện chỗ này sao?"
Lộc Minh Trạch cưỡng ép dừng lại, nắm bàn tay đặt trên đầu gối: "Không có."
Y không gặng hỏi nữa, mỉm cười xoay mặt xuống dưới bục giảng: "Động tác bóp chặt tim, có rất nhiều khả năng, trong quá trình Thẩm Trinh thuộc sự kiện đa yếu tố, không thể tùy tiện đưa ra kết luận. Ừm... Tôi đoán, có lẽ cơ thể binh sĩ Ryan hơi khó chịu, tôi nói đúng chứ?"
Lộc Minh Trạch không ngẩng đầu, chỉ lúng búng đáp: "Có lẽ tôi chạy hơi gấp."
"Vậy lần sau hãy chậm lại nhé, thân thể mới là quan trọng nhất."
Auston nói xong, liền mời hắn xuống: "Một lần nữa cảm ơn cậu đã phối hợp."
Lộc Minh Trạch lập tức bật dậy, đi xuống, hắn ở trên bục giảng một phút thôi đã cảm thấy quá đỗi dày vò, như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, giờ đây được giải phóng, đương nhiên phải đi thật nhanh.
Chỉ là hắn chưa đi được mấy bước, đã bị Auston gọi lại, y đột nhiên hỏi: "Ryan, cậu có người mình thích không?"
Lộc Minh Trạch bỗng đứng lại, hắn sửng sốt thật lâu, đột nhiên quay đầu lại, người ấy nhìn y mỉm cười: "Đây không phải bài thi tốt nghiệp."
Lộc Minh Trạch nhìn y một hồi, vội vã xoay người bỏ đi, trở lại chỗ ngồi cách bục giảng thật xa, không tìm kỹ thì khó mà thấy.
Auston lật giáo trình trên bàn giáo viên tới trang kế tiếp, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
Y nghe được, hắn nói, có.
- -------------------