Edit: Cá chết
***
Lộc Minh Trạch cũng không biết tiếp theo nên làm gì, hắn chỉ là hơi không kiểm soát được bản thân mình, sự xuất hiện của Andrea khiến hắn sinh ra một vài hồi ức tồi tệ, lại còn muốn kiểm tra độ căm thù của quần chúng vây xem đối với người sao Snow, Lộc Minh Trạch bị áp lực khắp nơi đè nát.
Chờ hắn gỉai tỏa một phần áp lực, mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã làm gì, đây thực sự lúng túng nói không ra lời. Auston dường như chưa phát hiện, nhẹ nhàng vỗ mấy lần lên đỉnh đầu Lộc Minh Trạch, rồi vò một cái: "Nói cho tôi, chuyện gì vừa xảy ra?"
Lộc Minh Trạch từ trên bả vai y ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện vẫn còn mang giọng mũi, nhưng không quá nhiều: "Nói ở đây?"
Auston khẽ cười một tiếng: "Cậu muốn trở về nói cũng được."
Lộc Minh Trạch lui về sau một bước, Auston liền thuận thế buông tay ra, hai người một trước một sau trở về phòng trọ.
"Vì đề phòng vài phiền phức không cần thiết, cậu tốt nhất kể hết chuyện đêm nay cho tôi nghe, nếu trước đây từng phát sinh chuyện tương tự cũng phải kể."
Auston trở lại phòng trọ liền quay về bộ dạng nghiêm túc, như thể những lời an ủi hắn trước đó đều là ảo giác. Y giải quyết việc chung mà gõ gõ bàn: "Đừng ngồi ở đó ngẩn người, tới dùng cơm. Còn có, cởi bộ quần áo khó coi trên người cậu đi."
Lộc Minh Trạch vốn còn chút thẹn thùng, nghe y không khách khí ra lệnh mình, tâm tình ngược lại khôi phục một chút, hắn không phục, thầm nói trong lòng, cái tên này sẽ không thật sự xem mình là trưởng quan, còn hắn là thuộc hạ chứ?
Hắn lẩm bẩm cởi quần áo, lại thay áo sơ mi của mình: "Ai tình nguyện mặc thứ đồ chơi này."
Vị cơm trong quán trọ không ngon, nhưng phong phú, Lộc Minh Trạch ăn ngon lành, hắn vừa nhét đồ vào miệng vừa nói: "Không phải anh nói lúc ăn cơm không được nói chuyện sao? Sao giờ lại thích tán gẫu trên bàn cơm vậy?"
"Trước đây chỉ là không quen, hiện tại thành thói quen."
Auston nhìn Lộc Minh Trạch mỉm cười: "Nói từ chuyện tối qua của cậu đi."
Lộc Minh Trạch có chút chột dạ, khi còn ở trái đất hắn cũng đã gặp qua các thủ đoạn đấu đá chính trị, tranh chấp giữa hai đảng của đế quốc Mỹ luôn được nói đến trên truyền hình, có đôi khi còn rất khó nhìn thấy. Họ thậm chí có lúc để khiến đối thủ đánh mất uy tín và phiếu bầu của dân chúng mà tạo ra một số tai nạn lố bịch.
Nhưng đồng thời Lộc Minh Trạch cũng hiểu, so với dân thường, người chơi chính trị còn bẩn thỉu hơn, có vài kẻ bình thường có thể phạm sai lầm mà bọn họ không thể phạm, thậm chí là bịa đặt những tin đồn tiêu cực cũng có thể ảnh hưởng đến hình tượng của các chính khách.
...Cho nên hắn làm người bên cạnh Auston, đến khu đèn đỏ sẽ tạo ảnh hướng tiêu cực rất lớn cho y.
Lộc Minh Trạch xúc mấy muỗng cơm vào miệng, âm thanh mơ hồ: "Ngày hôm qua tôi định kiếm ít tiền, mới quay hai vòng ngoài sòng bạc, sau đó bị ông chủ hộp đêm đối diện thấy được, lại hỏi tôi có muốn vào ngồi quán hắn một chút không."
"Cậu liền đi ngồi một chút?"
"Đâu có!"
Lộc Minh Trạch để chén cơm xuống hừ nói: "Tôi là người tùy tiện như vậy sao? Ngay cả vậy, tôi cũng đâu có tiền!"
Auston gật đầu: "Tiếp tục."
"Sau đó hắn nói muốn thuê tôi làm bảo vệ, tôi vừa nghe là bảo vệ, liền nói được thôi! Cái nghề này đối với tôi là sở trường luôn rồi, tôi cũng đồng ý làm, liền cùng hắn vào trong điếm."
Auston nhẹ nhàng vuốt môi, rũ mắt trầm tư: "Nói cách khác, hai người gặp nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên?"
"Nhìn bề ngoài là vậy."
Auston ừ một tiếng: "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như đại vương tử thật sự phát hiện cậu là người của tôi, cố ý đặt bẫy cậu, cũng chứng minh hắn biết tôi đã trở về chủ tinh, trực tiếp tìm tôi trái lại mới giống tác phong làm việc của hắn."
Lộc Minh Trạch nói tiếp: "Tôi vừa vào quán, bọn họ liền lừa tôi thay bộ quần áo kia, tôi phát hiện có gì đó không ổn, muốn rời khỏi, chủ quán gọi bảo vệ ngăn cản tôi, như có lời gì muốn nói. Nhưng tôi không nghe, cứ xông ra đánh nhau thôi."
"Cái người cậu gặp phải đâu?"
Lộc Minh Trạch không nhịn được trợn trắng mắt nhìn trần nhà: "Là một tên ngốc, đừng đề cập tới hắn nữa được không."
Auston cười cười: "Xem ra là người quen của cậu, tôi cũng không biết hóa ra cậu ở chủ tinh còn có người quen, thực sự không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Có ý gì hả, tôi trông giống cái kiểu không có bạn bè à? Chậc... Hồi trẻ tôi đúng là từng làm việc ở nhiều hành tinh khác, chủ tinh cũng sống rồi. Sống càng lâu, tôi càng phát hiện không dễ hòa nhập, đặc biệt đối với bọn nhà quê đến từ cái nơi thâm sơn cùng cốc như sao Snow chúng tôi, vô cùng tàn khốc, quãng thời gian ở chủ tinh đó căn bản không phải cuộc sống của một con người, sau đó tôi liền thu dọn đồ đạc về quê."
Lộc Minh Trạch mỗi khi nhớ lại quãng thời gian bươn chải ấy cũng không nhịn được rơi một giọt nước mắt chua xót, ai từng làm công thì biết, người chưa từng trải qua căn bản không thể tưởng tượng được.
Auston gật đầu: "Cậu khi đó làm công việc gì?"
Lộc Minh Trạch đột nhiên chột dạ một chút, không được tự nhiên ho hai tiếng: "Dũng sĩ lòng đất."
Auston nhíu mày, Lộc Minh Trạch cho là y lại muốn giáo huấn người ta, đối phương lại hỏi tiếp: ""Dũng sĩ lòng đất" là cái gì?"
Lộc Minh Trạch nghe vậy hết sức kinh ngạc, bởi vì Auston cho tới nay luôn tỏ ra rất uyên bác, gần như không có gì là không biết, dũng sĩ lòng đất hoạt động ngay dưới chân chủ tinh đế đô, y vậy mà không biết?
"Không phải chứ... Cái trò chơi này không phải rất lưu hành với mấy kẻ giàu có à? Chính là để vài người đánh nhau, sau đó người có tiền ở một bên đặt cược đánh bạc, bọn họ đánh cược đều rất lớn."
Lộc Minh Trạch bất đắc dĩ gãi gãi tóc: "Tôi là bên đánh nhau cho bọn họ xem. Anh nói người có tiền sẽ có bệnh mà, thích xem kẻ khác đánh nhau... A, nhưng tôi cũng rất thích thi đấu quyền anh, bản chất có vẻ không khác mấy."
Chân mày Auston nhíu chặt hơn: "Không, tôi xưa nay chưa từng nghe nói chuyện như vậy, cậu xác định là diễn ra ở đế đô?"
Lộc Minh Trạch thấy biểu tình y nghiêm túc, cũng nghiêm túc theo, hắn gật gật đầu: "Là như thế này, hơn nữa chuyện này đã rất nhiều năm rồi... Đại khái sáu, bảy năm trước đi, khi đó tôi mới vừa thành niên, anh đến bây giờ cũng không biết?"
Auston tiếp tục lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói... Ở đâu?"
Lộc Minh Trạch nỗ lực nhớ lại: "Rất xa trung tâm thành phố, hẳn là vùng ngoại ô. Nhưng khi đó tôi làm dũng sĩ, là bị bịt mắt mời xuống lòng đất. Mô hình khá giống đấu trường La Mã cổ đại, chọn dùng hiệp đấu chế, dũng sĩ không chỉ đánh nhau với dũng sĩ, có lúc đối thủ còn là động vật. Sau đó dũng sĩ đứng đầu có tiền thưởng rất cao, trước kia tôi đến khu đèn đỏ dạo một vòng không tìm được công việc, còn dự định tiếp tục làm dũng sĩ lòng đất lần nữa."
Vì từng thấy rất nhiều nền văn minh hoang đường và dã man trong sách lịch sử, Lộc Minh Trạch cảm thấy cái xã hội này có thể quyết định có nên ở bên nhau hay không vì pheromone, cũng có thể gọi là hoang đường dã man đi, cho nên chút kinh ngạc cũng không cảm thấy.
Auston lần này thế mà không đặt trọng điểm vào "đấu trường La Mã cổ đại", y chỉ gật gù, để Lộc Minh Trạch tiếp tục nói: "Nếu nơi làm việc trước đây của cậu ở dưới lòng đất, trái lại không liên quan, máy camera theo dõi chỉ có thể giám thị những chuyện xảy ra trên mặt đất. Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Lộc Minh Trạch thở dài: "Tôi lúc còn ở dưới lòng đất quen Andrea, hôm nay khi đến khu đèn đỏ liền gặp phải hắn, hắn biết tôi là người sao Snow, trước mặt mọi người liền xổ hết ra, cái này có quan trọng không? Không an toàn lắm, hắn là đồ ngu ngốc, còn không rõ tình hình ra sao, bằng không tôi đi diệt khẩu cho rồi."
Auston buồn cười nhìn hắn: "Diệt khẩu? Quan hệ giữa cậu và hắn có vẻ không tầm thường nhỉ?"
Lộc Minh Trạch không được tự nhiên xoay mặt đi: "Khi tôi làm dũng sĩ lòng đất hắn là kim chủ, tôi là át chủ bài của hắn, chúng tôi là quan hệ hợp tác chặt chẽ, đương nhiên không tầm thường rồi."
Không biết tại sao, Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy không thể thản nhiên thừa nhận từng có quan hệ tình nhân cùng người khác, không thể giống như trước đây... Hắn dường như có chút để ý đến suy nghĩ của Auston.
Lộc Minh Trạch trong lòng kỳ thực cũng đoán không được suy nghĩ của chính mình, nhưng không thể không thừa nhận, hắn bị say mê bởi mấy nụ hôn trước đó, lúc đó thậm chí cảm thấy dù tiếp tục như thế nữa cũng chả sao cả.
"Tốt nhất không nên diệt khẩu, vì nếu người khác biết thân phận của cậu liền đi diệt khẩu, trái lại thể hiện bản thân đang chột dạ, làm việc không sạch sẽ sẽ trở thành nhược điểm. Cậu yên tâm, bối cảnh xuất thân của cậu sẽ không trở thành chướng ngại."
Auston thấy hắn tỏ vẻ không muốn nói nhiều nữa, liền không tiếp tục truy hỏi, tập trung vào công việc trước đây Lộc Minh Trạch từng làm: "Nói tiếp về công việc cậu từng làm đi, càng tỉ mỉ càng tốt."
"Cái khác không có gì đặc biệt, tôi cơ bản cái gì cũng từng làm qua rồi, khiêng hàng này nọ nè, rửa chén đĩa nè... Chỉ cần là công việc không cần thẻ thân phận đều thử nghiệm."
Auston ừ một tiếng: "Sát thủ thì sao?"
Lộc Minh Trạch bĩu môi: "Cái này không có, tôi tuân thủ luật pháp rất tốt đó."
Auston cười cười: "Vậy sau này có thể thử một chút."
"...?"
"Không có gì. Chuyện sau này sau này hãy nói, muộn lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Auston đứng lên đi vào phòng tắm: "Tôi đi rửa mặt trước, cậu ăn no rồi tự thu dọn."
Lộc Minh Trạch cắn cái nĩa không hiểu gì mà gật gật đầu, hắn đột nhiên lại nghĩ đến việc các chính khách trong lịch sử bị ám sát trước mặt mọi người cũng đã xảy ra, lẽ nào Auston muốn bồi dưỡng hắn về phương diện này?
Nhưng hắn rất nhanh liền không có tâm trạng để nghĩ về mấy thứ kia, bọn họ chỉ có thể ngủ chung một giường, Lộc Minh Trạch rửa mặt xong xuôi thì Auston đã nằm trên giường, hắn lần này không nhăn nhó, tự giác bò lên giường nằm bên trong.
Tâm trạng Lộc Minh Trạch có chút phức tạp, hắn càng khó mà bình thường đối mặt với Auston, lúc cùng giường cùng gối, cũng càng nghĩ nhiều hơn. Cái này cũng như một người thèm thuồng một miếng bánh ngọt đã lâu, ban đầu chỉ có thể nhìn, ngửi không được mà nếm cũng không xong, hắn còn có thể nhịn được, chỉ bất động nhìn nó, thế nhưng hiện tại thì sao? Lại để hắn cắn một miếng, hơn nữa thực sự rất ngon, Lộc Minh Trạch nào có thể tiếp tục nhẫn nhịn chỉ nhìn không ăn nữa?
Trước kia bị y trêu chọc lâu như thế, vậy tại sao hắn không thể chủ động trêu lại?
Hắn xoay người quay mặt về phía Auston, song sau khi phát hiện đối phương cũng không ngủ, mùi trên người đối phương bị mùi sữa tắm giấu đi, Lộc Minh Trạch liền ôm chăn xê dịch về phía y, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không ngủ."
Auston như không để ý động tác nhỏ của Lộc Minh Trạch, cười rất đỗi dịu dàng: "Cậu thì sao?"
Lộc Minh Trạch nhấc chân đá chăn qua một bên, lại hơi dụch về phía y: "Ố, tôi đang nghĩ chuyện tiền nong... Phải làm sao để mua lương thực."
"..."
Auston cuối cùng cũng phản ứng với những gì Lộc Minh Trạch đang làm, mục đích của hắn quá rõ ràng, bọn họ bây giờ đã sắp dính vào nhau, cái tên này còn cọ lên người y, hắn có muốn ngủ không đấy?
Auston đưa tay ra muốn cách một chút, Lộc Minh Trạch lại trực tiếp chui vào chăn y, hô hào tìm chỗ ấm áp ôm chặt. Auston còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy mình bị một cánh tay chặn lại, như thể anh sợ chạy trốn.
Auston có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lộc Minh Trạch: "Tối nay cậu không định ngủ à?"
Lộc Minh Trạch chớp chớp đôi mắt, nhìn y hỏi: "Có thể hỏi một câu không?"
"Cậu hỏi, tôi đâu nhất định phải trả lời."
"Pheromone của anh là mùi gì?"
Auston ngẩn người, Lộc Minh Trạch đã quen thói, áp lại gần môi y khẽ ngửi mấy lần: "Tôi không ngửi thấy, nhưng anh có thể cho ví dụ tương tự."
Auston nghiêng mặt qua, tay lại nhẹ nhàng đặt trên sợi tóc mềm mại của hắn: "...Thành thật chút đi, đừng làm rộn."
"Tại sao? Kỳ thực tôi rất tò mò, anh rốt cuộc nghĩ thế nào về nó."
Lộc Minh Trạch mở to một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Auston, động tác dưới chân cũng rất hung hăng, không cho cự tuyệt.
Auston xưa nay chưa từng bị hỏi thẳng không hề quanh co vòng vèo như thế, lại có chút luống cuống.
"Anh cũng không giống kiểu không hứng thú với việc lên giường với tôi, có lúc lại biểu hiện như kẻ lãnh cảm."
Lộc Minh Trạch xác thực đoán không ra suy nghĩ của Auston, mà chính hắn hầu hết thời gian đều dựa vào bản năng mà làm việc, nói chuyện cũng tùy tiện vốn không kỵ, tựa như vào giờ phút này, hắn đột nhiên hưng khởi, liền không để ý đối phương nghĩ thế nào: "Nhưng lãnh cảm sẽ không có phản ứng thế này đâu, anh nói đi."
Lộc Minh Trạch nói xong liền cảm giác mình bị chế trụ, hắn sững sờ, thấy Auston mặt không đổi rũ mắt nhìn hắn, Lộc Minh Trạch cảm thấy kinh sợ không ổn, muốn rút người ra đã không kịp. Auston đè lại hai tay Lộc Minh Trạch, kéo tới trước người rồi đặt hai tay hắn chồng lên nhau trên ngực, cấp tốc dùng chăn bao kín, sau đó ôm cả người lẫn chăn vào lồng ngực.
"..." Thủ pháp thành thạo, như thể trước kia từng bọc bánh chưng.
Auston khẽ cười một tiếng: "Tuy rằng không thể nói cho cậu tôi nghĩ thế nào, thế nhưng, nói chung không giống những gì cậu đang nghĩ đâu."
Lộc Minh Trạch không nhúc nhích được tí nào, hắn đã lâu chưa thử qua cảm giác uất ức tài nghệ không bằng người như vậy, hắn thậm chí trong lúc nhất thời quên mất cách chửi thề, chỉ có thể tức giận trừng Auston.
Người bị trừng bất đắc dĩ cười, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó áp đầu Lộc Minh Trạch vào lồng ngực mạnh mẽ ôm chặt, nhìn cũng không cho nhìn: "Ngủ ngon."
————————————
Chương này edit hơi củ chuối tí:(