Sự thật chứng minh, Lộc Minh Trạch đã quá lo xa. Auston chẳng bao giờ có hứng thú đặc biệt với thức ăn. Với bánh trung thu cũng vậy, lúc nào y cũng ra vẻ "sao cũng được", "chả quan tâm". Lộc Minh Trạch cảm thấy Auston có những tật xấu y hệt vua chúa phi tần thời phong kiến, chẳng hạn như... một món không ăn quá ba lần vậy.
Thế là hắn cũng bắt đầu sầu não không khác gì mẹ hắn, mua biết bao là bánh, làm sao ăn cho hết đây?
Còn mẹ Lộc lại phiền muộn về thái độ xem món ăn nào cũng như món ăn nào của Auston. Món ăn khó nấu nhất trên thế giới này đích thị là món "gì cũng được". Hồi còn bé Lộc Minh Trạch rất kén ăn, nhưng vẫn nhìn ra được thích ăn món nào, lớn dần thì không kén ăn nữa, còn đặc biệt thích những món dầu đặc sệt ớt đỏ loét. Mẹ Lộc luôn cân nhắc về vấn đề sức khỏe nên rất ít khi cho hắn ăn những món đó, thế là hắn tự thân mày mò học hỏi... Nói chung, muốn lấy lòng cái miệng của Lộc Minh Trạch cực kì dễ dàng, bởi hắn biểu hiện rất rõ.
Trái lại, Auston trông y hệt một con rô bốt, hoàn toàn không có sở thích đặc biệt nào.
Mẹ Lộc đến là sầu, bèn lén gọi Lộc Minh Trạch vào hỏi Auston thường ngày thích gì.
- Lúc nãy mẹ gọi anh ấy ra riêng mà không hỏi à?
Lộc mụ lấy làm tiếc nuối lắm:
- Chẳng phải mẹ mày quên đấy à?
Lộc Minh Trạch càng thấy tò mò:
- Mẹ quên á? Vậy hai người rủ rỉ rù rì chuyện gì mà lâu thế?
- Bọn mẹ nói...
Mẹ Lộc đang nói nửa chừng thì nín bặt, quay sang đánh đuổi Lộc Minh Trạch:
- Đi, đi, đi! Con nít con nôi hỏi cái gì mà hỏi.
- ... - Đi thì đi! Cớ gì lại bảo hắn là con nít? Chí ít hắn cũng là người trong cuộc đó!
Lộc Minh Trạch lần thứ hai bị xua đuổi, chắc mẩm mẹ hắn đang lén lút làm chuyện kỳ lạ gì đó sau lưng hắn.
Bữa tối thịnh soạn vô cùng. Tháng tám là mùa cua béo, Lộc Minh Trạch đặt trước một sọt cua đồng từ Thanh Đảo. Lần này mẹ Lộc không nói gì, dù sao con trai hiếu thuận cũng có phần của bà. Bố Lộc đem chai rượu tự ngâm ra uống, Auston thấy thế bèn lén lút hỏi Lộc Minh Trạch, đây là Nhị oa đầu đấy à?
- Bố em mà nghe được thể nào cũng đánh chết anh.
Lộc Minh Trạch thì thầm nhắc nhở y, sau đó cầm chai rượu rót cho bố, rồi rót cho Auston:
- Nếm thử đi.
Auston biết điều không nhắc đến Nhị oa đầu nữa, nhưng rượu trong ly quả có mùi vị y chưa từng nếm thử, dường như còn có hương hoa thoang thoảng. Y khiêm tốn hỏi bố Lộc cách làm rượu, cung cách cứ như đang hỏi ý kiến bề trên nhà mình. Bình thường Lộc Minh Trạch chỉ để ý chuyện ăn uống, chẳng hơi đâu truy tận gốc, song bố Lộc lại thích mày mò những thứ này ra trò. Quả tình, phong cách xử xự của hắn và bố Lộc có thể so sánh với quà cây nhà lá vườn và tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Mà trùng hợp thay, Auston cũng là một "tác phẩm nghệ thuật xuất sắc", có thể nói, hai người chính là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"...
Lộc Minh Trạch lấy làm khó chịu lắm, càng cảm thấy mình không phải con ruột. Tửu lượng của hắn kém, uống được vài chén là buông, trái lại Auston và bố Lộc cụng li chạm cốc đến là hăng say.
Tiệc Trung thu đêm nay ai ai cũng vui vẻ. Uống rượu xong, Lộc Minh Trạch giúp mẹ thu dọn bát đũa, thấy Auston không nhúc nhích, bèn đạp cẳng chân y:
- Rửa chén đi!
Nếu không nhắc nhở, con người này sẽ không bao giờ học được cách chủ động giúp người khác làm việc nhà. Không phải vì y lười biếng, mà vì đã quen đứng ở địa vị cao. Ngoại trừ việc phê duyệt giấy tờ có thể khiến y cúi đầu, những chuyện khác hiếm khi quấy rầy được y.
Được Lộc Minh Trạch nhắc nhở, Auston liền bừng tỉnh. Y mỉm cười ôm lấy bát đũa trong tay mẹ Lộc rồi cùng hắn vào bếp. Mẹ Lộc không thể vào bếp cùng hai người, đành đứng im nhìn bóng lưng bọn họ, vẫn không sao quen được. Đáng nhẽ người đứng bên cạnh con trai mình phải là phụ nữ mới đúng.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bà không thể nói gì hơn, vả chăng với tình trạng hiện tại, nom... hai người có vẻ hòa hợp.
Ôi... Có con thì tốt biết mấy.
Phía Lộc Minh Trạch và Auston chẳng hề hay biết về suy nghĩ của mẹ Lộc. Vừa vào bếp, Lộc Minh Trạch liền giở giọng dạy dỗ:
- Ở trái đất, người lớn trong nhà luôn thích những người trẻ biết chịu khó. Kiếm nhiều tiền cũng không thể làm họ thấy mình chăm chỉ bằng rửa bát được, sau này em đi làm gì anh phải đi theo em, biết chưa?
Auston cười hiền:
- Biết rồi. Anh không phản ứng kịp.
Lộc Minh Trạch liếc mắt nhìn, thấy y cúi đầu nghiêm túc đổ nước rửa chén nhoe nhoét, không đừng được thở dài:
- Rồi rồi, để em làm là được, anh đứng bên cạnh mà nhìn.
Hắn đẩy Auston ra, đưa mắt nhìn ra sân, rồi thì thầm:
- Đừng để mẹ em thấy là được, đỡ phải cằn nhằn.
Auston đưa ngón tay ướt nhèm chọc nhẹ chóp mũi Lộc Minh Trạch:
- Đâu phải anh chưa từng rửa bát, em không cần giúp anh đâu.
- Không phải em giúp anh, mà là sợ anh rửa xong thì mai nhà ta không có bát ăn!
Auston chưa từng làm việc nhà ở trái đất, y thuê giúp việc làm theo giờ giặt quần áo, rửa bát, quét tước phòng ốc... chứ chả tự động tay động chân, cũng không cho Lộc Minh Trạch làm. Kể từ khi y học được cách tuyển dụng qua internet, trong nhà thường xuất hiện thêm vài bóng người sống, hoặc là quét dọn hoặc là giặt quần áo, chả lần nào giống lần nào.
Lộc Minh Trạch hỏi y sao chỉ thuê một người một lần, Auston bèn giải thích rằng thay người theo thói quen, không muốn để lộ nơi ở.
Cái tính cảnh giác, hay soi mói của y có lẽ dù rời khỏi chủ tinh cũng khó lòng thay đổi được.
- Nhắc mới nhớ, mẹ em gọi anh vào bếp nói chuyện gì thế? Thần thần bí bí, còn muốn giấu em...
Nói đoạn, Lộc Minh Trạch sực nhớ ra, các cụ thường nói mẹ chồng nàng dâu rất khó hòa thuận, chưa gì đã tự dọa mình chết khiếp, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
- Mẹ em có đưa ra yêu cầu vô lý nào không? Hay có làm khó dễ anh không?
Auston nhìn Lộc Minh Trạch, môi nhoẻn cười:
- Không có, chỉ tâm sự việc nhà thôi. Em còn không tin mẹ ruột của mình à?
- Hứ, chính vì hiểu rất rõ nên em mới...
Lộc Minh Trạch cầm tấm vải bông lau khô bát rồi cất vào tủ. Hắn lén nắm chặt bàn tay Auston dưới bàn, nhìn vào mắt y:
- Tuy mẹ em tốt tính, nhưng lại hay nghĩ nhiều, cứ lo việc việc kia... Tình huống của chúng ta khá đặc biệt, em lo mẹ buột miệng nói gì khiến anh lúng túng.
Auston bao lấy bàn tay Lộc Minh Trạch. Y rất thích ngắm Lộc Minh Trạch cười, vừa tinh quái vừa khiêu khích, mỗi lần thấy hắn cười y đều thấy vui vẻ cực kì. Tay hắn nắm cũng rất thích, luyện võ nhiều đến mức xương cốt rắn chắc, nhưng da dẻ lại rất mềm mại, như sắt thép được bọc nhung.
- Không có, cô luôn giữ chừng mực.
Auston nhẹ nhàng tiến sát lại, choàng tay lên eo Lộc Minh Trạch, nửa ôm hắn:
- Cô nói với anh chuyện con cái... Bảo chúng ta đi tìm người mang thai hộ hoặc thụ tinh ống nghiệm.
Lộc Minh Trạch đưa mắt nhìn ra cửa sổ, rồi đẩy Auston ra:
- Dừng... Mẹ em nói thế à? Biết ngay là chưa từ bỏ ý định, việc này bà ấy cũng nhắc với em mấy lần, nhưng bị em lảng đi... Không ngờ lại ra tay với anh.
Lộc Minh Trạch thầm thở dài. Vấn đề là hắn hoàn toàn không muốn có con, cũng không chấp nhất với việc nối dõi, Aus còn nói rõ rằng y ghét trẻ con... Thế này làm sao mà có con được.
- Cô còn nói, nếu chúng ta không thời gian, cô có thể tìm giúp.
Gân xanh trên trán Lộc Minh Trạch nảy nảy lên, lấy cớ cả hai còn trẻ, bận bịu công việc, không có thời gian nuôi con cũng không được à? Hắn rõ ràng là gay cơ mà! Sao cứ bị giục đẻ con thế kia!
- Anh đồng ý chưa?
Auston cười híp mắt, lắc đầu:
- Anh bảo để anh thương lượng với em, phải đợi trứng phù hợp, sau này con đi vườn trẻ nào, học trường tiểu học nào, phải suy nghĩ kĩ, hấp tấp quá sẽ không tốt. Thế là mẹ em vui vẻ giao chuyện này cho anh.
Lộc Minh Trạch phá ra cười ha ha:
- Trả đòn hay đấy.
Làm chính tr,ị Auston giỏi nhất là vẽ "cái bánh lớn"(1) cho người ta, trực tiếp cấp hoạch định vườn trẻ cùng tiểu học đi, không thể kìm được hắn mẹ không tin.
(1)Ngôn ngữ mạng, ý chỉ đưa ra những lời hứa nghe sướng tai nhưng thiếu thực tế, nhằm dụ dỗ, lừa gạt người khác tin tưởng để đạt được mục đích riêng.
- Xuỵt... Nói be bé thôi. Đây chỉ là kế hoãn binh, phải nghĩ ra đối sách càng sớm càng tốt.
Lộc Minh Trạch nhanh chóng hạ giọng:
- Đối sách là... Sau này giao mẹ em cho anh đối phó.
Auston sờ tóc hắn, bị hắn ghét bỏ gạt ra:
- Tay bẩn! Rửa tay chưa đó!
- Trước thì bảo anh giúp em đối phó với bố, giờ giao cả mẹ cho anh. Thế mà cũng nghĩ ra, anh làm vậy thì được lợi gì?
Lộc Minh Trạch thì thào:
- Cho nợ trước, sau này trả anh.
Đến khi bọn họ dọn dẹp đâu vào đấy, trăng đã treo lơ lửng giữa nền trời. Dưới vầng trăng sáng vằng vặc, Lộc Minh Trạch cầm một bình rượu dâu, rủ Auston ra ngoài ngắm trăm. Đối phương vừa trông thấy trang phục của hắn, biết thế nào cũng không đơn giản là "ngắm trăng".
- Muốn đi đâu?
Lộc Minh Trạch dúi hộp bánh trung thu vào lòng Auston, rồi thậm thò thậm thụt đóng cổng lại, sau đó kéo y ra ngoài:
- Chả phải anh bảo muốn biết tết Trung thu là ngày đặc biệt như thế nào với em à? Em dẫn anh đi xem.
Auston bừng tỉnh, chẳng trách trước đó hắn bảo để dành tối trung thu hẵng nói, hóa ra là muốn dẫn mình đi xem tận mắt đấy à?
- Nếu là đi thăm người yêu cũ thì anh không đi đâu.
Lộc Minh Trạch lườm y.
Auston vẫn đứng trơ ra, Lộc Minh Trạch bèn gồng sức đẩy lưng y, tiện chân sút một cước vào mông y:
- Bảo muốn biết sự thật là anh, bảo không muốn đi cũng là anh... Sao anh lắm trò thế?
- Có vài chuyện nghe em kể là đủ rồi.
- Hầu tước Nicolas, anh là bình giấm chua đấy à?
Auston cứ trơ trơ ra cười, chẳng mấy chốc đã khiến Lộc Minh Trạch nổi cáu:
- Này binh sĩ, chú ý lời nói của mình, không còn hầu tước nào ở đây cả.
Lộc Minh Trạch sắp bị y chọc tức chết rồi. Auston thường ngày không đấu võ mồm với hắn, hóa ra là nói chuyện gợi đòn thế à?
- Thế... rốt cuộc anh có muốn đi không?! Có tin em đánh...
Hắn dứ dứ tay, ném phăng nắm cát về phía Auston. Đối phương vội ôm đầu lùi mấy bước:
- A cái tên sở khanh, muốn gặp người yêu cũ nên mới đối xử thế này với tôi. Thế mà dám động tay động chân với tôi, tôi lặn lội từ chủ tinh ngàn dặm xa xôi...
- Câm mồm! Ông mày về xé hết đống tiểu thuyết ngôn tình mày giấu dưới gầm giường nhá!