Thành thật mà nói, chuyện kể ra khá là kịch tính.
Lời nói của Auston khiến Lộc Minh Trạch trăn trở không thôi, nhất là khi nhớ đến bộ dạng lặng thinh của y mỗi lần nhấc đến chủ đề này. Lộc Minh Trạch cũng không lấy làm vui vẻ gì cho cam. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy không thể bắt nạt Auston chỉ vì y dễ dãi được. Huống hồ hắn là đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm, vả lại cứ lần lữa mãi, mẹ hắn sẽ còn ép hắn đi xem mắt dài dài. Nhỡ Auston biết được, chẳng dám nghĩ sẽ làm ầm làm ĩ đến mức nào.
... Quá lắm lại chiến tranh lạnh với ông già ở nhà thôi.
Lộc Minh Trạch nán ở cửa hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng của mẹ ra. Mẹ hắn đang tưới hoa, thấy Lộc Minh Trạch tiến vào, chưa kịp nói gì đã thấy hắn quỳ xuống.
- Mẹ! Con trai bất hiếu! Không thể phụng dưỡng tuổi già, lo ma chay cho mẹ được!
Mẹ hắn đầu tiên bị cái quỳ của Lộc Minh Trạch làm giật nảy mình, tiếp theo bị tiếng gào của hắn doạ gần chết, sau khi bình tĩnh lại mới nhanh chóng đến dìu Lộc Minh Trạch:
- Con à, mày... mày làm sao thế? Mau đứng lên! Có chuyện gì cứ từ từ nói.
Lộc Minh Trạch vốn muốn diễn trò, nhưng thấy mẹ bị hắn dọa cho kinh hồn bạt vía, tóc mai bên thái dương đã ngả màu muối tiêu, hắn không khỏi xót xa. Trước khi trưởng thành, Lộc Minh Trạch chưa bao giờ nếm mùi cực khổ. Ở tuổi dậy thì, hắn từng rất phản nghịch, nhưng chỉ toàn trò trẻ con. Sau này khi hiểu biết hơn, hắn bắt đầu nhận thức được sự khác biệt của mình so với những người chung quanh, hắn vừa đau khổ vừa sợ hãi, dần hình thành tính cách giấu mọi sự yêu thích vào lòng, giữ miệng kín như miệng bình. Bề trên bảo hắn đi hướng đông hắn khăng khăng rẽ hướng tây, nhưng vẫn cứng đầu không nói gì, hắn càng im lặng bố hắn càng gai mắt, thế là quan hệ của hai bố con rơi vào tình trạng đóng băng.
Lộc Minh Trạch càng ngày càng trưởng thành, tính tình nóng nảy không đổi thay, nhưng hắn hiểu được những khó xử và vất vả của người làm cha làm mẹ. Năm đó hắn vì trốn tránh bố mẹ mà nhập ngũ, ngáo ngơ thế nào mà được phân làm bộ đội đặc công. Thật ra khi đó Lộc Minh Trạch còn mang ý nghĩ tự giận mình kiểu như "Thôi kiếp này thế là xong", nhưng sau đó phát sinh vài chuyện khiến tư tưởng của hắn thông suốt ra.
Nhưng cuộc đời này đã định trước hắn không thể theo ý bố mẹ cưới một người đàn bà bình thường được.
Hắn có Auston. Hai người họ đã trải qua quá nhiều đau khổ, Lộc Minh Trạch không thể phụ lòng y nữa. Đây có lẽ là sự khó xử giữa chữ hiếu và chữ tình mà người ta hay nói đến.
Thế nhưng Lộc Minh Trạch lại không biết làm sao để giải thích với mẹ rằng tình yêu của hắn là sự chung thủy, tôn trọng, khoan dung, tin tưởng, ngưỡng mộ... và thậm chí là hấp dẫn về mặt hormone, nhưng không bao gồm thứ gọi là "xu hướng tính dục".
Lộc Minh Trạch bỗng nhiên phục xuống lạy mẹ mình ba cái "Cốp! Cốp! Cốp!", lúc ngẩng lên đã thấy mắt đỏ hoe. Hắn đau đớn nhìn mẹ:
- Mẹ cứ bảo con quỳ đi, để lòng con khuây khỏa hơn. Sau này mẹ cứ coi như chưa sinh ra đứa con trai này, nếu con chết đi...
Mẹ Lộc Minh Trạch nghe thế suýt lăn đùng ra ngất, vội dìu tay hắn rồi gọi bố hắn ra, giọng nức nở:
- A Trạch, con mau dậy đi, nhé? Có gì từ từ nói, bố mẹ đều ở đây, đừng sợ. Có phải trước đây con hôn mê lâu quá nên sức khỏe có vấn đề không? Đừng lo, bị bệnh thì ta chữa. Bắc Kinh không chữa được thì ta ra nước ngoài, đừng hở tí đòi sống đòi chết, mẹ không chịu nổi.
Lộc Minh Trạch ngớ ra, không ngờ mẹ lại nghĩ theo hướng đó. Hẳn chỉ cảm thấy nếu thú tội với nhị vị phụ huynh, không chừng sẽ bị bố đánh gãy chân sau đó đuổi ra khỏi cửa, chứ không có ý nói muốn chết thật.
Kết quả, bố Lộc Minh Trạch cũng không giữ nổi bình tĩnh, kéo Lộc Minh Trạch lại, bóp vai mấy cái, cảm thấy hắn quả thật gầy hơn nhiều so với trước lúc hôn mê. Ông không nghĩ đến việc thời gian Lộc Minh Trạch nằm lâu đến mức cơ bắp teo tóp lại, mà nghĩ theo hướng "bị bệnh" rồi lo lắng.
Ông thở dài:
- Con đừng vội nói những lời nói xui xẻo như thế. Mai đi tìm ông thầy đông y mà ông con trước đây quen biết xem sao. Ông ấy hơn tám mươi rồi, kiến thức rộng, tay nghề khá lắm, để ông ấy khám thử...
Mẹ Lộc Minh Trạch lập tức phản bác:
- Đông y bây giờ làm sao chuẩn bằng tây y được chứ, vả chăng đừng đến làm phiền ông cụ, nên đưa A Trạch ra nước ngoài khám thì hơn... Hu hu hu, con trai đáng thương của tôi...
Lộc Minh Trạch bị mẹ kéo ngồi xuống. Thấy mẹ khóc đỏ hoe cả mắt, hắn bỗng thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng không thể để mặc chuyện đi xa được, chờ tâm trạng của hai người tạm bình ổn, Lộc Minh Trạch mới nói:
- Mẹ... Con không mắc bệnh nan y, chỉ là..
Lộc Minh Trạch vừa nói thế, bố mẹ hắn liền phân tâm, cùng dò hỏi hắn:
- Con làm sao?
Lộc Minh Trạch khó khăn nói:
- Con thích một người.
Lộc Minh Trạch lập tức bồi thêm trước khi mẹ hắn đặt câu hỏi:
- Là nam.
Nói đoạn, tự giác quỳ xuống. Hắn có cảm giác bố sắp đánh hắn một trận nhừ tử:
- Bố, mẹ, con đã kết hôn với anh ấy rồi. Hai người muốn đánh chết con thì cứ đánh đi, dù... dù thế nào đi chăng nữa, con... dự định chung sống với người ấy cả đời, không thay lòng đổi dạ.
Bố mẹ Lộc Minh Trạch đã chịu quá sự kích thích quá lớn, giờ lại nghe Lộc Minh Trạch nói mình thích một người đàn ông, tuy kích thích vẫn là kích thích, nhưng không kích thích như lúc đầu. Bố Lộc Minh Trạch nghe hắn tuyên bố bằng giọng điệu đã lỡ rồi thì cho lỡ luôn, thật sự muốn xách roi đánh chết hắn, nhưng bị mẹ hắn kiên quyết cản lại.
- Thôi được rồi! Đừng làm ầm ĩ lên nữa! Ông định đánh chết con trai thật à?!
Náo loạn một trận, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Lộc Minh Trạch quỳ trên đất, hai vị phụ huynh nhà học Lộc thì ngồi trầm tư. Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, mẹ Lộc Minh Trạch vẫn là người mở lời đầu tiên:
- Vậy... Mày có nghĩ đến việc sau này hai đứa muốn có con thì phải làm sao không?
Lộc Minh Trạch không ngờ mẹ sẽ lo xa đến vậy, nhưng có thể xem đây là tín hiệu tốt nhỉ? Chí ít... họ đã đồng ý xem xét vấn đề này.
- Chuyện này tạm thời con chưa nghĩ đến. Ờ... Sau này hẵng nói. Sau này khoa học phát triển, đâu nhất định sẽ thế này - Song Lộc Minh Trạch thoáng nghĩ, dù có Tử Mẫu Vân của Milocy, hắn cũng không có ý định nuôi con, quá rắc rối.
Hai ông bà im lặng hồi lâu, cuối cùng mẹ Lộc Minh Trạch đưa ra quyết định:
- Mày còn trẻ, đừng nói trước chuyện cả đời. Thế này đi, mày dẫn cậu ta về nhà cho bố mẹ xem, gì thì gì cũng phải xem nhân phẩm có tốt hay không bố mẹ mới yên tâm được. Mày ngu thế kia... Ấy! Nói gì vậy không biết!
...
- Nói chung là vậy đó. Tuy quá trình có nhiều trắc trở, nhưng kết quả vẫn rất lạc quan, mẹ em chuẩn bị gặp anh.
Auston cười, ôm Lộc Minh Trạch vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa bóp eo hắn:
- Vậy bố em có đánh em không?
Lộc Minh Trạch khá đắc ý:
- Ông ấy chỉ có một đứa con trai là em, đánh chết em được ư?
Auston nắm chặt tay hắn, kề sát hôn hắn:
- Được, anh sẽ trân trọng cơ hội mà em đã cố gắng giành được, cho bố mẹ em một ấn tượng tốt.
Lộc Minh Trạch hôn y, rồi vùi mặt vào ngực y:
- Anh không cần căng thẳng quá đâu, em sẽ là chỗ dựa cho anh.
Auston ôm hắn cười, không đáp lời. Dường như y đã được định trước là một người luôn luôn bận rộn, từ khi đến trái đất mải tất bật với công việc kinh doanh kiếm tiền. Tiền là thứ dù ở hành tinh nào cũng không thể thiếu, Auston nhận thức rất rõ hiện thực, vì bản thân y không thể chịu được một cuộc sống thấp kém, thế nên rất chủ động kiếm sống nuôi gia đình.
Lộc Minh Trạch âm thầm làm nhiều việc như vậy vì y, nhưng sống lại rất tạm bợ. Y luôn cho rằng cái tên này nếu không bị ép đến đường cùng sẽ không chủ động làm việc, nhưng không ngờ...
Lộc Minh Trạch không nghe thấy Auston ừ hử gì, ngỡ y đang ngủ, toan xoay người lại đắp chăn. Bỗng đối phương cùng lật mình theo, quấn chặt lấy hắn.
- Anh không ngủ à?
- Ừm... sắp ngủ rồi.
Lộc Minh Trạch đắp chăn lại cho Auston xong, y liền vòng tay quanh eo hắn từ sau lưng, kê cằm lên đỉnh đầu hắn, thủ thỉ tâm sự:
- Mâu thuẫn chủ yếu hiện tại là vấn đề dòng dõi.
Lộc Minh Trạch phì cười:
- Vậy anh muốn thế nào, sinh một đứa cho em à?
- Anh không thích con nít ranh.
- ...
Lộc Minh Trạch kinh ngạc trở người, đối mặt với Auston đang nằm nghiêng:
- Trước giờ anh chưa từng nói với em chuyện này.
Auston lạnh lùng ôm chặt hắn:
- Vì chúng ta sẽ không có... – Đoạn y tức giận thở phì phì - Bây giờ nhất định phải có ư? Không có thì không thể kết hôn.
Lộc Minh Trạch thấy hơi buồn cười, hiếm khi Auston biểu hiện rõ yêu ghét với thứ gì đó:
- Không phải thế. Mẹ em biết anh là nam, không thể sinh con. Nhưng họ...
- Nhưng có con sẽ có lợi cho chuyện chúng ta ở bên nhau sau này hơn.
... Lời này nghe thật miễn cưỡng.
Auston cau mày, trầm ngâm suy nghĩ:
- Vấn đề là chúng ta không liên lạc với Milocy được, anh cũng không biết nguyên lý hoạt động của Tử Mẫu Vân. Hay là... Chúng ta nhận nuôi một đứa, rồi bảo là con riêng của em.
Lộc Minh Trạch nổi giận:
- Sao không bảo là con riêng anh đi?! Mẹ em mà biết em có con riêng, không ép em cưới cô gái kia mới là lạ đó!
Auston vỗ về trấn an hắn:
- Rõ ràng mẹ em đang lo lắng cho tương lai của em, liệu có người phụng dưỡng em khi về già hay không. Nếu là con riêng của anh, chỉ càng thêm lí do để bà phản đối chúng ta ở bên nhau, nhưng nếu em có con riêng, bà sẽ vui hơn.
Lộc Minh Trạch không thể không thừa nhận Auston nói rất có lý. Phải nói rằng y đã quá hiểu rõ mặt ích kỉ và xấu xa của con người, rất dễ dàng chỉ ra căn nguyên của vấn đề.
Lộc Minh Trạch thấy khó chịu trong lòng. Dù có nhìn thấu thì đã sao, Auston vẫn phải nghe theo suy nghĩ "ích kỉ" của mẹ hắn thôi.
Một lúc lâu sau, hắn lầm bầm: thì tốt biết mấy.
Auston rũ mắt, nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu hắn, không kìm được xoa mái tóc mềm mại:
- Đừng lo, chuyện này cũng không khó khăn lắm đâu.
Lộc Minh Trạch nín thinh, Auston liền dụi mặt lên tóc hắn, hít sâu một hơi:
- So với trơ mắt nhìn thi thể của em lạnh dần, so với mấy năm không tìm được em... Chừng này tính là gì. Dù cuối cùng bố mẹ em không thừa nhận anh, anh vẫn sẽ ở bên em. Đến cái chết cũng không chia lìa đôi ta, huống hồ là con người.
- Aus...
Lộc Minh Trạch vùi mặt vào bờ ngực y. Hắn không thể nào nghe nổi những câu nói này của Auston, chật vật mãi mới vội đổi chủ đề:
- Nói mới nhớ, em không biết sao anh lại ghét trẻ con... Bình thường thấy anh rất thích dạy học ở trường quân đội mà, em cứ nghĩ anh rất giỏi dạy dỗ mấy đứa nhóc chứ.
Auston cười, cạ cằm lên đỉnh đầu Lộc Minh Trạch:
- Em nghĩ nhiều đến vậy có phải muốn cùng anh...
Lộc Minh Trạch vội phủ nhận:
- Không có! Không có! Chỉ là ấn tượng đầu tiên của em thôi, anh làm ơn đừng nghĩ bậy bạ được không?!
- Anh còn chưa nói gì mà em đã biết anh nghĩ bậy bạ? Xem ra em biết rõ anh muốn nói gì.
Lộc Minh Trạch muốn trợn trắng mắt:
- Anh suốt ngày ngoại trừ bắt nạt em, lợi dụng em, giở trò bậy bạ thì còn nói được gì nữa. Em nghĩ bằng cái đầu gối cũng biết anh muốn hỏi gì.
Auston xoay người chặn Lộc Minh Trạch lại, vén áo hắn lên:
- Vậy xem ra em thật sự rất hiểu anh. Bị nói thế mà không giở trò bậy bạ tí, chẳng phải quá có lỗi với bản thân rồi ư?
- Ý em là nói miệng, nói ngoài miệng thôi được chưa? Đồng chí Auston! Anh làm ơn chấp hành nguyên tắc quân tử động khẩu không động thủ đi, được không? Khốn kiếp... Anh... không biết xấu hổ!
Lộc Minh Trạch lấy tay đẩy mặt y ra, nhưng hoàn toàn không được, cuối cùng đành bị Auston giữ chặt trên giường, hung hăng làm trò bậy bạ. Lộc Minh Trạch chỗ nào cũng có máu buồn, Auston biết rõ tất cả điểm yếu của hắn, thế là chẳng tốn nhiều sức đã khóa cứng tay chân Lộc Minh Trạch, vừa cọ mặt vừa phả hơi thở lên chỗ nhạy cảm, Lộc Minh Trạch lập tức không chịu nổi.
Hắn vừa cười vừa ré:
- Em đổi ý!! Em đổi ý thật rồi! Ha ha ha ha ha cứu tôi với! Anh ơi! Anh trai ơi em sai rồi! Ha ha ha ha ha ha!
Auston bị chọc cười không sao ngưng được:
- Không được gọi anh trai, anh muốn nghe em la "Không được! Không được!" cơ.
Lộc Minh Trạch cuộn tròn như con sâu đá, mắt ầng ậng nước, ré to:
- A a a ha ha ha ha ha không được mà! Không được! Không được! Cứu với! Ba ba! Anh là bố em! Ha ha ha ha ha!
Đến khi Auston chơi đủ rồi, mặt hắn đã đỏ gay, quần áo xốc xếch, muốn chật vật chừng nào, có chật vật chừng đó. Auston vừa ôm vừa vuốt ve hắn, bị hắn đạp suýt ngã khỏi giường:
- Cút ngay! Em đổi ý rồi!
- Đừng mà, anh cũng cho em cù nhé?
- Anh có thấy ngứa đâu!
Auston liền vùi mặt lên bụng hắn, cười nắc nẻ, mãi một lúc sau bỗng thở dài:
- Nếu chúng ta có con, nó phải giống hệt em mới được... Nhất định phải có mái tóc xoăn như em.
Lộc Minh Trạch trừng mắt, Auston lại mơ màng luyên thuyên:
- Nếu tóc không xoăn thì vứt đi cho rồi.
Lộc Minh Trạch lấy làm lạ:
- Giống anh không được à?
Auston ôm chặt hắn, mỉm cười:
- Không được, hồi nhỏ anh khó ưa lắm, khó ưa hơn mấy đứa trẻ bình thường khác nhiều. Chắc anh ngày nào cũng đánh nó mất. Sau đó nó sẽ trả thù anh, cái ác cứ tuần hoàn, hóa ra tự nuôi cho mình một kẻ thù.
- ... Anh tự ý thức đến vậy luôn hả?
Auston gật gù:
- Anh quá thông minh, anh thích mấy người ngốc ngốc như em cơ.
Lộc Minh Trạch không kìm được nữa, nhấc chân đáp y xuống giường:
- Cút!!!