Lộc Minh Trạch trở vễ đã non nửa tháng, thế mà vẫn chưa thể thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Hắn thường có cảm giác thực ra hắn chỉ đang nằm mơ, chỉ cần tỉnh giấc sẽ trở về với thế giới kia, vẫn đứng trong lễ cưới, hoặc trong phòng thí nghiệm của Milocy.
... Dường như sống quá lâu ở thế giới kia khiến bản thân chẳng thể thích ứng được với thế giới này nữa.
- A Trạch, mau lại ăn cơm này. Ăn rồi đi đây với mẹ tí.
Lộc Minh Trạch hoàn hồn, gãi đầu vẻ miễn cưỡng:
- Mẹ ơi, con không muốn ra ngoài đâu.
- Ru rú trong nhà cả ngày đến nỗi lông mọc dài cả ra rồi này! Mau ăn cơm đi!
Lộc Minh Trạch thở dài thườn thượt, đứng dậy đi ăn cơm. Sau khi trở về, Lộc Minh Trạch phát hiện bố mẹ cũng đổi khác nhiều, bố ngày càng trầm lặng hơn, đôi lúc nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi, lại hay cố gắng tránh va chạm trực tiếp với Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch đặt đũa lên bàn:
- Khụ... Mẹ này, ăn xong con không đi với mẹ đâu. Con ra ngoài dạo xem có việc gì làm được không.
Mẹ hắn cũng không buồn ngẩng đầu mà nói:
- Người ngợm thế có đi nổi không? Mới mấy ngày đã vội vã đi làm, mày đi dạo với mẹ thì hơn.
- Khỏi từ lâu rồi. Thôi không đi đâu, con muốn tìm việc.
Cho dù có đi dạo với mẹ bao nhiêu lần đi chăng nữa, cuối cùng đều biến thành đi làm mai bốn phương. Lúc này Lộc Minh Trạch mới nhớ ra vì sao mình muốn đi lính – hoàn toàn là để tránh mặt mẹ.
Hình như mẹ hắn còn muốn nói gì đó, nhưng rồi bị tiếng ho của bố cắt ngang:
- Nó muốn đi thì cứ để nó đi. Thời giờ người trẻ phải có công ăn việc làm rồi mới thành gia lập thất, Giờ bà bảo nó ở nhà làm đứa vô công rồi nghề à? Vậy con gái nhà ai dám gả cho.
Mẹ hắn ngẫm lại thấy cũng có lý, nhưng miệng vẫn nhất nhất không chịu thua:
- Xem ông nói kìa! A Trạch mới xuất ngũ, sau này biết đâu chừng sẽ được phân công việc, sao mà vô công rồi nghề được.
Lộc Minh Trạch ngồi bên nghe đến ngán ngẩm. Bố đứa nào thèm cưới xin chứ, huống hồ hắn còn kết hôn rồi đó nha.
Hắn vô thức mân mê ngón áp út, song chẳng có gì ở đó cả. Sống mũi Lộc Minh Trạch bỗng thấy cay cay, vành mắt nóng hôi hổi, nhưng hình như bây giờ chẳng có ai để chứng minh hắn đã kết hôn rồi.
Lộc Minh Trạch đặt bát đũa lên bàn:
- Con đi trước đây. Trên mạng có người nhận xin việc, con xem sao.
- Ôi chao... Ăn có chút ít thế kia, ăn thêm tí đã nào... Cái thằng này!
Lộc Minh Trạch dạo bước trên đường phố, thẩn thờ nhìn người qua kẻ lại. Thật ra hắn chẳng thấy thông báo tuyển dụng nào trên mạng cả. Hắn chỉ muốn kiếm cớ lỉnh đi. Hắn không muốn ở nhà đối mặt mãi với bố mẹ, thậm chí không muốn đối mặt với bất cứ ai.
Con người ở đây đều giống như hắn, mắt đen da vàng, ai ai cũng đang nhắc nhở hắn rằng – nơi hắn sống không còn là thế giới có Auston nữa.
Lộc Minh Trạch cứ la cà không đích đến, mãi đến khi đến con mương mình ngã xuống trước kia, hắn mới ngồi xổm một bên ngắm nghía một hồi lâu, rồi bất thình lình nhảy ùm xuống.
...
Lộc Minh Trạch đứng trong con mương sâu đến eo, tự thấy mình như một kẻ ngốc, nơi này còn chẳng phải cánh cổng thời không; tự ngã xuống mương cũng thật ngu ngốc, bị một con mương(1) cạn thế này làm cho thành người thực vật.
Ôi.
Lộc Minh Trạch bò ra khỏi mương, rồi bắt xe về trung tâm thành phố. Lúc này hắn mới thật sự đi chợ việc làm xem thử. Cả ngày chơi bời lêu lổng quả là không tốt chút nào. Lớn tướng rồi, không thể ăn bám bố mẹ mãi được.
Về phần Auston... Lộc Minh Trạch quyết định sau này sẽ không bao giờ được nghĩ về cái tên này ngoại trừ lúc "thẩm du".
Trên đường đến chợ việc làm, hắn có đi ngang qua một trung tâm thương mại, phải vào trong đó mới đến nơi. Ở lối vào của trung tâm thương mại có một màn hình lớn, Lộc Minh Trạch vừa lướt qua nó thì bỗng một bức ảnh khổng lồ xuất hiện trên màn hình. Hắn đang vội nên không nhìn thấy màn hình đang trình chiếu thứ gì.
Hắn chạy băng băng, càng đi càng thấy người đông dần, đồng thời, hắn cũng cảm giác có rất nhiều người đang nhìn hắn. Lộc Minh Trạch dần nhận ra sự khác lạ, hắn thả chậm bước chân, bỗng nhiên, tất cả màn hình trong trung tâm thương mại đều chiếu một bức ảnh, người trong hình mặc bộ lễ phục màu xám hải quân, miệng nhoẻn nụ cười vừa ngây ngô vừa ranh ma.
Lộc Minh Trạch dừng bước trước một màn hình lớn, giọng nọi trong trẻo của nữ phát thanh viên vang lên:
- Tìm người có hậu tạ hậu hĩnh: tập đoàn Tự Do tìm người có hậu tạ hậu hĩnh. Dưới đây là thông báo tìm người thất lạc: Lộc Minh Trạch, giới tính: nam, tuổi: khoảng 25-30 tuổi, ngoại hình như trong ảnh. Nếu có bất cứ thông tin nào, xin hãy gọi cho số điện thoại sau đây: 187xxxx5763. Tập đoàn Tự Do xin hậu tạ hậu hĩnh với bất cứ người dân nào cung cấp thông tin hữu dụng. Xin chân thành cảm ơn.
Lộc Minh Trạch đứng thừ ra nửa ngày trời. Bỗng lúc này, có người chỉ vào hắn nói:
- Người trong hình có phải là...
- Không phải, không phải đâu! Cái tên trong hình đẹp trai ra phết, làm gì lôi thôi như anh ta.
Lộc Minh Trạch sực tỉnh, vô thức sờ tay lên mặt, râu ria lởm chởm liền cạ vào tay. Hắn vội trùm mũ áo lên đầu, rồi lấy điện thoại di động ra, ghi lại số điện thoại trên màn hình, sau đó vội vã rời khỏi trung tâm thương mại.
Tập đoàn Tự Do, và cả bức ảnh kia... Auston... Nhất định là y! Đó là ảnh chụp lúc bọn họ kết hôn! Chỉ có Auston mới có thể có được bức ảnh này!
Hắn không nằm mơ đấy chứ...
Lộc Minh Trạch nhéo mạnh vào chân, sau đó móc điện thoại ra, nhanh chóng bấm dãy số đó. Điên rồi! Điên thật rồi! Sao Auston đến nơi này được? Nhưng chương trình vừa phát sóng rõ ràng đang nói với hắn rằng – y đang tìm hắn. Lộc Minh Trạch không thể giả vờ không biết được.
Người nghe điện thoại là một cô gái, Lộc Minh Trạch thoáng thất vọng. Đầu dây bên kia hỏi:
- Xin hỏi anh tìm ai ạ?
Lộc Minh Trạch căng thẳng liếm môi:
- Gì ấy nhỉ... Đây là tập đoàn Tự Do phải không?
Nói rồi tự thấy mình thật ngớ ngẩn, liền phủ nhận:
- Chắc tôi gọi nhầm rồi.
- Ấy? Xin anh đợi một chút, anh muốn cung cấp thông tin về Lộc Minh Trạch phải không ạ?
Đầu kia vang lên tiếng lật giấy:
- Có thông tin gì muốn nói với chúng tôi ạ? Nếu thông tin chính xác, chúng tôi sẽ hậu ta.
Lộc Minh Trạch thấy cổ họng nghẹn ứ, bèn hít sâu một hơi:
- Tôi... hình như từng trông thấy anh ta, ở...- Hắn thoáng lưỡng lự, rồi nói tên sân vận động gần nhà mình.
Nói xong, Lộc Minh Trạch lại bồi thêm một câu:
- Anh ta đang đánh quyền... Thái cực quyền.
Ghi chép xong, cô gái đầu dây bên kia nói đầy chân thành:
- Chân thành cảm ơn cuộc gọi của anh. Xin vui lòng tiếp tục giữ liên lạc, chúng tôi sẽ liên hệ lại với anh bất cứ lúc nào.
Sau khi gác máy, Lộc Minh Trạch mơ màng đi về nhà. Chắc là hắn nghĩ nhiều thôi. Không thể nào Auston lại nghe máy được, mỗi ngày biết bao nhiêu cuộc gọi, sao y nghe cho hết.
... Nhưng sao y lại thành lập tập đoàn rồi, cái tên còn nghe giống như phương trình hóa học nữa chứ.
Lộc Minh Trạch nghĩ tới nghĩ lui, rồi bật cười khúc khích. Hắn nhịn cười, chạy băng băng về phía trước, cuối cùng không thể kiềm nén nổi, nhảy cẫng lên:
- A!!!
Kể từ ngày hôm đó, Lộc Minh Trạch bắt đầu ngồi ở sân vận động chờ Auston mỗi ngày. Chờ được ba ngày, cuối cùng cũng có người gọi cho hắn. Người ở đầu dây bên kìa rõ ràng đang nói tiếng Trung, Lộc Minh Trạch vừa nghe liền thấy mũi cay cay.
- Xin hỏi, nên xưng hô thế nào đây?
Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong hơi thở thấp thoáng tiếng sụt sùi. Hắn nín thinh một lúc lâu, sợ rằng khi mở miệng sẽ không kiềm nén được cảm xúc. Người đầu dây bên kia hỏi thêm mấy câu, chỉ nhận lại tiếng hít hà, cũng đành im lặng. Có lẽ y đã đoán ra thân phận của Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi:
- Em...
- A Trạch?
Lộc Minh Trạch nghẹn ngào đáp ừ. Sợ đối phương không nghe được, hắn còn nói thêm:
- Là em, em ở...
- Em ở đâu?!
- Em ở...
Hắn quay đầu nhìn quanh, xác nhận:
- Em đang ở sân vận động.
- Ừ... Anh đến ngay đây. Đừng đi đâu nhé, đợi anh đến.
Lộc Minh Trạch che mắt ngồi thu mình trong góc, khẽ đáp ừ. Hắn không biết Auston từ đâu đến, nhưng suốt đường đi hắn không hề cúp điện thoại, đối phương cũng không ngắt máy. Họ đều ăn ý không lên tiếng. Họ đang đợi chờ một cuộc hội ngộ, và rồi họ sẽ mặt đối mặt bày tỏ tâm tư.
- A Trạch?
- Ừm... Em đây. Anh mau đến đi, trời sắp tối rồi.
- Anh nhất định sẽ gặp em trước khi trời tối.
Lộc Minh Trạch sụt sịt:
- Không chắc, bên này kẹt xe kinh lắm.
- Vậy anh cũng đâu thể bay quá đó được. Ở đây không có phi hành phí.
- Chúng ta cùng chia nhau lái xe đạp công cộng.
Auston không nói gì, tiếng cười khe khẽ vang trong điện thoại:
- A Trạch...
- Ừ.
- Đừng buồn, chẳng mấy chốc nữa ta sẽ gặp nhau thôi. Anh...đã tìm em rất lâu rồi.
Lộc Minh Trạch không cầm lòng được nữa, nước mắt tuôn trào khỏi khóe mi. Hắn vội che mắt, ôm điện thoại nức nở:
- Em muốn gặp anh. Aus, em muốn gặp anh ngay bây giờ.
Auston cũng sốt ruột lắm, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi hắn:
- Anh đến ngay đây, đừng gấp nhé? Đều tại anh, lúc họ thông báo đáng nhẽ anh nên đến tìm em ngay, đợi anh năm phút nữa thôi...
- Được, em sẽ luôn ở đây đợi anh. Em cúp máy trước.
- Đừng, A Trạch...
Lộc Minh Trạch dứt khoát ấn nút tắt. Hắn ôm đầu gối cuộn mình lại, đau đớn run lên bần bật. Lộc Minh Trạch không muốn để y thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, thậm chí hắn muốn bỏ chạy, đợi đến khi xả hết tâm trạng mới có thể gặp lại y.
Nhưng Lộc Minh Trạch không đợi được nữa. Trước khi Auston đến, hắn phải chỉnh đốn lại cảm xúc.
Trời đất mịt mù bắt đầu đổ mưa. Lộc Minh Trạch trùm mũ ngồi thu lu trong góc sân. Một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên sân vận động, Lộc Minh Trạch cảnh giác quay đầu lại, cửa xe lập tức mở bật ra, bóng người quen thuộc nhanh chóng bước xuống xe.
Lộc Minh Trạch chạy nhanh tới. Ngực Auston hơi phập phồng, rõ là gấp gáp. Y vươn tay về phía Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch không đáp lại ngay, hắn nhìn mặt Auston đăm đăm. Chỉ cần nhìn y là đủ rồi, chỉ cần nhìn y... biết bao lời muốn nói dâng đến khóe môi bỗng chốc không thốt thành lời. Nhìn một hồi lâu, hắn tiến đến, thì thào:
- Đến... Đến chỗ yên tĩnh hơn đi.
Auston kéo cổ tay Lộc Minh Trạch qua, xăm xăm lôi hắn vào xe.
Cửa xe vừa đóng, Lộc Minh Trạch liền nhào tới ôm cổ Auston. Hai mắt nhắm nghiền, hắn vùi mặt vào hõm cổ Auston thở hổn hển. Ngửi được mùi hương quen thuộc, tiếng hít thở cũng trở nên ướt át hơn.
Auston ôm chặt eo Lộc Minh Trạch, dụi cằm lên mái tóc xoăn ướt nhẹp của hắn, sau đó nói với tài xế:
- Lái xe, về nhà.
Lúc này Lộc Minh Trạch mới phát hiện trong xe còn một tài xế, hắn vô thức lùi ra, nhưng bị Auston ôm thít. Y ôm vai Lộc Minh Trạch kéo vào lòng, hơi ngửa đầu ra sau, bờ môi dán lên trán hắn. Giờ đây y đã có thể ôm ấp Lộc Minh Trạch ấm áp mềm mại, người yêu của y không còn là một cái xác lạnh lẽo nữa. Cảm động biết nhường nào.
Lộc Minh Trạch cũng đứt khoát tựa vào lòng Auston, mặc cho y ôm. Thôi kệ đi... Thấy thì thấy, dù gì hắn cũng không quen biết tài xế.
Dường như nhận ra nỗi lo lắng của Lộc Minh Trạch, Auston vươn tay kéo vách ngăn ghế trước với ghế sau xuống, tạo thành một không gian kín mít. Y giữ gáy Lộc Minh Trạch, cúi đầu ngắm nghía hắn, ngắm lâu thật lâu mới thở dài:
- A Trạch... Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.
Lộc Minh Trạch bóp mặt y mấy cái:
- Sao anh lại đến đây? Anh là con rơi con rớt của Zeus à? - Nói xuyên là xuyên, quả là đỉnh của đỉnh.
Auston nắm chặt tay hắn, cười:
- Anh nhớ em chết đi sống lại, thế là đến được đây.
- Vớ va vớ vẩn...
Dứt lời, Lộc Minh Trạch lại thấy buồn bực. Auston cúi đầu áp vào trán hắn, lấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh từ trong túi ra:
- Thật đấy. Em xem, cái này anh cũng mang theo.
- ...
Auston kéo tay Lộc Minh Trạch lên, đeo nhẫn vào ngón áp út:
- A Trạch, đừng bao giờ tháo ra nữa.
Lộc Minh Trạch nhìn hắn đăm đăm, bỗng không biết nói gì cho phải. Hắn bất thình lình kéo cổ áo Auston, hôn lên môi y thật sâu. Chiếc nhẫn này luôn "đeo" trong tim hắn, muốn tháo ra cũng chẳng được.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính truyện tới đây coi như kết thúc rùi đó, sau này chắc sẽ bổ sung vài ngoại truyện kiểu chuyện hằng ngày~
Có cảm giác ngoại truyện cũng viết lâu lắm đấy.
(Lượt vài dòng linh tinh về chuyện in ấn sách gì đó)
Chú thích:
(1)Bà con ơi, chỗ cái cống hình như tui bị nhầm hay sao đó, ban đầu edit là cống nhưng đến đây thì nhận ra có hơi sai, vì chẳng có cái cống nào như thế cả, mà cũng không việc gì lại có cái cống (có vẻ) ở vùng ngoại ô hết. Nói chung là cái thấy kì kì sao đó nên tui sửa thành con mương đây uhuhu