"Bụp!"
Tất cả màn hình đột nhiên tắt đen thui, khoảng chừng năm giây sau lại sáng lên lần nữa, chỉ có điều, trên đó đã bị đổi thành quảng cáo dầu gội đầu.
Dân chúng đương ngước mắt xem chăm chú liền nhao nhao phản đối:
- Chúng tôi muốn xem lễ kế vị! Ai thèm xem quảng cáo dầu gội đầu chứ!
- Về nhà tôi sẽ vứt hết hãng dầu gội này đi cho xem!
Lộc Minh Trạch nhìn gương mặt Auston biến mất khỏi màn hình, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghe thấy người xung quanh chính đang bối rối bàn luận:
- Ban nãy giám sát trưởng nói cái gì vậy? Ngài ấy muốn xét xử ai nữa?
Người được hỏi giận dữ nói:
- Tôi cũng muốn biết đây này! Mới chiếu giữa chừng đã ngưng rồi! Cơ mà dáng vẻ hầu tước Nicolas cầm quyền trượng đẹp trai quá đi mất. Hồi trước tôi cũng từng xem video nghi lễ kế vị, nhưng chưa bao giờ thấy giám sát quan đẹp đến vậy!
- Tôi cũng chưa bao giờ thấy màu xanh lam và màu đen lại hợp nhau đến thế! A a a!
Sau đó chủ đề của bọn họ lại chuyển sang kiểu: "Khi nào về mua quần áo màu xanh và đen ủng hộ hầu tước blabla..."
Lộc Minh Trạch thầm bất lực. Ban nãy rõ ràng hắn nghe thấy hai chữ "quý tộc", sao bọn họ lại không nghe được nhỉ? Lẽ nào vì hắn đã biết trước Auston sẽ làm gì nên não bộ tự động bổ sung những điều y chưa nói?
Nhưng cũng có thể vì một quý tộc như Auston tuyên bố muốn xét xử quý tộc là một chuyện khiến người ta hãi hùng, cho nên tất cả mọi người tự động cho rằng ý y không phải như thế?
Mà kể ra, quần chúng bình thường chỉ thích hóng chuyện lông gà vỏ tỏi, sự quan tâm đối với chính trị cực kì thấp, sẽ không nhận ra vấn đề đâu nhỉ? Ban nãy họ suýt chút nữa là được tận mắt chứng kiến một cuộc đảo chính đúng nghĩa rồi!
Lúc Lộc Minh Trạch đương ngẩn ngơ cũng biến thành kẻ kì quặc trong mắt người khác. Với bộ đồ đen thui từ trên xuống dưới, hắn trở nên nổi bật hẳn khi đứng trong đám đông. Chẳng mấy chốc, hắn liền nghe có người chỉ trỏ hắn, xì xào:
- Tôi vừa nghe hắn bảo hầu tước câm miệng đi đấy.
- Đúng đấy, hắn ta còn mắng người ta là ngu ngốc nữa.
- Có phải hắn nghe thấy rồi không...
- Đi hỏi thử xem...
Lộc Minh Trạch quay lưng lau mồ hôi, nhanh chân rời khỏi đó. Chuyện tìm Mary chỉ đành tiếp tục trì hoãn, hắn vẫn nên nhanh chóng về chỗ Aus xem tình hình. Không thể để con người này gây ra chuyện ngu ngốc nào được.
... Chẳng đỡ lo chút nào cả.
*
Tất cả máy móc đều bị cho ngưng hoạt động. Auston nhìn về phía người đứng cạnh công tắc chính, y chống thẳng quyền trượng, lặng thinh nhìn người nọ.
Aldrich nói với vẻ mặt vô cảm:
- Giám sát trưởng, anh làm vậy hơi quá đáng đấy.
- Bây giờ ngài đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy? Công tước? Cha? Hay là thành viên của nghị viện đặc thù?
Hiện trường có rất nhiều người, nhưng không một ai nói gì. Mới nãy Auston vừa ra tay với đối thủ chính trị, bây giờ hai cha con họ lại cãi nhau. Dù là tình huống nào, người ngoài cũng không thể can thiệp. Tốt hơn hết nên ngoan ngoãn đứng xem thôi.
Aldrich đáp trả:
- Khác nhau ư?
Auston mỉm cười, y bước xuống bậc thang:
- Trong giới quý tộc và mặt tình cảm cá nhân, tất nhiên sẽ nghe theo ngài. Thế nhưng ở đây, tôi là giám sát trưởng, ngài là nghị sĩ. Trước mặt quốc gia không có quan hệ cha con, mà quý tộc cũng không nên nhúng tay vào chính trị.
Aldrich nhìn y, không hề nao núng:
- Thế, tôi lấy tư cách là nghị sĩ đề nghị anh dừng ngay hành vi điên rồ này. Giám sát trưởng xưa nay chỉ có quyền xét xử cá nhân, chứ không có quyền xét xử một nhóm người. Muốn xét xử tất cả quý tộc... Lẽ nào anh cho rằng tất cả quý tộc đều có tội ư?
- Thế nên tôi mới không chỉ ra một người có tội nhất định, mà là nói các vị đang ngồi đây. Tất cả những người nắm giữ danh hiệu quý tộc đều đang hưởng thụ những quyền lợi nhiều hơn những gì họ nên có, và đó cũng chính là loại quyền lợi mà hôm nay tôi muốn xét xử.
Adrian lúc này cũng đứng bật dậy. Bay nãy, khi Auston xét xử Adonis trước toàn bộ tinh tế, chứng cứ của y vô cùng đầy đủ, chân tướng sự việc đầy đẫm máu, Adrian đương nhiên không dám đứng ra bao che cho con trai mình. Thế nhưng hiện tại không có phát sóng trực tiếp, lão ta phải giành lại quyền lợi tổng thống.
Nụ cười tắt ngóm, lão chau mày:
- Aus, đừng càn quấy nữa. Quý tộc là quý tộc, dân thường là dân thường, không thể gộp làm một. Xưa nay tôi chưa từng nghe quốc gia nào đối xử bình đẳng với tất cả mọi người cả. Lấy tư cách tổng thống, tôi ra lệnh cho anh xuống dưới ngay.
- Kính thưa ngài tổng thống tôn kính, thành thật xin lỗi, ngài không có quyền đó.
Auston đứng đó, mỉm cười với mọi người. Y biết bây giờ mình đang đứng về phe đối lập với tất cả mọi người. Những người ủng hộ y đang ở bên ngoài bức tường thành kia, mà y lại đứng ở bên trong đây:
- Trong lúc giám sát quan thực hiện xét xử, không ai được phép xen vào. Nếu có ý kiến, sau buổi xét xử hãy đệ trình chứng cứ để xét xử lại.
Đây là quy định do vị tổng thống đầu tiên để lại. Nhưng kể từ khi ra đời, nó lại trở thành "vật trang trí", bởi không có ai dám đối đầu với tổng thống. Đồng thời, Auston vẫn còn điều chưa nói: giám sát quan bị bác bỏ phán quyết sẽ bị tước quyền mãi mãi, tùy theo tội danh và mức độ ảnh hưởng mà quyết định có bị tử hình hay không.
- Thứ cho tôi nói thẳng, cái "quý tộc là quý tộc, dân đen là dân đen" trong miệng ngài đã vi phạm điều 24 của luật pháp liên bang: Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Nếu ngài vẫn còn tơ tưởng về một đất nước áp đặt cường quyền như Grice, vậy thì ngài không cần thành lập chính phủ liên bang nữa đâu.
Ngôn từ sắc bén là thế, song với Auston đương một mình một chiến tuyến lại nom hơi yếu ớt. Những người ở đó nhìn y như nhìn một đứa trẻ ngây ngô, rằng y chỉ đang nghiêm chỉnh chấp hành theo lý thuyết mà thôi.
Có nghị sĩ tiến lên khuyên giải:
- Giám sát trưởng, mọi người đều biết cái điều luật ấy chỉ là trò đùa thôi mà, chả ai lại chấp hành theo cả.
Auston kinh ngạc, nói:
- Cho nên bây giờ tôi mới muốn sửa chữa sai lầm này đấy thôi.
- Chuyện này...
- Tôi biết ông đang nói gì. Đây là lệ thường, nhưng lệ thường không có nghĩa là đúng. Nếu biết là sai, tại sao vẫn lặp đi lặp lại lỗi sai ấy?
Một nghị sĩ khác bỗng đứng bật dậy:
- Đột ngột thay đổi luật pháp sẽ cản trở sự ổn định của đất nước. Auston, anh muốn trở thành tội nhân thiên cổ đấy ư?!
Auston nhìn về phía ông ta, khẽ mỉm cười:
- Tôi biết ông là quý tộc, ông đang bảo vệ đặc quyền của mình.
Gương mặt vị nghị sĩ nọ lập tức đỏ gay vì bị phơi bày trần trụi mục đích trước bàn dân thiên hạ. Ai cũng biết mình đang biện hộ cho ham muốn ích kỷ của bản thân, nhưng nếu không mượn cái danh vì nước vì dân thì có vẻ không thể "lẽ thẳng khí hùng" được.
- Tôi cũng hi vọng vọng đất nước ta sẽ vững mạnh hưng thịnh, và hiện tại tôi cũng đang nỗ lực vì chính mục đích này. Nào mọi người, khoan hãy nóng vội. Chẳng bằng cùng tôi xem vài thứ trước nhé?
Auston đã nhìn thấy góc tối của thế giờ này. Y là một người kiên nhẫn. Từ khi biết được những chuyện này, y luôn để ý, không chỉ đặt ở trong đầu, mà còn để trong lòng. Có lẽ lúc đó Auston chỉ có một suy nghĩ, trong một thoáng thương tâm, y nghĩ, tại sao một chuyện bi thảm như vậy lại chẳng có ai bận tâm?
Kẻ thiện lương và yếu hèn sẽ đau xót cho người từng lâm cảnh khốn cùng. Ấy thế mà càng ở lâu trong cái khổ, người ta lại càng quen với nó, để rồi tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng cuộc sống như vậy. Auston tự thấy mình chẳng thiện lương đến mức đó. Ngay từ những ngày đầu chứng kiến những chuyện này, y đã nghĩ, họ không nên quen với nó, họ phải phản kháng, họ phải thay đổi.
Auston dần vỡ nhẽ ra, chính vì họ thấp bé, vì tiếng oán than đau đớn quá đỗi yếu ớt nên không được nghe thấy. Thế nên y yêu quyền lực, bởi chỉ khi nắm giữ quyền lực to lớn thì mới có người chịu lắng nghe những gì y nói.
Auston đã tự định vị cho mình từ sớm. Y không phải kẻ khoác lác, y là kẻ thi hành. Sớm muộn gì cũng có ngày y cho tất cả mọi người hiểu rằng họ đã sai, những lệ thường và thói quen cũng là sai lầm. Y muốn xé tan bóng tối của thế giới này, phơi bày dưới ánh mặt trời.
Chỉ có thể là y.
Thứ y cho mọi người xem chính là một đoạn video được cắt ghép biên tập, chân thực hệt như phim tài liệu. Họ không tài nào phản bác được nó là giả, vì trong đoạn phim tài liệu ấy có cảnh tượng quen thuộc với tất cả mọi người ở đây: có nông trường của họ, có kẻ đầy tớ mà bọn họ thuê về... Đương nhiên cũng có những những ghi chép về cuộc sống bình thường khốn cùng của những đầy tớ ấy.
- Đây là trang trại của nhà Rogers. Cả một khu đất rộng lớn như vậy đều thuộc quyền sở hữu của một mình ông ta. Thế nhưng vẫn còn rất nhiều nông dân ngoài kia phải chịu đói khổ vì không mua được đất. Có tiền cũng không mua được ruộng đất, bởi vì tất cả ruộng đất đều thuộc quyền sở hữu của quý tộc cả rồi. Mà không có ruộng đất thì nông dân lấy cái gì làm kế sinh nhai? Không có ruộng đất, nông dân chỉ có thể làm thuê cho quý tộc. Họ không phải nông dân, mà là nô lệ.
Nghị sĩ bị gọi tên có chút sốt sắng:
- Đó là do cha tôi để lại mà.
Auston mỉm cười, nói:
- Không, nó là quốc gia. Ruộng đất làm sao có thể là của tư nhân hết được. Thôi được rồi, tôi không nhắm vào một mình ông, mà là tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Chẳng qua tôi đang đưa ra ví dụ mà thôi. Bây giờ các ông nghĩ rằng áp bức người yếu bằng vũ lực là biện pháp an toàn nhất, thế nhưng khi càng nhiều người bị dồn vào dường cùng, họ sẽ càng đoàn kết lại và lớn mạnh hơn bất cứ ai.
Các quý tộc không hiểu được chân lý "nước có thể dâng thuyền, cũng có thể lật thuyền", Auston cũng không muốn lắm lời với họ:
- Tôi không muốn thay đổi nếp sống của tất cả mọi người, nhưng xin các quý tộc hãy giữ trật tự tại văn phòng chính phủ, xin hãy nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp liên bang, xin hãy bãi bỏ đặc quyền của quý tộc!
Bất chợt, Adrian bật cười:
- Aus, anh nói nhiều như vậy mà không thấy nực cười sao? Chính anh cũng được nuôi lớn nhờ dân chúng, anh cũng là quý tộc, anh có lập trường gì mà đòi xét xử quý tộc?
- Chính vì như thế nên tôi mới không thể làm lơ được.
Auston nắm quyền trượng, chỉa về phía trước:
- Việc bãi bỏ đặc quyền quý tộc, xin cứ bắt đầu từ tôi. Tại đây, tôi xin tuyên bố, tôi từ bỏ tất cả đặc quyền hầu tước của mình: được ưu tiên hưởng nguồn tài nguyên tốt nhất, được ưu tiên hưởng người phối ngẫu ưu tú, được ưu tiên sử dụng thiết bị công cộng. Tôi nguyện ý làm thường dân, và mai sau, tôi muốn trên đời này không còn quý tộc nữa.
Nói rồi, Auston cởi huân chương đại diện danh hiệu hầu tước trước ngực mình, thong thả đặt lên bàn, sau đó mỉm cười nhìn về phía mọi người:
- Đến lượt các người rồi.
Hành động này của y hoàn toàn chọc giận các nghị sĩ. Trên đời này không còn quý tộc ư?! Đùa gì thế! Làm sao cái danh hiệu mà bọn họ lấy làm tự hào cả đời lại có thể bị y tước đoạt chỉ bằng mấy lời nói được cơ chứ.
- Tôi phản đối!
- Tôi cũng phản đối!
Auston quay lưng về phía bọn họ, khẽ nhếch môi:
- Thế à? Các người lấy cái gì để phản đối.
- Danh dự của quý tộc...
Người nọ còn chưa dứt lời, màn hình đang tối đen bất thình lình sáng lên. Màn hình màu xanh được chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, một ô vuông trong đó xuất hiện hình ảnh, một cái đuôi dài nhỏ vung vẩy trong ô vuông, sau đó gương mặt lạnh lùng của Albert hiện ra.
Ống kính đột nhiên kéo ra xa, vô số nòng súng của vũ khí hạt nhân phía sau gã ta chỉa về phía này, rồi giọng nói của Albert vang lên:
- Đã chuẩn bị xong.
Các ô vuông khác cũng lần lượt sáng lên, có máy quay từ tầng hầm văn phòng, Milocy đang cười hí hí, tay thì nắm công tắc thiết bị gây nhiễu pheromone, tay thì vẫy chào bọn họ; có máy quay từ đồn trú, Roy đang đứng trước nhóm trú binh, họ đồng loạt giương súng, chỉ chờ nghe tín hiệu xuất phát; có cả Hội Tự Do, thủ thành... Ai nấy đồng loạt gửi lời tới đám quý tộc:
- Đây không phải là đàm phán, mà là mệnh lệnh.
Cơ giáp vốn để trình diễn bỗng bay vụt lên trời, nòng súng nhắm về hướng các quý tộc, kể cả công tước Nicolas. Auston xoay người, nụ cười ôn hòa vẫn đeo trên mặt:
- Từ bỏ huân chương của các người đi.
Tất nhiên y muốn tiến hành cải cách theo phương pháp hòa bình, thế nhưng lực lượng vũ trang mới là sự đảm bảo đáng tin cậy nhất. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền thương hại người khác.
Hiển nhiên tất cả mọi người ở đây không hề ngờ đến chuyện Auston sẽ làm vậy, y thậm chí liên minh với chính phủ liên bang sao Fansa vốn không chịu quy thuận. Đây đã thuộc phạm trù phản loạn rồi!
Thế nhưng không một ai dám lên tiếng thắc mắc. Chỉ cần bọn họ nói nhiều thêm một lời, ngay lập tức sẽ bị cơ giáp phía sau bắn cho banh xác.
- Aus à...
Aldrich đột nhiên thở dài:
- Chẳng lẽ anh làm thế này không phải ỷ mạnh hiếp yếu ư?
- Ôi cha của con, có phải điều đầu tiên người nghĩ đến là tại sao những người đó đều tình nguyện đứng về phía con không?
Auston đến bên ông, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy huân chương trên ngực ông:
- Các người đã đánh mất lòng dân từ lâu rồi.
Aldrich hất tay y đi:
- Tự ta sẽ lấy lại.
Auston mỉm cười, bước về vị trí của mình. Y đặt quyền trượng xuống, rồi vươn tay về phía mọi người:
- Xin mời.
Tại sao anh lại muốn đi đến thời đại đó?
Tôi không dám chắc nó là tốt nhất, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cái thời đại này khiến người ta thấy kinh tởm vô cùng.
Cho nên, để đến được đó, tôi có thể không từ một thủ đoạn nào.