Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 126: Cái tên "yêu phi" Lộc Minh Trạch này (bị đánh chết)



Ngay từ đầu Xavier đã không nghĩ rằng Lộc Minh Trạch sẽ nhảy xuống cứu mình, khi đối phương đột nhiên biến mất trước mắt, hắn ta lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Lộc Minh Trạch hành động hệt như ma quỷ, nụ cười trên khóe môi tà ác khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Vô số dây leo nhỏ quấn lấy tứ chi Xavier, nhưng hắn ta lại không hề cảm nhận được tí uy hiếp nào từ những nhành dây leo này. Chúng quá mỏng manh, hoàn toàn không thể gây nguy hiểm đến tính mạng hắn ta. Nghe thấy bọn thuộc hạ đang gọi mình, Xavier vô thức há miệng toan trả lời, ấy thế mà miệng lại bị che kín mất.

Cảm xúc bức bách lạnh lẽo từ phía sau ùa tới, bao trùm cả người hắn ta.

Dù gì Xavier cũng xuất thân là quân nhân, hắn ta sẽ không bao giờ ngồi chờ chết khi nguy hiểm ập đến. Xavier tóm lấy cánh tay Lộc Minh Trạch, co khuỷu tay, thúc thật lực vào hông hắn. Bị thúc cho mấy cú đau điếng, Lộc Minh Trạch dồn lực vào cánh tay, siết chặt ngực Xavier. Dây leo bò quanh cánh tay Lộc Minh Trạch, hắn cởi áo choàng, tháo dây buộc áo quấn quanh dây leo, sau đó siết cổ Xavier.

Không còn sự bảo vệ của áo choàng, dây leo bắt đầu quấn vào người Lộc Minh Trạch, tiết ra chất lỏng nhầy nhụa. Ăn liên hoàn thúc vào sườn, Lộc Minh Trạch đau không sao đứng dậy nổi, nhưng hắn cũng nghe thấy tiếng của bọn thuộc hạ Xavier, hắn phải nhanh chóng giải quyết Xavier trước khi họ tìm ra.

Không thể bẻ cổ hắn ta, không thể dung tay bóp trực tiếp, bởi như thế sẽ lưu lại dấu vết trên thi thể. Nếu bị phát hiện do người làm, Auston sẽ bị bại lộ trước công chúng.

Dầu cho có đôi chuyện mọi người đã ngầm hiểu rõ, Xavier muốn giết Auston, Auston muốn khử Xavier, song hai bên vẫn không có chứng cứ, chỉ có thể đâm sau lưng nhau.

Xavier bắt đầu ngạt thở. Hắn ta trợn mắt giãy giụa rồi yếu dần. Gân xanh hằn trên thái dương Lộc Minh Trạch, quai hàm bạnh ra, hắn nghiến răng nói ồm ồm:

- Xin lỗi, anh ở lại với chiến trường đi, thượng tá Xavier!

Phụt! Xì!

Vài sợi dây leo đương quấn quanh dây buộc áo choàng thượng bị ghì đứt, dịch tiêu hóa phun ra, bắn vào cổ Xavier. Hắn ta đã sớm chết ngạt, làn da bị đâm rách, dịch tiêu hóa liền chảy vào cơ thể qua những vết thương, tạo ra tiếng xì xèo.

Lộc Minh Trạch buông thi thể Xavier, rút dây lưng áo về. Lúc giãy dụa, đối phương đánh hắn rất nhiều cú khiến xương sườn hắn đau như muốn gãy ra từng khúc. Lộc Minh Trạch vịn tường lò dò đi, cổ họng bắt đầu ngứa ran, hắn không kiềm được liền gục người ho sù sụ.

Trên đầu truyền đến tiếng đào đất sàn sạt, Lộc Minh Trạch bịt miệng lại, cố gắng không để lộ âm thanh. Nhưng chưa được bao lâu, hắn chợt cảm thấy lòng bàn tay có thứ gì âm ấm chảy ra, Lộc Minh Trạch xòe tay nhìn, lòng bàn tay toàn là máu.

Mùi gỉ sắt ngập ngụa trong khoang miệng đã cho hắn câu trả lời – hắn lập tức nôn ra máu.

Lộc Minh Trạch nhíu mày nhìn quanh quất. Hắn không tìm được thứ gì để lau, tiếng đào bới phía trên lại càng ngày càng gần, Lộc Minh Trạch lập tức ngồi xổm xuống, chà xát tay xuống đất để xóa vết máu.

Làm xong tất, Lộc Minh Trạch liền lăn đùng ra vờ bất tỉnh.

Xavier chết, hắn là nhân chứng duy nhất tại hiện trường. Nếu hắn còn tỉnh táo nhất định sẽ bị xem là kẻ tình nghi, vậy nên những lúc như thế này phải vờ như mình chẳng thấy cái gì mới dễ dàng thoát thân.

Vừa nằm xuống, Lộc Minh Trạch bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối om. Hắn thử ngồi dậy, kết quả cổ tay mềm nhũn không tài nào nhấc lên nổi, hoàn toàn không nhổm người dậy được.

Lúc Lộc Minh Trạch được giải cứu vẫn còn ý thức. Hắn lấy làm lạ, khi trước tức giận với Auston đến mức phát ngất, lại thêm việc hắn dùng nội lực để khống chế y, nội lực chạy tán loạn, nên mới thổ huyết không ngừng, nhưng lúc này hắn không hề nổi giận, cớ sao lại thổ huyết?

Chẳng lẽ sau này hắn sẽ không thể dùng nội lực được nữa ư?

Nghĩ thế, Lộc Minh Trạch lại ho khan vài tiếng. Nội lực trong cơ thể hắn không phải là kiểu nội lực ảo diệu như trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, mà là sức mạnh từ bên trong của người tập võ. Khi luyện võ, nếu trong đan điền không có khí, đến trung bình tấn cũng khó. Nếu như không thể dùng nội lực nữa, đồng nghĩa với việc sau này hắn không thể đánh đấm gì được nữa, có chăng... cũng chỉ là công phu mèo cào, chẳng tổn hại được ai.

Tâm trí Lộc Minh Trạch bắt đầu rối bời. Cơn ho nổi lên, hắn chợt cảm thấy có người tóm chặt lấy tay mình. Nghe tiếng, Lộc Minh Trạch biết ngay là Auston, liền mơ mơ màng màng nắm lại, không biết ý bảo mình không sao hay mọi sự đã thành, không cần lo lắng.

Cái chết bất ngờ của Xavier không bị lan truyền khắp quân đội nhờ Auston ra lệnh phong tỏa tin tức. Việc chỉ huy hi sinh trước trận chiến luôn gây mất sĩ khí, Auston làm vậy cũng là hợp tình hợp lý. Song vẫn có vài tên cấp dưới trung thành của Xavior làm ầm làm ĩ trước mặt Auston, buộc phải giao ra kẻ đã rơi xuống lòng đất cùng thượng tá của bọn họ hôm đó, còn lại không dị nghị gì.

Thi thể Xavier được cấp dưới của hắn ta nhận về đóng băng bảo tồn, đồng thời dự định để khám nghiệm tử thi, họ nghi ngờ thủ trưởng của mình bị mưu sát, nên chỉ có thể điều tra từ báo cáo khám nghiệm.

Không thể không nói, những binh sĩ này không hổ xuất thân nhà binh, trung thành là trung thành, tức là không đầu óc, lại càng không học được tí ti thủ đoạn chia rẽ nào của thủ trưởng. Auston vì chuyện thân thể Lộc Minh Trạch mà cáu kỉnh không thôi, tối ngày nghe cãi vã ỏm tỏi mãi khiến y muốn giết sạch cho xong. Nếu bọn người này chỉ muốn làm om sòm thôi thì chẳng nói làm gì, quan trọng nhất là họ muốn Auston giao Lộc Minh Trạch ra, hòng giải đến tòa án quân sự thẩm vấn.

Chẳng phải Auston ngại Lộc Minh Trạch tiết lộ chân tướng gì, chỉ là thân thể hắn lúc này không thể để người ta lôi đến tòa án dày vò được. Nếu những kẻ ấy phiền nhiễu đến vậy... Thế thì giết quách đi.

Quân đội của Albert đã khống chế được hai con quái vật. Trên đường trở về, quân chính phủ bị tập kích, tiểu đội hỗ trợ của Xavier đều chon thây trong miệng quái vật.

Auston đứng thất thần bên cửa sổ phi thuyền, nhìn bóng tối mênh mang ngoài vũ trụ, không biết đang nghĩ gì. Lộc Minh Trạch nằm trên giường, khẽ co bàn tay, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà hắn luôn có cảm giác như bị rút cạn sức lực, đôi tay này... dường như đã mất sức chiến đấu.

Nghe thấy nhịp thở của hắn thay đổi, người bên cửa sổ lập tức xoay người. Y có cảm giác mặt Lộc Minh Trạch dường như ngày càng nhợt nhạt hơn.

- Khi nào hạ cánh hãy để Milocy kiểm tra kỹ hơn, bác sĩ Fansa chẳng uy tín cho lắm.

Lộc Minh Trạch bật cười:

- Tôi nào yếu ớt đến thế. – Đoạn, hắn vô thức nhìn ra cửa - Hôm nay không nghe tiếng ồn ào của mấy người đó nhỉ, anh dẹp được rồi à?

Auston nắm chặt tay Lộc Minh Trạch, kéo sự chú ý của hắn trở về:

- Không cần phải để ý đến những chuyện vặt vãnh ấy, tôi có thể xử lý được.

Nghe thế, Lộc Minh Trạch nghi ngờ, cau mày nhìn Auston chòng chọc thật lâu, nghiêm nghị hỏi:

- Khỉ gió, anh lại giết người đấy à?

- ...

- Ai cho anh giết người hả?! Auston áp tay hắn lên mặt mình, mặt lạnh đi:

- Chúng quá ồn ào.

Lộc Minh Trạch rầu rĩ nhắm mắt, ngửa đầu tựa lên gối. "Nhất tướng công thành vạn cốt khô", quy luật ấy hắn hiểu, song Auston gần đây... Từ khi thân thể yếu đi, hắn dần tách rời khỏi xã hội. Hắn nóng nảy, không chịu nghe lời phản bác, luôn dùng biện pháp thô bạo để giải quyết vấn đề.

Mãi sau đó, Lộc Minh Trạch mới thở dài:

- ... Sau này không được làm vậy nữa.

Auston lặng thinh, cầm tay hắn cọ lên mặt mình. Chỉ cần y cúi đầu là có thể hôn vào lòng bàn tay Lộc Minh Trạch. Người kia nhận ra cảm giác mềm dịu nơi lòng bàn tay, bất giác buông tiếng thở dài, khẽ xoa đầu y:

- Tôi không ý kiến chuyện anh tàn nhẫn như thế nào, nhưng anh không nên vì tôi mà làm những việc ấy. Hôm nay anh có thể giết chết mấy tên lính nhãi nhép, sau này cũng có thể làm những chuyện mất lý trí vì ý muốn ích kỷ của bản thân. Thế thì làm sao làm nên nghiệp lớn? Anh muốn đi theo con đường "bạo quân" ư?

Nói đoạn, Lộc Minh Trạch bỗng dưng liên tưởng đến nào là Muội Hỉ(1), Ðát Kỷ(2), Dương Quý phi(3)... và tất cả đều mang khuôn mặt của hắn.

... Đệt!

Hắn bị sự liên tưởng của chính mình làm hãi hùng đến mức không kiềm được mà che miệng ho sù sụ.

- A Trạch!

Auston sốt sắng ngồi lên giường, ôm Lộc Minh Trạch vào lòng, tay vỗ về lên lưng hắn. Lần đầu tiên y cảm thấy tất cả bác sĩ ở đây đều là phế vật. Rõ ràng Lộc Minh Trạch bệnh nặng thế, nhưng họ lại không tìm ra được nguyên nhân, còn hùng hồn bảo hắn rất khỏe mạnh... Nói bậy! Khỏe mạnh mà mặt mũi thế này à?

- Đừng nóng giận, tôi đồng ý, em mau nghỉ ngơi đi.

Auston ôm chặt hơn, dụi mặt vào mái tóc mềm mại của Lộc Minh Trạch.

Lộc Minh Trạch bị dụi đến phát phiền. Thành thật mà nói, cả kiếp trước cộng với kiếp này hắn chưa bao giờ yếu đuối như thế, Auston còn chẳng biết hắn đã từng thổ huyết, nhỡ biết thật thì y còn muốn làm gì hơn nữa đây.

Hắn xô Auston ra, cau mày trừng y:

- Đã bảo không sao mà! Tôi giải thích với anh chưa rõ ràng, ngất xỉu dưới lòng đất là diễn cho lính của Xavier xem, bác sĩ đã nói không sao thì anh đừng nghi thần nghi quỷ mãi thế có được không?

Nói rồi, hắn vén chăn nhảy xuống đất:

- Tôi rất khỏe, đừng cứ nhìn tôi cả ngày như nhìn bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối thế.

Auston đành nói:

- Biết em khỏe rồi... Mau lên giường đi! Bị cảm cũng phải uống thuốc mới được chứ, chạy chậm tí! Rồi, rồi, tôi tin rồi, đừng nhào lộn mà...

Thật ra Lộc Minh Trạch có linh cảm rằng mình đã giết nhầm chỗ nào đó nên mới khiến mình không thể sử dụng nội lực nữa. Võ thuật lấy con người làm gốc, hắn lại dùng võ để giết người bậy bạ, nhất định đã gặp báo ứng.

Lộc Minh Trạch vốn rất mê tín, lần này càng nghĩ mình đang bị trời phạt.

Nhưng chả sao, đây chính là ý của hắn, không dùng nội lực, không giết người... không làm khó được Lộc Minh Trạch. Bọn họ cãi nhau đến tận lúc về chủ tinh. Quả nhiên, sau đó cơ thể Lộc Minh Trạch không còn vấn đề gì nữa, không thổ huyết, ho cũng đỡ hơn hẳn. Có điều, khi nhàn rỗi hắn không còn luyện quyền nữa mà chuyển sang luyện một loại công phu kỳ quái. Lộc Minh Trạch bảo đấy là thái cực.

Milocy kiểm tra tổng quát cho Lộc Minh Trạch, không tìm ra bất cứ chứng bệnh nào, nội tạng, cơ bắp, xương khớp... Tất cả đều khỏe mạnh gần như hoàn hảo, ngay cả Auston cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng bản thân đã cả nghĩ quá rồi.

Vì không có nhân chứng, vụ của Xavier bị cho vào quên lãng. Binh quyền trong tay hắn ta bị Auston thu hồi. Cuối năm, Auston thu được một khoản rất lớn từ phía dưới, nhưng cũng hết rất nhanh. Trong lòng Lộc Minh Trạch dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

Song hắn vẫn nhớ cái tên này còn cả Hội tự do đằng sau phải nuôi, mặc dù hầu hết những người trong đó đều có khả năng lao động, nhưng cũng có một bộ phận người già yếu bệnh tật, thậm chí các tổ chức phúc lợi móc nối từ Hội tự do đều phải dựa vào Auston.

Chứ không sao y lúc nào cũng bảo mình thiếu tiền.

Tuy nhiên, do tình trạng cơ thể của Lộc Minh Trạch, Auston ngày càng giấu hắn nhiều chuyện hơn. Hình như Roy phải đảm nhận thêm một vài nhiệm vụ của Lộc Minh Trạch, thế nhưng cậu ta cũng không được vào phòng làm việc, Lộc Minh Trạch chỉ có thể đoán già đoán non.

- Tôi chán quá. - Lộc Minh Trạch cảm thấy mình bị tước đoạt quyền được biết, không nhịn được vỗ bàn Auston – Phân công công việc cho tôi đi!

Auston uể oải ôm lấy hắn, mỉm cười động viên:

- Mấy ngày nữa em sẽ bận rộn thôi... Nghỉ ngơi trước một quãng thời gian đi, qua giai đoạn này... Em muốn nghỉ ngơi cũng không còn cơ hội nữa đâu.

Y nói đầy mập mờ, Lộc Minh Trạch cho là chuyện liên quan đến Hội tự do, không hỏi nhiều nữa. Nhưng kể từ ngày đó, Auston luôn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái rồi cười.

... Không hiểu nổi!

Một ngày nọ, Lộc Minh Trạch đang đứng gác, đột nhiên có người gọi hắn:

- Ryan?

Lộc Minh Trạch đưa mắt sang. Một người chưa từng gặp, không quan tâm.

Từ khi hắn thổ huyết, tâm tính cũng trở nên thay đổi, có chút phong trần, thậm chí trở nên thờ ơ, không buồn quan tâm đến chuyện của người khác. Đôi lúc, Lộc Minh Trạch cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, giống như mất đi mục tiêu phấn đấu vậy. Auston muốn cải cách cũng được, muốn tạo phản cũng chẳng sao. Chung quy dù là mục tiên gì, hắn cũng không có hứng thú.

... Vô dục tắc cương(4) trong truyền thuyết lẽ nào là đang ám chỉ hắn ư?

Người nọ thấy Lộc Minh Trạch làm lơ mình, liền tiến lại gần:

- Cậu là Ryan phải không? Bên ngoài có người muốn gặp cậu đấy.

Lộc Minh Trạch lạnh lùng nhìn anh ta:

- Đi ngay, ai cho anh vào đây.

Người nọ sững sờ, sau đó giơ vật trong tay lên:

- Nhưng... cô ấy nói cô ấy là em gái cậu.

Lộc Minh Trạch thấy rõ vật trong tay anh ta là một con gao găm màu đen, chính là con dao mà hắn mua cho Mary. Lộc Minh Trạch sốt sắng tiến lại, lập tức nhíu mày:

- Rốt cuộc anh là ai?

Những ngày qua có rất nhiều người mò đến văn phòng tìm Auston, Lộc Minh Trạch không nghĩ đấy là chuyện tốt lành gì, hắn cảm thấy những kẻ ấy đều đến để gây phiền phức.

- Tôi là thư ký dưới lầu... À, em gái cậu chờ ở ngoài rất lâu rồi, nếu cậu không gặp cô ấy, tôi sẽ xuống báo với cô ấy, nơi này không cho người ngoài ở lâu.

Lộc Minh Trạch cau mày nghĩ ngỡi một chốc, rồi vwonn tay về phía anh ta:

- Đưa con dao cho tôi, tôi xuống gặp con bé.

Mấy ngày liền hắn không về nhà, chủ yếu là không biết làm sao để đối mặt với Mary. Chuyện Gavin vẫn chưa thể giải quyết, như một tảng đá lớn đè nặng trái tim Lộc Minh Trạch.

... Giờ đây, hắn nhất định phải đối diện với "tảng đá" ấy. Có điều, nên đẩy đi hay đập nát nó, Lộc Minh Trạch không biết.

- -----------------

Chú thích:

(1), (2), (3)Muội Hỉ thường được xưng là "Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh" trong văn hóa Trung Hoa vì khiến Hạ Kiệt trở nên càng tàn bạo, làm ra những trò hưởng thụ cực kỳ quái dị. Bà và Đát Kỷ thường được ví là một trong Tứ đại yêu cơ. Dương Quý phi cũng vì khiến Đường Huyền Tông yêu chiều thái quá nên bị cho rằng là nguyên nhân cho sự suy vong của nhà Đường. Chung quy những người phụ nữ trên đều là "hồng nhan họa thủy", mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ các triều đại.

(4) 无欲则刚 (vô dục tắc cương): không cưỡng cầu mà thuận theo tự nhiên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv