“Đừng nghĩ mấy chuyện không vui nữa, nghĩ về em nhiều hơn đi,” Cậu ôm Hạ Kính Sinh, nói nhỏ lại nghiêm túc, “Lúc nghĩ đến em anh có vui hơn không?”
Hạ Kính Sinh không nói gì, chỉ vươn tay ôm lại cậu.
Đường Lạc hơi ngửa ra sau, nghiêm túc nhìn mặt anh trong khoảng cách rất gần: “Không cho cau mày, cười một cái cho em xem?”
Hạ Kính Sinh cũng nhìn cậu, sau đó hơi cong khóe miệng lên.
Lúng ta lúng túng, vô cùng cứng ngắc, trông có vẻ ngốc.
“Phải làm thế nào mới khiến anh cười một cái được,” Đường Lạc tỏ vẻ lo âu, tiếp đó lại tới gần bên mặt anh, nhỏ giọng nói, “Em có thể phát tấm lòng vàng, vén váy lên cho anh xem.”
Cậu cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn, tiếc là âm cuối run rẩy và đầu ngón tay đồng thời bán đứng cảm xúc căng thẳng thấp thỏm của cậu.
Nhưng hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng.
Hạ Kính Sinh sửng sốt một lát, sau đó khẽ nở nụ cười. Anh giơ tay nhéo má Đường Lạc, ra chiều khó xử nói: “Thôi bỏ đi thì hơn, kiểu dáng cũng không hấp dẫn lắm.”
“…” Đường Lạc dùng mũi nhỏ giọng hừ một tiếng, một lần nữa đâm đầu vào trong ngực anh, “Chê xấu, thì anh cởi nó ra đi!”
Nguyện vọng của cậu đã được thỏa mãn mười mươi.
Một tiếng sau, trên dưới toàn thân cậu chỉ bị cởi mỗi cái này. Trước khi xác nhận đây có phải sở thích kinh dị của Hạ Kính Sinh hay không, cậu đã dùng ngôn ngữ và hành động kháng nghị rất nhiều lần. Tiếc là tất cả phản kháng cuối cùng đều thất bại.
Sau khi cậu vén áo lên ngực rồi bị túm hai tay một lần nữa, cậu đành phải nức nở nhỏ giọng phàn nàn, nói rằng em chỉ muốn gần anh hơn thôi. Sau đó, yêu cầu của cậu đã được thỏa mãn bằng một cách khác.
Mang theo những thứ kia trên người, chắc chắn lúc ra ngoài Hạ Kính Sinh đã có dự định.
Sau khi nhận ra điều này, Đường Lạc chỉ cảm thấy vui vẻ. Có lẽ tất cả những nơi được gọi là nhà đều không thể mang đến cho người yêu của cậu bất kỳ cảm giác an toàn nào, cho nên anh luôn luôn kiềm chế như vậy. Sau khi khi thoát khỏi phạm vi kia, khát vọng của họ với nhau là như nhau.
Tất nhiên, nếu như có thể nói, cậu vẫn hy vọng Hạ Kính Sinh có thể từ bỏ tiếp tục thưởng thức dáng vẻ cậu mặc bộ quần áo này bị tiến vào sau đó mặt mũi đầy nước mắt. Mỗi một tấc da trên người cậu đều muốn cảm nhận nhiệt độ của anh, nó quan trọng như câu nói anh yêu em liên tục vang lên bên tai cậu.
Nửa đêm Đường Lạc tỉnh dậy một lần.
Trong phòng vốn đã mở thiết bị sưởi, hai người bên dưới chăn vẫn đang trần như nhộng ôm lấy nhau, cậu cảm thấy chắc là mình tỉnh vì nóng. Vị trí nào đó trên cơ thể truyền đến cảm nhận khác thường, mà tất chân trên chân cậu thế mà vẫn chưa cởi ra.
Đủ kiểu khó chịu trộn lẫn với nhau, nhưng khi cậu muốn xoay người làm dịu tình cảnh khốn khó này, Hạ Kính Sinh vẫn đang nhắm mắt ngủ say lại đột nhiên siết chặt cánh tay.
Thế nên Đường Lạc hoàn toàn không cử động được nữa.
Da của cậu đổ ít mồ hôi, giữa hai chân dính dính, có một nơi vẫn lưu lại cảm giác dị vật. Tất cả cảm giác nhìn như tồi tệ, đều đến từ người yên lặng ngủ say bên cạnh cậu.
Vì thế những điều đó đột nhiên biến thành một phần của hạnh phúc.
Đường Lạc nửa mê nửa tỉnh, tư duy vẫn hỗn loạn, mơ mơ màng màng không nhớ rõ những chuyện vừa mới xảy ra, chỉ cảm thấy rất vui vẻ. Một lúc sau, cuối cùng cậu nhớ ra một chuyện quan trọng.
Vừa nãy cậu đã nghe rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn chưa đáp lời lại, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói ra. Tạm thời Hạ Kính Sinh không nghe được cũng không sao, cậu chỉ muốn nói một lần.
“Em cũng yêu anh.”
Kết quả ngay cả chính cậu cũng không nghe thấy.
Đường Lạc sửng sốt chốc lát, sau rốt vẫn không nhịn được cắn một cái lên bả vai Hạ Kính Sinh.
Đồ tồi này, hại mình khàn cả họng rồi!
Hôm sau thức dậy mới phát hiện dấu răng trên người Hạ Kính Sinh không chỉ có một cái này.
“Em tuổi chó đúng không,” Lúc ra khỏi phòng tắm anh chưa mặc áo vào, nhìn trên vai trên cổ thậm chí là trên cằm, những dấu vết để lại thế mà còn nhiều hơn trên người Đường Lạc, “Sao lại thích cắn người thế?”
Đường Lạc núp trong chăn, xấu hổ vô cùng.
Khi cảm xúc tăng cao nhất, mọi hành vi đều không thuộc quyền của lý trí, mà bản năng của cậu có vẻ như cực kỳ thiên vị với động tác cắn này. Mỗi một dấu trên người Hạ Kính Sinh đều có quy luật, vị trí ở giữa gần bên phải có dấu vết sâu nhất, có nhiều chỗ còn rách da kết vảy, ăn khớp với cái răng nanh mèo khá nhọn trong miệng Đường Lạc.
“Hôm qua đến lúc sau dù anh nói gì làm gì em cũng đòi cắn anh,” Hạ Kính Sinh ôm cậu qua cái chăn, thở dài một cách khoa trương, “Ai cũng bảo lần đầu tiên nhất định sẽ hơi đau quả nhiên là thật.”
Đường Lạc không cãi lại được.
Thấy cậu đỏ mặt không lên tiếng, Hạ Kính Sinh lại tiếp tục trêu ghẹo nói: “Cảm giác ổn không?”
Đường Lạc im lặng nghiêng đầu sang, vẫn không trả lời. Là một người chân thật hẳn là hơi đau, bây giờ cậu thực sự vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến đau đớn. Sự kiên nhẫn của Hạ Kính Sinh rất đáng sợ, dỗ cậu từ toàn thân căng thẳng cứng ngắc đến khi trong suy nghĩ chỉ còn lại mong ngóng rốt cuộc phải mất bao nhiêu thời gian, trong lúc ý thức mê loạn đã không thể phân biệt được nữa. Trong khi đó có rất nhiều lần cậu muốn nói, tiếc là tất cả âm thanh đều bị không khí ẩm ướt nhào cho ướt nhẹp, cuối cùng những gì bật ra khỏi miệng đều là âm tiết vô nghĩa, ngay cả chính cậu cũng không nghe rõ.
Không nói rõ ràng, lại vội vàng muốn bày tỏ, kìm nén đến mức khó chịu, dưới tình thế cấp bách túm lấy cái gì cậu cũng muốn cắn một cái. Cắn xong cảm thấy trút ra được một phần cảm xúc cực kỳ thoải mái, thế là không nhịn được lại lần lượt lặp lại.
Hạ Kính Sinh vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí lo lắng làm cậu đau, nhưng trong đầu cậu chỉ còn một thùng bột nhão lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
Bây giờ đối mặt với hiện trường phạm tội nhìn thấy mà giật mình này, khó tránh khỏi xấu hổ.
“Sao không nói gì?” Hạ Kính Sinh cười khẽ nhìn cậu, “Xấu hổ à?”
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, mở miệng một cách rất khó khăn: “Em…”
Sau đó lập tức ngậm miệng.
Hiệu quả cưỡng ép nói khi họng đang khàn là một tai nạn, cậu tự cảm thấy chữ vừa rồi nghe ra đáng sợ như dùng móng tay cào bảng đen.
Hạ Kính Sinh sửng sốt một lát, sau đó mặt dày cười lên: “Ôi trời, chết chết… thê thảm vậy à…”
Đường Lạc lại muốn cắn anh.
“Anh đi mua kẹo ngậm giúp em nhé?” Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi, “Tiện thể mua một ít đồ ăn lên đây, giờ này chắc chắn đói bụng rồi nhỉ.”
Khi họ tỉnh dậy cũng đã là giữa trưa, hai người quấn quýt một lát ở trong chăn mới lần vượt đi tắm, sắp đến chiều rồi.
Thấy anh nói xong định đứng lên, Đường Lạc hơi không vui.
Cậu túm lấy Hạ Kính Sinh kéo vào trong chăn một lần nữa, sau đó dán vào tai anh dùng giọng hơi nói: “Không được đi.”
Hạ Kính Sinh biết nghe lời phải, hôn một cái trên mặt cậu: “Một lần nữa?”
Đường Lạc điên cuồng lắc đầu.
Đêm qua đã một lần nữa nhiều lắm rồi, nếu không cậu cũng không đến nỗi khàn giọng đến mức này. Mặc dù không đau, nhưng mỗi một vị trí trên người đều bủn rủn, không chịu được giày vò nữa.
Hiện giờ cậu chỉ muốn ôm nhau ngẩn ngơ một lát, không cần làm gì cả.
Hạ Kính Sinh cũng không cưỡng cầu nữa. Anh giữ tư thế này dùng điện thoại gọi ship, sau đó nhỏ giọng nói: “Bây giờ nhé, chúng ta có hai vấn đề cần giải quyết.”
Giọng điệu của anh nghe có vẻ không nghiêm túc lắm, nhưng Đường Lạc vẫn có dự cảm không tốt ngay lập tức, kéo theo biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc
“Gia đình anh…?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Đừng nhắc những chuyện phá hỏng bầu không khí khi tâm trạng anh đang tốt thế này.” Hạ Kính Sinh phàn nàn.
“…” Đường Lạc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dùng biểu cảm ra hiệu cho anh nói tiếp.
“Vấn đề thứ nhất là, em không có quần áo để thay, vả lại…” Anh muốn nói lại thôi.
Đường Lạc mờ mịt một lát, đột nhiên hiểu ý anh, tiếp đó đầu kêu ù ù và đau nhức.
Vả lại, món trang bị được Hạ Kính Sinh đóng dấu kiểu dáng thiếu tình thú của cậu, đoán chừng đã bẩn không mặc lại được nữa.
“Sau đó là vấn đề thứ hai, vừa rồi anh nhìn một cái, điện thoại của em hình như không mở được,” Hạ Kính Sinh rất xấu hổ khi nói, “Anh đền cho em nhé.”
Đường Lạc lắc đầu. Chiếc điện thoại kia là cái lúc trước Mộc Tử đưa cho cậu dùng gấp, khoảng thời gian này vận hành ngày càng tốn sức, đơ nghiêm trọng, cho dù không bị ném hỏng cậu cũng dự định mua một cái máy mới.
Tiếc là khi nói không nên lời chút kháng nghị yếu ớt này không có hiệu quả gì. Hạ Kính Sinh đỡ thẳng cái đầu nhỏ lắc lư của cậu rồi nói tiếp: “Tối hôm qua chị họ anh gửi tin nhắn cho anh, nói là sau khi về chị ấy đã nói chuyện điện thoại với bố mẹ anh, vốn dĩ chỉ bùi ngùi anh quen bạn gái, không ngờ sau khi trò chuyện vài câu họ có vẻ rất giận, bảo anh chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“…”
Chung quy vẫn không tránh được phải nhắc đến vụ này.
Nhìn từ tin nhắn đêm qua của mẹ anh, tám chín phần mười trong lúc nói chuyện với chị họ của Hạ Kính Sinh họ đã ý thức được Đường Lạc thật ra là con trai, đồng thời hoàn toàn không chấp nhận được.
“Bây giờ anh rất hối hận.” Hạ Kính Sinh nói.
Đường Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn anh, sau khi ánh mắt chạm nhau, Hạ Kính Sinh cười với cậu.
“Hôm qua lúc ra ngoài nên mang thêm ít đồ,” Anh nói, “Bây giờ cũng không biết nên đi con đường nào.”
Nghe ý này của anh, lại không muốn về nhà rồi.
Đường Lạc cố gắng phát biểu: “Đến nhà em thì sao?”
Hạ Kính Sinh lắc đầu: “Thật ra vẫn không tiện lắm. Anh đã nghĩ rồi, trước tiên về trường, sau đó lại nghĩ tiếp.”
“…” Đường Lạc nhăn mặt lại, lắc đầu như trống bỏi với anh.
Vốn là không nỡ, bây giờ càng không chấp nhận được.
“Nhưng cũng may anh đã mang hết những thứ quan trọng nhất, em chờ anh một lát.”
Hạ Kính Sinh nói xong chui ra khỏi ổ chăn và xuống giường, cầm lấy áo khoác của mình bắt đầu lục túi. Một lát sau, trong tay anh cần hai món đồ, lại ngồi xuống mạn giường.
Đường Lạc cũng ngồi dậy theo, sau đó bị kéo một tay. Hạ Kính Sinh đeo một chiếc dây thun đã phai màu lên cổ tay cậu, sau đó ngẩng đầu cười với cậu một cái. Sợi dây thun kia đã hết co dãn từ lâu, cao su được bọc bên trong theo dòng chảy của thời gian vì biến chất mà đã đứt thành nhiều đoạn nhỏ, nhìn qua có thể thấy rõ đã cũ lắm rồi.
“Em nói em cho anh cái này.” Hạ Kính Sinh nói.
Mặc dù không hề nhớ rõ, Đường Lạc vẫn vô cùng kiên định gật đầu. Cậu có rất nhiều phân tích hợp tình hợp lý để làm bằng chứng, nhưng trên thực tế cũng không quan trọng đến vậy. Dù sao người đó là cậu, nhất định là cậu, có thể khiến cho Hạ Kính Sinh nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, không được là người khác.
Cậu làm khẩu hình với Hạ Kính Sinh: “Bây giờ muốn đưa nó cho em?”
Ai ngờ Hạ Kính Sinh nhìn xong lập tức cởi sợi dây thun kia ra khỏi cổ tay cậu, nhét vào trong ví tiền của mình: “Sao có thể, cho em xem tí thôi.”
“…”
Thấy biểu cảm của Đường Lạc khó hiểu, anh lại bổ sung: “Nếu em tặng anh, nào có chuyện trả lại cho em, tất nhiên phải cất giấu kỹ càng đúng không?”
Thôi được, nói cũng đúng. Đường Lạc không biết làm thế nào, sau đó chuyển tầm nhìn về phía lá thư trong tay anh.
“Cái này cho em.” Hạ Kính Sinh đưa thư qua, vừa cười vừa nói, “Nói rồi đó, cái này trao đổi. Em nhìn xem nền có giống nhau như đúc không?”